người bạn mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Người bạn mới

Ngày thứ 7 đẹp trời, trời xanh trong không một gợn mây. Ánh nắng chan hòa khắp mọi nơi. Tại ngoại ô thành phố, có một cô bé đang lon ton chạy theo bố mẹ mình. Khuôn mặt cô nhóc 8 tuổi sao mà ngây thơ thế. Nhóc đang giúp bố mẹ chất đồ lên xe để đi lên núi. Cô bé tên là Trần Thiên Nhi. Khuôn mặt đẹp như thiên thần nhưng lại mang một đôi mắt màu xám tro chất chứa không biết bao nhiêu tâm tư. Hôm nay, đôi mắt ấy như biết cười, cứ nheo lại mãi. Nhi đang rất háo hức được đi chơi cùng bố mẹ. Gia đình cô bé có một ngôi nhà gỗ trên núi, xung quanh toàn là hoa thơm. Mỗi năm 2 lần, gia đình 3 người lại về trên đó để tận hưởng thiên nhiên tươi đẹp. Mỗi lần như thế, Nhi lại cười mãi không thôi. Dù đã đi rất nhiều lần nhưng cô bé vẫn tỏ ra rất thích thú. Từ sáng tới giờ cái miệng nhỏ cứ tíu tít mãi

Sau 3 tiếng đồng hồ di chuyển, cuối cùng gia đình Nhi cũng đến nơi.

- woa, những bông hoa này không có ai chăm sóc mà cũng có thể sống sao?_Nhi chỉ tay vào những bông hoa nhỏ màu trắng. Ba mẹ Nhi nhìn theo cánh tay bé nhỏ của con mình rồi phì cười. Mẹ Nhi xoa đầu Nhi nhẹ nhàng bảo:

- Đó là hoa dại. Chúng không cần chăm sóc cũng có thể tự sống được con à.

- Hoa dại sao ạ?

- Giờ con mang đổ của con vào nhà đi nha! Bố mẹ phải dọn dẹp lại nhà cửa nữa!

- Vâng ạ!_Cô bé trả lời thật to rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình. Sau một hồi cũng xong xuôi, chả biết làm gì nữa, cô bé liền đi loanh quanh trong khu rừng. Từng ngóc ngách trong rừng, Nhi đều thuộc lòng. Lần nào về bố mẹ cũng dẫn Nhi đi khắp nơi, chỉ cho Nhi thấy không biết bao nhiêu là điều hay. Đang đi thì Nhi bỗng khựng lại. Trước mắt Nhi là một chú chó sói con có bộ lông màu trắng muốt. Nhưng ở nơi bàn chân thì đã không còn màu trắng nữa mà thay vào đó là một màu đỏ tươi, màu đỏ của máu. Sói con đang trân trân nhìn Nhi như phòng bị. Đôi mắt hổ phách cứ nhìn chằm chằm vào Nhi. Nhưng Nhi chẳng lấy làm sợ mà tiến thẳng về chỗ sói con đang vật vã với vết thương.

- Ngươi bị thương rồi!_Nhi nhẹ nhàng cầm chân chú sói lên. Hàng lông mày chau lại một lúc rồi dãn ra_Ngươi ở đây đợi ta một lúc

Nhi vội chạy về nhà để gọi bố mẹ giúp. Một lát sau cả 3 người cùng quay trở lại nơi chú sói ấy. Vì bị thương ở chân nên chú sói đó không thể đi đâu được. Ba Nhi cẩn thận xem xét vết thương cho sói con.

- Bị đạn ghim vào chân. Có lẽ là do thợ săn!_Dứt lời, ông liền lấy một con dao từ trong hộp cứu thương vừa mang theo ra. Vừa nhìn thấy con dao, con sói đã gừ lên như muốn đe dọa ba Nhi. Cái chân đau cũng nhanh chóng rút về.

- Em cố định con sói giúp anh. Phải lấy viên đạn ra_Ngay lập tức mẹ Nhi ôm lấy thân và miệng chú chó để ba Nhi có thể lấy viên đạn ra một cách dễ dàng. Nhi thì cứ vuốt ve bộ lông của chú sói như muốn làm dịu đi nỗi đau từ chân truyền đến

- Ngoan ngoan, sẽ nhanh thôi!

Ngay khi con dao vừa rạch một đường nhỏ, sói con liền vùng vẫy vì đau. Bé Nhi cũng rơi nước mắt khi thấy con sói đau như vậy. Vài phút sau, viên đạn đã được lấy ra. Vết thương cũng được sát trùng và băng bó lại

- Xong rồi! Giờ thì mang chú sói này về nhà nào! Bé Nhi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc chú sói nhé!_Ba Nhi bế Nhi lên, yêu thương bảo. Tất nhiên Nhi sẽ gật đầu ngay. Cô nhóc còn muốn đem con sói về nhà để có bạn chơi cùng nữa mà.

Nhi được ba chuyền tay sang cho mẹ còn ba Nhi thì một mình ẵm chú sói con đó về nhà. Cứ cách 2 giờ, sói con lại được thay băng. Từ khi có sói con, Nhi chẳng thèm quan tâm đến ba mẹ nữa mà cứ quanh quẩn mãi với chú sói.

- Ngươi đừng bỏ đi nha. Hãy ở lại làm bạn với ta_Nhi ôm lấy chú sói rồi nhẹ nhàng hôn vào đầu nó. Nhi tuy rất được ba mẹ yêu thương nhưng điều đó không có nghĩa lúc nào họ cũng ở bên Nhi. Cũng có nhiều lúc Nhi phải ở một mình. Nhi đã ao ước có một đứa em biết nhường nào. Đến bây giờ khi đã có một người bạn, Nhi thật sự không muốn để sói con đi

Nhưng trái lại với mong ước của Nhi, khi cô bé đem cơm trưa cho chú sói thì đã không thấy sói con đâu nữa. Khuôn mặt bé con nhăn lại. Những giọt nước mắt trẻ thơ tuôn ra. Cả chiều hôm đó, Nhi cứ ngồi ủ rũ trước nhà, mong sói con quay lại. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng sói con đâu. Cuộc đời là thế đấy. Lướt qua nhau chỉ một lúc mà để lại không biết bao nhiêu nỗi nhớ. Chắc hẳn cô bé Nhi sẽ không bao giờ quên được chú sói bị thương ấy đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro