Chap l: Chào em, Mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Lại một ngày đầy nhàm chán của tôi sắp bắt đầu. Thức dậy nhìn đống giấy đang cười nhạo tài năng của tôi khiến tôi bực bội. Chúng như muốn nói:" Mày không xứng đáng để viết tao đâu, mày là một thằng thất bại" Tôi thở dài gật đầu :" Chúng mày nói không sai tao quả thật là một thằng thất bại"
Đang trong lúc tự ti đó tiếng chuông điện thoại vang lên xoá tan bầu không khí yên lặng. Tôi mặc vội cái áo phông từ từ bước ra ngoài nhấc điện thoại lên, một giọng trầm khá quen thuộc vang lên:
    - Alo,có phải Charlie đấy không
  Giọng nói này không thể sao được chắc chắn là tên cảnh sát Athony :" Mà nó gọi cho mình làm gì nhỉ" Tôi tự hỏi:
    - Mày biết thừa đây là số tao rồi tính chêu tao à ?
    Nó cười như muốn chế nhạo tôi:
   - Mày mà cũng nhớ được tạo à? Tạo gọi hỏi xem mày chết chưa ấy mà!
    Tôi bắt đầu cáu nhưng vẫn bình tĩnh vì biết tính nó rồi:
   - Mày gọi có việc gì, nếu không có gì tạo tắt máy nha
   - Ấy đừng, mặc đồ đi đến sở cảnh sát tao nhờ chút việc.
   Tôi cúp máy vào đánh răng, rửa mặt sau đó vào tủ quần áo lấy chiếc áo khoác da mặc.
    Con đường đến sở cảnh sát lạnh không thể nào tả được! Đúng là cái lạnh đầu đông cuối thu ở London. Những cây sồi già là đã rụng gần hết chỉ còn trơ trọi những cành cây khô khốc. 
    Đến sở cảnh sát, tôi bước vào bên trong quả thật ấm quá so với cái lạnh cắt thịt cắt xương ngoài kia. Vừa nhìn thấy tôi Athony chạy tới ôm vai:
    - Ôi vị cứu tinh mày là người hùng của tao!
   - Hôm qua chơi nhiều cần Mỹ quá lên cơn à!
   Nó vội bịp mồm tôi lại, những ánh mắt của các viên cảnh sát khác hướng về chúng tôi. Nó cười phẩy tay:
    - Bạn tôi đùa. Không có gì đâu mọi người làm việc tiếp đi.
   Nó quay lại bỏ tay khỏi miệng tôi ra vẻ nghiêm túc:
   - Tao nghiêm túc đây!
   - Ai nói mày không nghiêm túc đâu
  Nó vỗ thẳng vào vai tôi:
   - Có một cô bé bị bố bạo hành. Bọn tao vừa phát hiện và bắt giữ người bố. Cô bé hiện tại không còn nơi nào để đi, mẹ cô bé vừa mất, không có họ hàng...
   - Mày nói với tao làm gì? Đừng nói là ...
   - Đúng rồi, tạo muốn mày nhận nuôi cô bé ấy.
   Tôi suy nghĩ đăm chiêu một hồi rồi nhìn thẳng vào mắt nó:
   - Tại sao lại là tao ?
   - Vì chỉ có mày Adrian Charlie là người tạo có thể tin tưởng.
   Tôi cười gật đầu :
   -Tao đã bị thuyết phục. Cô bé đâu rồi, tạo phải xem con bé là người thế nào chứ.
   Nó dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ xung quanh hơi cũ và có vài chỗ bị rêu mốc. Athony gọi nhưng không nhận được hồi âm. Trên khuôn mặt Athony bắt đầu có sự hốt hoảng, tôi quan sát một hồi rồi kéo nó chạy ra ngoài:" Còn bé trốn ra ngoài rồi cửa sổ xếp không đóng"
   Tôi bắt đầu lo lắng với cái lạnh này một cô gái làm sao có thể chịu được. Chúng tôi tìm suốt 1h đồng hồ, tôi bắt đầu thể hiện sự thất vọng trên khuôn mặt. Athony bảo tôi đi về nhà sẽ báo khi tìm được cô bé. Tôi gật đầu đi về, lúc đó cũng đã 11h trưa. Đang bước đi bỗng đập vào mắt tôi là một cô bé với mái tóc vàng dài chạm đến lưng, khuôn mặt xinh xắn, làn da trắng nhưng lem nhem vì vết bẩn của đất. Thứ khiến tôi chú ý là những vết thương chằng chịt trên tay, đùi và chân. Tôi vội chạy tới, cô bé đã ngất đi vì cái lạnh thấu xương. Cởi phăng chiếc áo da khoác lên cho cô bé, tôi bế và vội vã chạy về nhà.
