Tôi và Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Noel năm ấy truyền hình đưa tin về vụ giết người hàng loạt, đúng tôi là một kẻ tội phạm truy mã quốc tế còn em ấy là cảnh sát hình sự.

Tội ác của tôi không thể nào tha thứ được, tôi đã định trốn tránh mãi mãi nhưng rồi cuối cùng vì em mà tôi đi đầu thú.

Tôi bị phán án tự hình... tôi đứng sau song sắt và nhìn em, em đầy kiên cường lạnh lùng nhìn tôi em là người tôi yêu nhất, tôi muốn vươn tay lên vuốt ve gò má em nhưng lại không, dường như tôi và em đã có khoảng cách.

Tôi nhìn em bằng ánh mắt si mê khẽ gọi " cục cưng, trước khi chết anh muốn ăn cơm em nấu " em ấy vẫn lạnh lùng nhìn tôi không nói gì rồi quay đầu bỏ đi.

Sau khi quay lại trên tay em là một bữa cơm với toàn những món tôi thích, tay nghề của em nấu không tốt vì đa phần là tôi đứng bếp, thức ăn em làm rõ dở tệ nhưng tôi vẫn ăn ngon lành tôi cảm thấy đây là bữa cơm ngon nhất tôi từ thưởng thức.

Tôi nói nhỏ với em rằng sau này phải tìm được người tốt hơn tôi, em ấy chăm sóc bản thân tệ như vậy tôi đi rồi thì em phải làm sao, nói đến đây cổ họng tôi nghẹn lại, khuôn mặt em vẫn lạnh lùng không một biểu cảm kể cả khi tôi sắp rời xa em em cũng chẳng biểu hiện gì là đau sót.

Em là chiến sĩ, bảo vệ nhân dân luôn đặc nhà nước lên hàng đầu. Tội phạm như tôi bị diệt còn khiến em ấy vui hơn ấy chứ... Tôi chỉ có thể tiếp túc lải nhải mãi

-" dù thế nào em vẫn là người anh yêu nhất đó cục cưng."

Tôi dặn dò đủ điều: ngủ không được đá chăn lung tung, phải ăn cơm ngày ba bữa, không được thức khuy, có bệnh thì đến bệnh viện khám ngay.

Nói nhiều đến mức cổ họng tôi khô rát, đôi mặt tôi cay cay nhèo dần.

-" anh thật sự không muốn phải xa em"

Hai hàng lệ chảy ra từ khóe mắt, em vẫn bình tĩnh nhìn tôi đôi mắt của em chẳng có cảm xúc.

Ngày mùa xuân ấy, cũng là ngày tôi hứa sẽ cưới em nhưng giờ tôi lại đứng trên pháp trường.

Em đứng trong hàng ngũ cảnh sát nhìn tôi, em đứng thẳng tấp, ánh nắng mặt trời rọi lên gương mặt vô cảm của em, em vẫn cứng rắn mạnh mẽ đến thế chẳng đau lòng cho tôi chút nào, tôi sẽ bị đưa đến sân vắng chịu cảnh bị nả đạn vào đầu... chôn thay nơi đồng không mong quạnh.

Còn em vẫn là người có tương lai tươi đẹp và con đường mở rộng phía trước, thế cũng được em sống tốt là lòng tôi thanh thảng rồi...!

Chỉ là trước khi vĩnh biệt thế giới này tôi không đành lòng quay đầu lại nhìn em lần cuối.

Kìa! Sao trên má em lại vương 2 hàng nước mắt, em sao đau lòng khổ sở nhìn tôi như vậy em phải mạnh mẽ như những gì em thể hiện chứ, em yếu đuối như vậy lại khiến tôi không đành lòng rời đi. Chẳng lẽ em muốn tôi ra đi với trái tim đau xót này sao.

Tôi biết em cũng yêu tôi tha thiết như em ơi khóc cho một kẻ tồi tệ như tôi là không đáng, tôi đến lúc xuống địa ngục rồi còn em xin hãy hạnh phúc trên trần gian này nhé. Đừng nhớ thương tôi làm gì.

*bằng*

Tiếng súng văng lên xét tan bầu không khí, tôi nhìn thấy được gương mặt em lần cuối gương mặt đẫm lệ tôi thực sự muốn em quên đi sự tồn tại của tôi mà tiếp tục sống tiếp...

Mồ hoang cỏ lạnh bơ vơ
Em ơi nằm đó chờ chi nữa mà
Anh giờ đây đã khuất xa
Tình xưa bao thuở đậm đà còn đâu
Anh nay cỏ đã xanh màu
Về đi em hỡi đớn đau được gì
Hãy an vui để anh đi
Đời anh mây gió chỉ là hư vô
Đôi ta bao thuở ngọt ngào
Nhưng là phận số anh nào muốn đâu
Trời xanh chia rẽ đôi đầu
Nên mình xa cách riêng sầu em mang
Giờ anh khuất nẻo mây ngàn
Cho em chua xót lỡ làng xuân xanh
Anh đi mà dạ chẳng đành
Thương em côi cút lặng thầm mồ hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro