Vần thơ thứ mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hát em nghe một bài ca
Chuyện tình trắc trở giữa đôi ta
Yêu nhau sâu nặng, mặc danh giá
Thề non hẹn biển: mãi chẳng xa.

Nhưng tai hoạ đến, sao nhanh quá?
Nạn đói miền nam chết nhà nhà
Thư nơi xứ lạ, gửi nhiều lá
Câu từ lẫn lộn, ý sâu xa. 

May mắn làm sao, em vẫn khoẻ
Đủ sức ngồi đây chăm mẹ già
Em dặn rằng tôi đừng lo quá
Chuyện rồi sẽ ổn ngày không xa.

...

Ngày tôi về nước, em không đến
Sóng dậy trong lòng, thuyền bấp bênh
Mẹ nói rằng em đã đổ bệnh    
Cầm được nửa tháng, ngã xuống nền...

Gửi người con gái tôi từng mến
Lời em từng hứa, sao nỡ quên?
"Nơi lễ đường ấy, ta cùng đến"
Vậy mà hiện tại, một mình ên.

Thuyền đã về nhưng... chẳng còn bến
Để mặc thuyền cứ... mãi lênh đênh
Em đâu hỡi em, người tôi mến?
Để tôi nhung nhớ, mãi chẳng quên...

@Claudius.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro