Ngôi Nhà Xinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia đình ngỡ ngàng khi tôi chào đời là một bé trai chứ không phải cô công chúa như ngày mẹ đi siêu âm. Cuộc đời tôi bắt đầu từ những điều khác biệt và lạ lẫm như thế. Sẽ không có gì đặc biệt khi tôi bắt đầu lớn lên và nhìn thấy sự khác thường ngay trong chính con người mình. Bây giờ nghĩ lại, nếu không có những sự lạ đời của số phận thì gia đình tôi đã khác, đủ nếp – đủ tẻ và những giọt nước mắt của mẹ đã không rơi vì tôi.

Tôi vẫn còn nhớ như in lời mẹ kể. Vào những ngày cuối đông 1991, khi bố mẹ đã có chị gái và mong mỏi tôi chào đời sẽ là một bé trai. Con gái. Kết quả siêu âm làm bố mẹ không buồn, không vui nhưng cũng đủ hồi hộp để chào đón một sinh linh bé bỏng ra đời. 29/12/1991, tôi, Nguyễn Ngọc Hiếu, có mặt trên cõi đời trong niềm vui và sung sướng vô vàn của bố mẹ, gia đình nội ngoại hai bên. Khi ấy, mẹ bật khóc, còn bố nén những giọt nước mắt vì quá sung sướng khi ít ra, ông có đủ con trai con gái để khoe với họ hàng. Mẹ còn kể lại rằng, hạnh phúc vỡ òa vì điều kỳ lạ đó, bố không bao hề muốn rời xa tôi trong những ngày đầu, kể cả lúc mua thức ăn cho mẹ, hay giặt giũ đồ đạc, bố đều làm thật nhanh để được thấy cậu con trai gương mặt hồng hào ngon giấc.

Thỉnh thoảng mẹ lại kể cho tôi nghe về ngày đặc biệt ấy khi cả gia đình nháo nhào cho sự chào đời của tôi. Không lo lắng hay hồi hộp quá vì tôi đã là lần vượt cạn thứ hai của mẹ, nhưng một sinh linh bé bỏng chuẩn bị ra đời đủ để bố cảm thấy lo lắng. Cũng theo lời mẹ kể, vốn dĩ là người đằm tính và ít nói song không hiểu sao khi tôi chuẩn bị chào đời, bố tươi cười và khác hẳn những ngày bình thường. Phải chăng, đó là dấu hiệu cho sự khác thường của tôi khi sinh ra.

Gương mặt bầu bĩnh, làn da trắng cùng đôi môi chúm chím của tôi như bầu sinh khí rót vào gia đình bấy lâu nay không mấy màu sắc. Mẹ còn kể rằng, khi mới sinh ra tôi thường xuyên đái dầm vào ban đêm khiến bố mẹ khổ sở nhưng bố không một lời quở trách hay la mắng. Ông còn cười nhiều hơn những ngày thường trước khi tôi chào đời. Giữa cái giá rét của mùa đông Hà Nội, trong gia đình tôi lại ấm áp lạ thường bởi tình yêu và sự chào đời của tôi. Hạnh phúc của bố mẹ dường như chỉ có thế, lớn lao và trọn vẹn.

Những ngày ấy, bố tôi có cửa hàng chuyên thiết kế những tấm bảng pano, quảng cáo cho khắp Hà Nội và sống rất bình dị. Dường như, sự có mặt của tôi trong ngôi nhà tạo thêm động lực để ông làm việc nuôi sống gia đình bé nhỏ. Vốn là người học về mỹ thuật, bố khéo tay hơn những người đàn ông khác khi căn nhà được ông trang trí chỉn chu, đơn giản và ấm cúng hơn những ngôi nhà kế cạnh. Bên cạnh vẻ lạnh lùng của người đàn ông làm chủ gia đình, đối với tôi bố lại ấm áp lạ thường.