   Đến nhà tôi đặt cô bé lên giường, khi cởi chiếc áo da, bên trong cô bé chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nhỏ và một chiếc quần đùi đen. Đôi mắt của tôi có thể nhìn xuyên qua chiếc áo và bộ não cũng xác nhận được cô bé ấy không mặc áo lót.
   Thú tính của tôi bắt đầu nổi lên, đầu tôi chằng chịt bởi hai suy nghĩ:" Đây là cơ hội tốt hiếp nó là mày thoát khỏi đời trai tân";" Đừng làm thế, hiếp một cô bé đang ngủ mày không thấy hèn à?"
   May mà tôi kịp nhận ra và kìm được, tôi kéo chăn cho cô bé rồi bước đến gọi cho Athony đến. Chưa đầy 15 phút sau Athony đã có mặt ở nhà tôi, nó gật đầu rồi hỏi tôi tìm thấy cô bé ở đâu? Tôi nhún vai
    - Lúc đấy vội quá táo không nhớ rõ
   Nó gật đầu cảm ơn tôi rối  rít rồi toan bỏ về, tôi kéo áo rồi đưa tay ra:
   - Phí nuôi dưỡng 800 bảng
   Athony gật đầu rồi rút ví ra đưa tiền cho tôi, nhắc nhở:
   - Còn bé đã chịu rất nhiều vết sẹo trong cuộc đời, hãy đối xử tốt với cô bé nha
   Tôi gật đầu tiễn Athony về rồi đi vào phòng, còn bé vẫn đang ngủ, rất say là đằng khác. Lúc này quan sát kĩ mới thấy cơ thể cô bé rất nhiều sẹo, nhưng những vết sẹo đó không thể che mờ đi khuôn mặt dễ thương. Nhìn đồng hồ đã gần 3h, tôi mặc quần áo đi chợ. Với 800 bảng  và số tiền làm thêm kiếm được thì đủ sống qua mấy tháng liền. Vì thế tôi quyết định sẽ nấu thật ngon để bồi bổ cho tôi vì những bữa chỉ mì tôm và nước sôi.
     Đi chợ về cũng gần 5h, phòng của tôi đã sáng đèn. Tôi nhòm vào, cô bé đã thức dậy từ lúc nào. Từ bộ quần áo đến mái tóc xoã xuống quả thật quá quyến rũ. Tôi đi vào phòng, cô bé giật mình nhìn tôi với đôi mắt lo lắng và sợ hãi. Tôi nở nụ cười niềm nở rồi lấy từ túi ra một bộ váy màu đỏ:
     - Em thay bộ quần áo đó ra đi, nó không đủ ấm đâu
      Cô bé lắc đầu, cúi gằm mặt xuống. Tôi lại gần đặt chiếc váy xuống rồi bước ra ngoài. Tôi gãi đầu đi vào bếp, pha một cốc sữa nóng rồi mang vào phòng:
     - Em uống đi nha, em hiện tại đang ở nhà ta, ta là chủ nhân của em, nếu em không tuân theo lệnh ta sẽ phát em đó.
     Cô bé lộ vẻ lo lắng rồi gật đầu nói nhỏ:
     - Xin ngài hãy nhắm mắt lại.
     Tôi ít ra cũng còn tí liêm sỉ còn sót lại của con người lên nhắm mắt quay đi chỗ khác. Một lúc sau mở mắt ra, quả là một sự khác biệt:" Cô bé xinh quá" suy nghĩ đó hiện trong đầu tôi. Ánh nhìn chằm chằm của tôi có vẻ làm cô ấy sợ, tôi cố cười một nụ cười thoải mái nhất rồi hỏi:
     - Em tên là gì?
     Cô bé ngập ngừng một lúc rồi trả lời:
    - Tên em là .... Mai. Bố em thường gọi em như vậy.
      Tôi cười rồi chỉ tay lên trần nhà như một tên ngốc đang có thể hiện mình trước mặt cô gái mình thích:
     - Từ này căn phòng này là của Mãi
   Hàm răng trắng cắn vào đôi môi hồng hào lộ ra vẻ lo lắng:
     - Của em sao? Một con người bẩn thỉu như em chưa bao giờ có gì là của riêng mình!
    Tôi hơi bất ngờ với từ "bẩn thỉu", nhưng rồi cũng buột miệng nói ra một câu mà tôi chưa bao giờ nói ở trước đây, mà cũng không chắc có phải tôi nó không:
     - Từ nay chúng ta, Mai và Charlie sẽ sống với nhau "như một gia đình"
    Tôi nhắn mạnh từ một gia đình, Mai lúc đầu hơi bỡ ngỡ nhưng rồi cũng gật đầu.
   Đó cũng chính là mở đầu của câu chuyện của chúng tôi" Mai và Charlie"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#langman