Tôi không đáng tồn tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi viết đây có thể là kết thúc của một điều gì đó.
Bản thân cứ khuyên nhũ là phải sống tốt. Tôi vực dậy nhiều lần đề rồi tự ngã vào cái hố tử ấy. Tôi lên án họ, họ sai nhưng người lại không phê phán họ. Mà ngược lại là phê phán, nói tôi quá đáng. Nhường như tôi đã cố gắng cười cho nhiều thứ trôi qua nhưng : " Nụ cười chỉ che phần nào cái sự cô đơn, đen tối kia một hố đen không lành lại"
Họ xem họ làm đúng họ lên án đúng và trả bao giờ họ xem mình đã giết tôi bằng ngôn từ của họ.
Vực dậy sự vực dậy ấy chỉ như một con cá thoi thóp trên tấm thớt, còn họ thì sẽ mổ sống tôi trên cái miếng cần cõi kia. Tôi dường như chẳng tin vào gì. Mọi thứ điều cho gần gia đình là tất cả nhưng gia đình tôi thì không. Bao lâu rồi tôi chưa tâm sự, vã lại họ cũng chẳng muốn nghe lời nói ra. Tôi mong mình không tồn tại để rồi thấy cái xã hội tàn khóc, khốn nạn đến thế nào.
Tôi đã tự gieo cho mình hi vọng, rồi cho người khác dẫm nát. Tôi coi họ là nơi cuối cùng để tui về và xem tôi như thứ chẳng ra gì. Tôi xem nơi đó là nơi tôu thoải mái nhất để rồi cho họ thấy tôi là ăn chơi, không học. Từng giây từng phút tôi phài chịu cái cảnh họ xem tôi như trò hề họ muốn tôi chết dần chết mòn, tôi cống hiến bấy nhiêu chỉ để họ chà đạp. Tôi tự tin, can đảm họ cười tôi. Tôi sáng tác, thuyết minh họ xem thường. Làm sao một con người không có điểm tựa cho mình có thể sống xót qua từng giây phút. Tôi cống hiến và cống hiến. Tôi chia sẽ họ không cần. Tôi quan tâm họ lại ghét. Tôi chấp nhận họ lại nói tôi bi quan. Tôi vực dây, vực dậy ở một nơi tui không đáng thuộc về. Tôi muốn đi đến nơi không thấy ánh sáng giả tạo này. Tôi đã cố gắng, chăm chỉ, đổi lại tôi được sự khinh thường.
Tôi đã khóc nhối lòng, họ không bao giờ thông cảm. Tôi ngào thét họ lại chửi rủa. Làm sao khi tui là một cánh diều không giây bay mãi và tuột mãi trên bầu trời không điểm tựa.
" Chăm chỉ hàng tháng hàng năm
Thông minh đổi lại vài giây vài phút
Họ hân hoang sự chăm chỉ
Nhưng chẳng bao giờ khen người có nó
Thông minh không chăm chỉ họ phê phán
Nhưng lại khen người thật đời thật
Người khác nói xấu họ, họ nâng niu
Tôi không chê họ, họ tuột hạ tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#everyone