Còn mẹ tôi, chỉ là người nội trợ bình thường. Mẹ hiền lành và có cuộc sống bình thản hơn mong muốn. Mẹ cười nhiều hơn khi có tôi. Hạnh phúc bố mẹ tròn đầy khi tôi bụ bẫm, dễ thương và điển trai ngay từ nhỏ. Mẹ sống đơn giản và hiền lành theo đúng chuẩn mực của những người phụ nữ Hà Thành. Hết lòng vì chồng con và tình yêu dạt dào của mẹ như ngọn lửa luôn sưởi ấm cho cả mái nhà trong những năm tháng có sự hiện diện của tôi. Cả bố và mẹ đều kỳ vọng tôi phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác.
"Niềm tự hào của bố", câu nói này văng vẳng bên tôi ngay từ nhỏ. Ðến bây giờ, tôi không biết được sao bố gọi tôi là niềm tự hào khi tôi chỉ là cậu con trai bé bỏng chưa làm được gì lớn lao. Thậm chí, còn hay mè nheo với chị khiến bố mẹ phải đau đầu giải quyết. Nhưng có lẽ sự có mặt của tôi cũng là niềm vui lớn đối với chị gái. Chị hơn tôi 4 tuổi và có vẻ nghiêm khắc. Tôi và chị là những đứa trẻ con đầy mâu thuẫn và bảo thủ để rồi đôi lần giận dỗi bố mẹ phải làm hòa. Thế nhưng, gia đình tôi quả rất lạ lùng. Bố chiều tôi hết lòng nhưng rất nghiêm khắc với chị. Tôi tỏ ra thích thú với "quy luật ngầm" này của bố. Ông chiều tôi tất cả mọi thứ thế nhưng chẳng bao giờ tâm sự hay dạy bảo con cái.

Thế nhưng chị chẳng bao giờ giận dỗi hay quát mắng tôi mà xem tôi như "báu vật" bên cạnh và thường xuyên chia sẻ những miếng bánh, đồ chơi nhỏ xinh. Vẫn nhớ như in một lần cùng chị đi chơi đầu con hẻm nhỏ, chẳng hiểu thế nào tôi lại đi lạc vào đám bạn đông đúc, còn chị mải nhảy dây với đám bạn thân thiết. Khi nhìn lại không thấy tôi đâu, chị bật khóc và nháo nhào đi tìm để rồi khi thấy bóng dáng cậu em nhỏ nhắn, chị như òa khóc và ôm chặt lấy tôi trong vòng tay bé nhỏ. Chị còn dặn rằng: "Không được mách với bố mẹ biết chưa, bố sẽ đánh chị đấy". Thỉnh thoảng, tôi lại lấy chuyện này ra "hù dọa" chị để được đi chơi cùng đám nhỏ gần nhà mỗi lần bố mẹ đi vắng.
Chị đẹp với vóc dáng của một cô gái được mẹ dạy dỗ khá kỹ lưỡng về cách đi đứng, ăn mặc, chải tóc. Cứ mỗi bữa ăn gia đình, chị lại mời bố mẹ rất ngoan ngoãn còn tôi chỉ bập bẹ học theo một vài điều. Có chị bên cạnh, cuộc sống bé thơ của tôi ý nghĩa với nhiều trò thú vị và tích cực. Nhờ chị, tôi bớt cô đơn trong những ngày đông Hà Nội hay cảm thấy mát lành hơn trong cái nóng của mùa hè oi bức, bởi chị là chị và yêu tôi vô điều kiện.

Ðúng là cuộc đời sắp xếp tôi vào gia đình như một định mệnh lớn chẳng thể nào lý giải được. Một gia đình yên bình với đủ đầy bố mẹ, con cái bất ngờ có thêm thành viên nhí. Những ngày đông lạnh lẽo Hà Nội, vẫn không khí quây quần bên gia đình cùng hơi ấm từ bố mẹ khiến tôi lớn lên thật hạnh phúc. Nhớ như in những đêm đông ấy, bố mẹ cuộn tròn tôi vào trong chăn rồi ôm thật chặt để sưởi ấm cho cậu con trai bé bỏng. Cuộn mình trong hơi ấm của cha, trong tiếng hát ngọt ngào của mẹ, gia đình như một cái nôi nuôi dưỡng tâm hồn cậu bé bé nhỏ như tôi những năm tháng đầu đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro