Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội Bài . 8.00am
Một cô gái với mái tóc đen nhánh , cắt đuôi xoã ra, buông xuống đôi vai trắng, ngũ quan trên khuông mặt không có gì đáng chú ý ngoại trừ đôi mắt . Đôi mắt ấy làm ai nhìn cũng mê. Cách cô gái đó không xa một đôi vợ chồng trung niên tầm ngoài 40 đang ngó xung quanh tìm kiếm thứ gì đó. Cô gái đó sau khi phát hiện ra đôi vợ chồng đó thì chạy vù về chỗ họ ôm lấy ôm để người chồng.
-Con về rồi đây, nhớ papa quá đi - cô gái đó ko ai khác chính là nó.
- Con gái êu học hành sao rùi - ông bố vẻ mặt khá nghiêm nghị nhưng cũng không dấu được nét vui mừng khi thấy con gái.
- Chuyện nhỏ như con thỏ. Con cho papa xem cái này papa thích luôn - vừa nói nó vừa lấy ra tấm bằng tốt nghiệp đại học của nó. ( Đại học này khá có tiếng ở Anh. Và nó học nhảy cóc đó)
-Trời ơi con gái papa giỏi quá nha , còn là loại giỏi nữa cơ đấy - papa nó tấm tắc khen.
-Con gái của papa mà - mũi nó hếch ngược lên , tự đắc.
-E hèm ! Con gái của mỗi papa thôi hả. Huhu!!! Coi đứa con gái kia tôi đứt dzuột đẻ nó ra mà giờ nó quên tôi rồi huhu........- mama nó than
-A! Mama êu dấu của con. Làm sao mà con quên mama được chứ - Nó
-Ơ! Thế không phải từ nãy giờ con đứng nói chuyện với papa con thôi àk. Con đâu có nhớ ta Hứ - mama nó giận dỗi nói .
-Làm sao con quên mama xinh đẹp của con chứ. Con nhớ mama lắm lắm luôn mà - nó nịnh mama
-Tạm tha! Lần sau mà còn như thế ta bo xìiiiiii con luôn - mama nó doạ.
-Dạ. Thanks mama . Không có lần sau đâu ạ - nó nói.
-Ê con nhóc kia mày quên mama giờ mày còn tính quên luôn thằng anh này nữa hả - anh nó từ trên trời rơi xuống nói giọng trách cứ.
-Ủa anh từ đâu chui ra thế. Hay từ dưới đất mới chui lên hả - nó vừa nói vừa ngó quanh vẻ mặt không chịu được.
CỐC
-Úi sao anh cốc đầu em hỏng cả bộ não thiên tài của người ta rùi - nó chề môi nói nhìn iu ra phết.
-Mày bảo anh mày chui ở đâu ra là thế nào hả? Anh mày có nơi có chốn tử tế nhá - anh nó nói.
-Chứ ko phải àk! Đang yên đang lành tự nhiên nhảy ở đâu ra còn trách người ta nữa chứ - nó không thua cũng cãi lại.
-Tao đứng ở đây nãy giờ mà mày ko thấy àk. Mắt mày có phải để trang trí ko thế - anh nó trách.
-Nè! Mắt em như thế này mà anh bảo để trang trí àk - nó vừa nói vừa chỉ vào mắt mình.
-Ko phải sao! Cái mắt to lô lố kia mà ko thấy anh mày, chuyện lạ - anh nó nói.
-Có anh mãi tán mấy em chân dài mà quên em thì có - nó đốp lại.
-Ơ, mày... - anh nó bị nói trúng tim đen thì đơ ra hết lời cãi.
-Sao nào! Anh vẫn trăng hoa như trước - nó vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán.
-Cụ non nó cũng vừa vừa thôi mẹ - anh nó kí đầu nó một cái.
-Ái! Đã bảo ko được cốc đầu nữa cơ mà hỏng mất bộ óc thiên tài bây giờ - nó phụng phịu.
-Đầu mày thì thiên tài cái nỗi gì - anh nó cũng chả kém.
-Cho anh xem nè - nó đưa cho anh nó coi bằng tốt nghiệp đại học của nó làm bằng chứng.
-Bằng giả chứ gì - anh nó nói kiểu ko tin.
-Anh muốn chết àk. Công sức 2 năm trời của em đó - nó đập cái bụp vào vai anh nó.
-A! Cái con này muốn chết àk! - anh nó tức giận nói.
-THÔI! - pama nó đồng thanh ngăn lại trước khi có một cuộc chiến tranh lớn xảy ra.
-ĐI VỀ! - pama nó đồng thanh lần nữa.
Thế là 2 anh em nó đành ra về mà lòng vẫn tức anh ách. Phía ngoài sân bay một chiếc limo đen đã đợi sẵn cả nhà nó. Bác Hai - quản gia nhà nó đã đợi sẵn. Ông kính cẩn cúi chào.
-Chào lão gia, phu nhân và thiếu gia - ông quay sang phía nó - Chào mừng tiểu thư trở về!
-Chào bác Hai - nó ôm chầm lấy ông quản gia - con nhớ bác quá àk - ở nhà nó quí bác Hai lắm, bác là người nó rất kính trọng chỉ sau pama nó thôi.
-Tiểu...thư...l...ão...ng...ạt...t...hở - ông quản gia khó khăn lên tiếng.
-Con xin lỗi bác Hai. Hìhi - nó xin lỗi bác Hai.
Nhà nó cũng thuộc hạng biệt thự nhưng ko to lắm tại chỉ có một mình gia đình nó ở và 2 người giúp việc thôi àk - là bác Hai và chị Năm.
Vừa thấy nhà nó về chị Năm đã chạy ra chào đón.
-Mừng tiểu thư về nhà - chị chào nó.
-Chị Năm, em về rồi đây - nó chạy lại ôm chị Năm.
-Tiểu thư mới về chắc mệt lắm. Tiểu thư lên phòng nghỉ ngơi đi, đến giờ ăn tôi sẽ gọi tiểu thư - bác Hai nói với nó.
- Vâng ạ - nó thưa.
Phòng nó trên tầng 2 có ban công nhìn ra đường, có một chiếc giường, 1 TV, 1 laptop, 1 bàn học, 1 giá sách, 1 phòng tắm.
Về phòng rồi nó nhảy ngay lên giường và lăn ra ngủ mặc kệ chưa tắm ( bẩn thế chị ơi!!! ). Nó ngủ từ đấy cho đến khi...
CỘC...CỘC...CỘC
-Tiểu thư xuống ăn cơm tối.
-...ZZZ...ZZZ...
-Tiểu thư xuống ăn cơm tối.
Bên trong vẫn ko có phản ứng.
CẠCH
Chị Năm bước vào phòng nó, chị bước đến gần giường, lay lay người nó.
-Tiểu thư dậy đi.
-Cho em ngủ chút thôi mà - ơ ngủ mà vẩn biết là ai cơ ( siêu nhỉ )
-Ko được đâu tiểu thư, dậy đi, tối rồi đó.
Nó giật mình bật dậy, ngơ ngác.
-Ơ! Tối rồi á ?
-Vâng, tối rồi đó cô.
-Dạ, em xuống ngay đây.
Nó nói rồi vào phòng tắm. 30' sau, nó có mặt tại phòng ăn. Mọi người cũng đã có mặt đầy đủ chỉ trừ nó là bây giờ mới xuống. Papa nó nét mặt nghiêm nghị ngồi phía đầu bàn ăn, mẹ nó cùng chị Năm đang vui vẻ dọn thức ăn lên bàn. "Thằng" anh nó đang hí húi cắm đầu vào chiếc máy điện tử kia. Ui cha! Thức ăn toàn món khoái khẩu của nó, nào là: gà chiên, sườn xào chua ngọt, canh kim chi, sushi,.....( *bắt đầu rơi nước miếng* ( bẩn quá đi ). Mắt nó sáng lên lao ngay đến bàn ăn yên vị trên ghế, nó đang với tay lấy cái đùi gà thì tự nhiên một bàn tay với đến trước nó giựt ngay đùi gà lên gặm. Nó ngẩng mặt nhìn thủ phạm đã ra tay ko thương tình mà cướp đi cái đùi gà của nó thì thấy cái bản mặt dương dương của anh nó đang gặm đùi gà ngon lành. Nó nhảy bổ tới đưa tay lên giựt lại cái đùi gà nhưng anh nó đâu có chịu thua giơ ngay cái đùi gà lên làm nó với hụt. Anh em nó cứ thế người với người giơ thỉnh thoảng lại có câu "trả cho em","ko đưa, ai ngu mới đưa cho mày"... Mọi người trong nhà đều bất lực với hai anh em nhà nó. Papa nó lên tiếng.
-Nhi, có 2 cái đùi gà cơ mà.
Lúc này nó mới ngớ người ra, tự cốc đầu mình một cái rồi lẩm bẩm "sao tự dưng mình ngu thế nhỉ"(tự dưng gì chứ ngu thường xuyên mà hehe). Thằng anh nó ngồi cười ngoác miệng ra (vô duyên) đắc trí lắm. Nó thấy thế liền bảo.
-Anh cười vừa thôi ko rách miệng ra, chả tán được gái thì khổ.
Anh nó nghe thế thì nín ngay lập tức ko cười nữa mà chuyển sang lườm nó một cái sắc bén. Nó thì ngồi cười khoái trí. Papa nó thấy thế thì chỉ biết lắc đầu thở dài. Cả nhà nó ngồi ăn cơm vui vẻ cười nói rôm rả. Tự dưng nó dừng ăn khi nghe câu nói của papa nó "Thứ hai con đi học nhá". Nuốt miếng sushi một cách khó khăn sau đó nó hét toáng lên.
-WHAT??? Tại sao con phải đi học chứ, ko phải con học hết đại học rồi sao?
-Con àk, bên này ko cho học nhảy cóc như bên Anh đâu.
-Vậy là con phải học lại sao? Chán chết! - nó than thở.
-Có gì đâu con chỉ học lại chương trình cấp 3 thôi mà, đối với một học sinh đại học như con thì đâu có gì khó - mama nó dỗ.
-CÁI GÌ CHỨ? Tại sao lại là cấp 3? - nó lại hét toáng lên lần nữa.
-Bình tĩnh, nghe pama nói hết đã.
Nó lấy lại vẻ mặt bình thường rồi nói tiếp.
-Vâng pama nói đi.
-Con sẽ đi học từ thứ hai tuần sau tức là còn một ngày đẽ con chuẩn bị đồ dùng để đi học.
-Con sẽ học trường nào?
-Con sẽ học cùng trường với anh con, trường cấp 3 BLUE OCEAN.
Nghe đến đây anh nó nhảy dựng lên.
-Sao lại là trường con chứ?
-Ơ hay trường nào mà chả được, sao tự nhiên con lại thế?
Anh nó chán nản ngồi xuống trong đầu thầm nghĩ "thế là hết quậy, ôi cuộc đời của tôi, ngôi nhà thứ hai thân yêu ơi"
-Pama đã làm thủ tục nhập học cho con rồi đấy, mai họ sẽ gửi đồng phục đến cho con.
-Dạ - nó ỉu xìu xụ mặt xuống như cái bánh tráng gặp nước ý.
Ngày hôm sau lúc 9.00AM
-CON BÉ NÀY DẬY MAU LÊN - anh nó quát ầm lên.
Chả là thế này sáng nay đang định đi chơi với hai thằng em êu quí, vừa ra đến cửa thì anh nó bị gọi giật lại.
-DUY! Con lên gọi cái Nhi dậy rồi chở em nó đi mua đồ dùng mai nó phải đi học rồi - mama gọi.
-Trời đất! Ngày chủ nhật của tôi ơi!
-Còn đứng đó làm gì lên gọi em nó đi.
-Vângggggg.
Đó sự tình là thế, quay lại với nó nào.
-Cho ngủ đi mà mama - nó nói giọng ngái ngủ.
Anh nó đang tức vì ko được đi chơi mà nó bây giờ còn gọi thêm mama nữa nên anh nó tức điên lên, quát.
-Ai là mama mày hả con kia! Thằng anh mày đây này.
-Anh àk cho em ngủ nữa đi. Hôm nay là chủ nhật mà.
-Ko lằng nhằng nữa mày mà ko dậy thì đừng trách tao ác.
-Một tí nữa thôi mà.
Anh nó co cẳng đạp nó một cái lăn từ trên giường xuống dưới đất. Nó giật mình tỉnh giấc hét lên.
-A động đất bà con ơi mau chạy đi.
Nói là làm nó chạy một mạch ba chân bốn cẳng ra cửa thì bị anh nó giữ lại kí một cái vào đầu nó.
-Động đất cái khỉ mốc. Vào VSCN đi rồi ra tao chở mày đi mua đồ.
-Ơ... - nó shock, anh nó có bao giờ tốt đến nỗi mà chở nó đi mua đồ đâu nhỉ, như đọc được suy nghĩ của nó, anh nó bảo.
-Tại mẹ bắt tao thôi chứ ko thì đừng có mơ.
Như hiểu ra nó "À" lên một tiếng. Thấy nó vẫn đứng đấy anh nó lại kí cái nữa bảo.
-Còn đứng đấy làm gì đi thay quần áo đi. Mau lên.
Nó chạy bay vào buồng tắm. 30' sau nó bước ra với tóc búi cao. Áo pull quần jeans chỉnh tề.
-Mày ngủ trong đấy hay sao mà lâu thế - anh nó cằn nhằn bảo.
-Ngủ cái đầu anh, phải chuẩn bị chứ.
-Thôi nhanh lên, tại mày mà tao ko được đi chơi đấy biết ko.
Thế là nó và anh nó đi khắp nơi mua bao nhiêu là đồ dùng, nào là : balo, sách,  vở, bút,........ui tùm lum hết. Và ko ai khác, xách đồ cho nó là "thằng anh trai êu quý của nó". Trông anh nó lúc đi thì sáng nhoáng áo sơmi, quần jeans, giày nike, ra đường ối em đổ mà bây giờ thì thê thảm ko chịu được : đầu tóc bơ phờ, hai tay chất đầy đồ đến miệng cũng ngậm quai túi xách đồ luôn. Thế mới biết đi mua đồ cùng con gái ko có lợi tí nào.
Vừa về đến nhà thì có tiếng chuông cửa, nó lon ton chạy ra mở cửa còn anh nó thì nằm dài trên ghế sofa thở lấy thở để. Nó bước vào nhà với một cái hộp trên tay. Mở ra xem thì hoá ra là đồng phục của trường nó. Nói một chút về đồng phục trường này nha.
-Nam : áo sơmi trắng, quần âu đen, thắt cravat đỏ. Mùa đông thì có thêm chiếc áo vest đen viền vàng trắng.
-Nữ: áo sơmi trắng, váy ngắn kẻ caro màu vàng đất may kiểu xếp li. Có đeo một cái nơ đỏ ở cổ.
Nó hí ha hí hửng đi cất đồ. Chuẩn bị đồ mai đi học. Ăn cơm xong nó về phòng mở laptop ra chơi vài trò rồi đi ngủ, để mai dậy còn đi học.
Sáng hôm sau 6.30 AM.
Hôm nay nó thức dậy thật sớm để chuẩn bị buổi đi học đầu tiên. Nó bước ra từ phòng tắm với bộ quần áo đồng phục. Áo sơmi trắng, thắt nơ ở cổ, đeo tất dài đến đầu gối và một đôi giày búp bê. Mái tóc nó được cột cao lên, để mái chéo. Nhìn nó baby ra phết. Nó tung tăng đi xuống nhà dưới, chạy vào bếp kiếm đồ ăn. Vừa vào đến bếp nó thấy mọi người đã ngồi sẵn đấy rồi. Ai cũng nhìn nó bằng đôi mắt mở to hết cỡ. Tất nhiên rồi ai mà chả ngạc nhiên khi nó dậy sớm đến thế lại còn ko cần ai gọi nữa mới sợ chứ. Nó vui vẻ "Good Morning". Nhất là anh nó đang uống sữa phun ra hết. Anh nó tiến lại gần nó hỏi.
-Này mày tên gì? Mày có phải em gái tao ko?
-Ơ hay, anh bị gì àk, cần em đưa vào viện khám ko đấy.
-Ko cần, tao cực ổn.
-Vậy sao còn hỏi em tên gì.
Anh nó lờ đi câu hỏi của nó quay sang chị Năm bảo.
-Chị Năm, tí nữa lấy em cái ô em đi học nhá.
-Ừ.
Nó thấy lạ bèn hỏi.
-Ủa, anh đem ô làm gì, dự báo thời tiết nói hôm nay trời đâu có mưa.
-Có đấy, tí nữa nó mưa bây giờ nè.
-Sao tự dưng lại mưa được?
-Bộ mày ko thấy hôm nay có gì lạ hả?
-Lạ ở đâu? Em đâu có thấy gì lạ? - mặt nó ngu ko chịu nổi.
-Có đấy, mày ko thấy hôm nay mày dậy sớm đột xuất àk.
Nó biết mình bị hố thì bay vào đánh anh nó túi bụi còn pama nó thì ngồi cười vì hai anh em nhà nó. Sau khi ăn sáng xong mama nói với nó để anh nó chở đi học nhưng nó ko nghe nó bảo lâu ko ở, nó muốn đi bộ hít thở ko khí tiện thể ngắm nhìn đường luôn. Nó vừa đi vừa ngâm nga hát. Nó dừng chân trước một bản hiệu ghi "Trường cấp 3 BLUE OCEAN ---> 100m". Nó rẽ theo chỉ dẫn của tấm bảng. Đến nơi nó ngước nhìn một ngôi trường to đồ sộ hiện lên trước mặt nó. Ngôi trường mang phong cách kết hợp giữa hiện đại và cổ kính, sân trường thì rộng thênh thang, trong khuôn viên trường thì có một sân vận động mini, một sân bóng rổ, vườn sinh vật học( nói là vườn chứ rộng gần 200ha cũng gần là rừng rồi chứ còn gì nữa), canteen thì khỏi nói to như cái nhà hàng 3 sao. Phía sau trường còn có một bãi cỏ xanh mướt và một cái hồ nhân tạo, nhìn đẹp kinh khủng nhưng hầu như ko có ai vào đây vì nhà trường cấm chỉ một vài trường hợp đặc biệt thì mới cho vào thôi. Nó vào trường giờ này còn sớm nên có rất ít học sinh. Nó đi dạo vòng quanh trường một vòng rồi dừng lại trước tấm biển có đề " khu vực cấm học sinh". Cái gì cứ càng cấm là nó càng thích. Thế là nó vượt hàng rào nhảy vào bên trong. Nó vừa đi dạo vừa trầm trồ "đẹp như thế này mà cấm học sinh". Đang đi tự nhiên nó lăn uỳnh ra đất, hình như nó vấp phải "thứ gì". Nó quay lại đang định mắng thì đập vào mắt nó là khuôn mặt đẹp trai kinh khủng nó thốt lên "Đẹp quá" nhìn "thứ gì" mê mẩn. Người kia lên tiếng.
-Va vào người ta mà ko xin lỗi àk.
Tiếng nói như lôi nó về thực tại. Nó cãi.
-Chứ ko phải tại anh ngồi lù lù ở đây để tôi va phải àk.
-Bộ cô ko có mắt hay sao mà ko nhìn thấy tôi chứ - hắn vừa nói vừa mở mắt ra, điểm đầu tiên hắn nhìn thấy là đôi mắt đẹp hút hồn, hắn cứ nhìn đôi mắt ấy rồi giật mình thức tỉnh, quay mặt đi để ko bị đôi mắt ấy làm cho mê muội.
-Nè, tôi ko khuyết tật mà ko có mắt nhá.
-Chứ ko phải sao, rõ ràng tôi là người nằm ở đây trước, cô đi phải nhìn đường chứ.
Nó biết là bí thế nhưng vẫn cãi.
-Thì tại anh nằm đấy chứ tại tôi àk.
Hắn biết mình đang gặp con cua chính hiệu nên ko thèm cãi nhau với nó làm gì cho mệt liền chuyển chủ đề.
-Cô ko thấy ngoài kia đề khu vực cấm àk mà vào đây.
-Thế là khu vực cấm mà tại sao anh vào được mà tôi ko vào được chứ.
Nó nói xong thì bỏ đi. Đang đi thì dừng lại như quên điều gì đó nó quay lại chỗ hắn hỏi.
-Ê! Phòng Hiệu trưởng ở đâu đấy?
-Học sinh mới? - hắn hỏi cộc lốc.
-Nếu ko phải là học sinh mới thì tôi hỏi anh làm gì?
-Dãy nhà A2 tầng cao nhất , phòng cuối cùng bên phải.
-Cảm ơn.
Hắn nhìn theo nó đến khi chỉ còn lại cái bóng, nhếch môi cười miệng mấp máy "sẽ còn gặp nhau dài dài".
Nó đi tìm phòng Hiệu Trưởng theo lời hắn chỉ dẫn. Leo lên đến nơi nó mệt đến nỗi có thể thở bằng tai. Nó lầm bầm "Hiệu trưởng thích độ cao hay sao mà ở trên cao ngất thế này" . Quá đúng, mà nó leo từ tầng 1 đến tầng 5 ko mệt sao được, mà trường lại còn chả có thang máy. Nó đến trước cửa phòng cuối cùng và gõ cửa.
CỘC...CỘC...CỘC...
Bên trong phát ra tiếng nói uy nghiêm.
-Mời vào.
Nó mở cửa phòng bước vào bên trong. Phía trong phòng nội thất khá là trang nhã: bộ sofa màu nâu nhạt đặt ở một góc để tiếp khách, bàn làm việc có một cái đèn và đống giấy tờ lộn xộn, và một vài chậu cây cảnh trang trí.
-Thưa thầy em là học sinh mới - nó lễ phép thưa.
-À! Em là Nguyễn Hoàng Bảo Nhi - em gái của Nguyễn Hoàng Khánh Duy - ông thầy cười.
-Dạ. Nhưng sao thầy lại biết em là em gái Duy.
-Chuyện đó hả, anh em tuần nào chả lên đây uống trà với thầy.
-Ủa, thầy và anh em hay cùng uống trà lắm ạ.
-Tất nhiên, tuần nào cũng gặp ít nhất hai lần. Thôi vào vấn đề chính nha, em sẽ học lớp 11A1 ( lớp dành cho những người học giỏi và là con nhà giàu ), vì em đã hoàn thành chương trình học tập nên em ko cần quá chú ý đến việc học tập đâu, em chỉ cần đến lớp điểm danh xong về cũng được miễn là trong sổ các giáo viên em đi học đầy đủ là được. Vậy thôi.
-Dạ, em cảm ơn thầy. À! Lớp 11A1 ở đâu vậy thầy?
-À! Nó nằm dãy nhà A1 tầng hai, phòng cuối cùng bên trái.
-Dạ, cảm ơn thầy.
Nó ra khỏi phòng tiếp tục sự nghiệp leo cầu thang từ lầu 5 xuống, đi bộ qua khoảng sân trường to đùng, rồi lại leo lên tầng 2. Ôi chóng cả mặt. Nó đứng trước cửa lớp, được vài phút thì có một người phụ nữ tầm ngoài 40 tiến lại gần nó và hỏi.
-Em là học sinh mới.
-Dạ
-Ừkm, chào em, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A1. Em đợi cô một chút.
Cô giáo bước vào lớp - Các em trật tự!
Cả lớp im thin thít vì đơn giản lớp này chỉ tôn trọng và sợ cô giáo chủ nhiệm thôi chứ mà cô giáo bộ môn ai ko hài lòng chuyện gì về thầy cô giáo thì đứng lên nói thẳng ko sợ bị ai trù.
-Hôm nay lớp ta có thêm một học sinh mới!
Cả lớp nhao nhao lên hỏi "là nam hay là nữ vậy cô?" "Có xinh ko cô?" "Có đẹp trai ko cô?" ... Cô giáo gõ bàn cái rầm cả lớp im re ko ai hó hé câu nào. Cô mỉm cười hài lòng rồi ra hiệu cho nó vào. Nó vào thì bọn con gái chề môi, lườm, nguýt đủ kiểu. Bọn con trai thì hơi thất vọng vì nó không xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng phục hồi tinh thần rất nhanh và tự nói "Ko cần quá xinh đẹp làm gì chỉ cần xinh là đủ ".
-Em hãy giới thiệu về bản thân đi.
-Hi everyone. Mình là Nguyễn Hoàng Bảo Nhi. Mình mới đi du học ở Anh về, mong mọi người giúp đỡ mình nhiều nha, cảm ơn.
-Nhất định mọi người sẽ giúp đỡ bạn thật tận tình - con nhỏ đó cố gắng nhấn mạnh chữ tận tình.
-Cảm ơn bạn, có cơ hội mình nhất định sẽ thỉnh giáo, chúng ta còn gặp gỡ nhau suốt 2 năm cơ mà - nó đâu có thua.
Con nhỏ kia lườm nó toé lửa. Cô giáo lên tiếng.
-Bảo Nhi em ngồi bàn cuối cùng Gia Huy nhé.
-Dạ.
Nó đi xuống chỗ thì có bao nhiêu ánh mắt lườm nguýt nó toé điện, nó vừa đi mà vừa thấy lạnh sống lưng. Hắn đang ngồi nghe nhạc thì thấy nó đang đi xuống đứng trước mặt như hiểu ý hắn ngồi dịch vào nhường chỗ cho nó. Nó vừa ngồi xuống thì từ bàn trên một cô gái xinh xắn quay xuống.
-Chào bạn mình là Thuỳ Dương. Chúng mình làm bạn nha.
-Ừkm - nó khẽ ừkm một cái.
Sau khi Thuỳ Dương quay lên thì hắn tháo tai nghe xuống và nói.
-Ko ngờ chúng ta có duyên ngư vậy.
-Duyên cái con khỉ ấy, vừa gặp anh là tôi hun đất liền àk, ko biết sau này có bao nhiêu chuyện xui nữa đây.
Hắn khẽ nhếch môi rồi đeo tai nghe nhạc vào nghe nhạc tiếp. Còn nó thì lôi sách vở ra học bài vì dù gì thì đây cũng là tiết học đầu tiên và cũng là giờ của cô giáo chủ nhiệm nên nó mới chăm học như thế thôi. Tiết 1 trôi qua êm đẹp. Đến tiết thứ 2 là tiết văn. Cái môn nó chúa ghét vì học được vài câu là lăn ra ngủ lun àk. Thế nên vào giờ học vừa chào cô xong là nó lôi Iphone 6s ra cắm tai nghe vào nghe nhạc rồi lăn ra ngủ. Hắn thấy vậy thì nhếch môi xong thì cũng nghe nhạc rồi lăn ra ngủ y như nó. Cô giáo thấy vậy thì tức lắm nhưng ko làm gì được cả vì nó thì có lệnh của Hiệu trưởng, còn hắn thì nếu bà cô này ko muốn mất việc thì đừng dây vào nếu ko là chả có việc mà làm.
RENG...RENG...RENG...
Hết 2 tiết học nhàm chán, Dương rủ nó xuống canteen. Trên đường đi có vô số com mắt nhìn nó tức giận có, ghen tị có, thậm chí cả ngưỡng mộ cũng có lun. Xuống đến canteen, Dương và nó chọn một bàn ngồi gần cửa sổ và hơi khuất một chút. Dương đi mua đồ còn nó thì ngồi nghe nhạc và tiếp tục ngủ. Sau khi mua đồ ăn xong Dương quay lại bàn đánh thức nó dậy
-Bà ngủ 2 tiết rồi chưa chán hả?
-Chưa - nó đáp gọn lỏn.
-Trời bà là sâu ngủ đó hả?
-Không! Mọi hôm phải gần 7h tui mới dậy, hôm nay 6h đã dậy rồi nên ngủ bù.
Hai đứa nó ngồi nói đủ thứ chuyện trên trời dzưới đất, hai chị này khá là hợp nhau nha. Đúng quá mà, nhiều điểm tương đồng lắm: hám dzai này, ăn nhiều kinh khủng mà vẫn có eo mới sợ chứ....Đang nói chuyện vui vẻ tự nhiên có tiếng hét của đám nữ sinh.
-AAAAAAAAAAAAAAAA! Anh Huy kìa chúng mày ơi!!!!
-AAAAAAAAAAAAAAAA! Anh Huy ơi ngồi với em nèk!!!
-Ôi! Anh Huy đẹp trai, tối nay đi chơi với em nha!!!
................................
-Hắn ta là ai mà nổi tiếng thế, người gì mà chẳng ga-lăng lại còn vừa gặp là xui.
-Bà mới vào nên ko biết đấy thôi chứ Huy nổi tiếng lắm đó.
-Xì - nó chề môi.
-Hắn nổi tiếng vì quậy phá, thay bồ như thay áo, ko những thế còn học giỏi nữa mới tài.
-Có mà là tên bất tài.
-Vậy sao tôi bất tài đến thế àk - tự dưng từ đằng sau lưng nó phát ra tiếng nói làm nó giật mình.
-Nè, tôi với anh mắc gì nhau àk hay sao mà cứ ám tôi hoài vậy.
-Bộ cô tưởng tôi là cái đuôi của cô chắc.
-Ko phải thì sao anh theo tôi xuống đây làm gì.
bla...bla...bla...bla...
Nó và hắn chí chéo nhau cho tới khi tiếng chuông vào học vang lên. Nó vẫn tức lắm chứ nhưng chuông rồi nên chỉ lườm hắn một cái toé lửa rồi đi lên lớp. Hắn cũng chỉ nhếch môi cười điệu cười đễu giả, chưa thấy nụ cười nào đễu đến vậy, hình như hắn đi đăng kí độc quyền nụ cười này hay sao ý. Lên lớp nó chả thèm nhìn hắn lấy một cái, đeo tai nghe vào rồi lại lăn ra ngủ. Nó ngủ từ lúc vào lớp cho đến tận lúc ra về.
Bar PLAY 9h00PM
Hắn đang ngồi nhâm nhi ly Whisky thì có một người nam tiến đến chỗ hắn. Người này nhìn rất đẹp trai a, áo sơmi trắng kẻ sọc, quần jeans đen rách đầu gối, giày nike đen, nhìn bụi ra phết. Kém hắn có chút xíu àk.
-Hôm nay là hôm đầu tiên mày đi học đầy đủ hả ? - Nam xinh dzai đó bà con.
-Ừ.
-Lạ àk nha, mà hôm nay lớp mày có học sinh mới àk?
-Ừ.
-Có được ko mày.
-Cũng được, ko xinh lắm.
-Chán thế, tưởng em nào xinh lắm để tao cưa cẩm tí.
-Tao nghĩ mày cưa ko nổi đâu, cô ta khá thú vị.
-Vậy mày tính sao.
-Thì bỏ hết. Tập trung mục tiêu. Cái gì càng khó có tao càng thích.
-Nè, đứa nào thì được nhưng con bé đó ko được đâu nha - anh nó từ đâu nhảy vào.
-Ủa, anh đến từ bao giờ đấy - Nam ngơ ngác.
-Tao đến vừa đủ để nghe chúng mày nói chuyện.
-Tại sao con nhỏ đó lại ko được? - hắn hỏi.
-Cái đó chúng mày ko cần biết. Nói chung là con nhỏ đó ko được.
-Vậy sao, càng cấm em càng thích. Mà cô ta là gì của anh?
-À...ừkm......
-Nói mau lên - Nam hăm he.
-Ko nói, kệ chúng mày, nhưng con nhỏ đó ko được, có bao nhiêu đứa ko chơi sao phải chơi con nhỏ đó làm gì.
-Thích - hắn đáp.
-Ko được thích cũng ko được tuỳ tiện, mà mày định "chứa" cô ta bao lâu?
-Cái này còn tuỳ cô ta thú vị thế nào?
-Thế thì càng ko, anh nói ko nhá, KO ĐƯỢC - anh nó quả quyết.
-Nhỏ đó là bồ anh hả?
-À...ừ thì...
-Trời, nói lun đi cho nóng.
-Ừ, con nhỏ đó là bồ anh - anh nó hít một hơi rồi nói.
Hắn hơi khó chịu khi nghe anh nó nói vậy. Nhưng cũng chỉ nhếch môi cười cho qua.
Sáng hôm sau, nó vừa bước qua cổng trường thì nhận được những ánh mắt nhìn nó một cách khó hiểu rồi tụm năm tụm bảy xì xầm vừa nói vừa chỉ chỉ nó làm nó khó chịu kinh khủng. Vào lớp vừa ngồi yên vị thì cái Dương nhảy xuông bàn nó.
-Nhi này, bà là bồ anh Duy thiệt hả?
-Duy nào, bồ cái gì?
-Trời! Bà còn giả ngu nữa, có bồ thì nói ra chứ có chết ai đâu.
-Hả, bồ gì mới được chứ.
-Thì bà là bồ anh Duy - Nguyễn Hoàng Khánh Duy lớp 12A1 đó.
-WHAT???????? Ai nói bà tôi là bồ anh ta chứ??
-Cả trường ai chả biết.
-CÁI GÌ??
Nói rồi nó đứng dậy đập bàn rồi đi thẳng ra cửa lớp vừa đi miệng vừa lẩm bẩm chửi rủa anh nó "ông anh chết tiệt" "ông anh tới số rồi" "ông anh nhất định phải chết"................. Nó dáng đi hùng hổ, hai tay nắm chặt, miệng nắm chặt. Nó đến trước cửa lớp 12A1 hét lên.
-ÔNG ANH TRỜI ĐÁNH!!!
-NGUYỄN HOÀNG KHÁNH DUY!!! HÔM NAY ÔNG TỚI SỐ RỒI!!!
-MAU RA ĐÂY!!!
Anh nó đang ngồi tám với mấy thằng bạn nghe tiếng "gọi" ngoài cửa bắt gặp bộ mặt đầy sát khí của nó thì ko ngừng than trời làm việc gì mà ra nông nỗi này. Trong đầu thì cầu nguyện cho mình toàn mạng. Anh nó bước ra cửa lớp một cách chậm chạp, vừa đi vừa nuốt nước bọt ừng ực. Nó thấy vậy thì xông vào túm cổ áo mà hét.
-ÔNG NÓI AI LÀ BẠN GÁI ÔNG HẢ???
-Ấy ấy, từ từ nghe anh nói đã.
-Tôi cho ông 5' để giải thích, mau nói đi. NHANH LÊN.
-Ok ok đi chỗ khác nói chuyện, chỗ này ko tiện.
Thế là anh em nó kéo nhau ra sau trường, anh nó thì kể lại cho nó nghe toàn bộ. Nghe xong nó tức mau lên chửi.
-Anh ko có não hả? Hắn ta chưa làm gì mà đá cái con khỉ.
-Nó đẹp trai, hào hoa như thế, đứa nào chả mê.
-Đấy là những đứa khác, còn em thì ko đời nào đi yêu một đứa xui xẻo như hắn.
Nói xong nó ko để cho anh nó nói thêm câu nào kéo một mạch lên phòng phát thanh của trường. Đứng trước cửa phòng phát thanh nó đe doạ.
-Anh vào nói hết cho mọi người biết là em và anh ko có quan hệ gì cả, anh mà nói ko xong thì anh tới số.
Một lúc sau cả trường đều có tiếng nói của anh nó.
-Chào tất cả các bạn tôi là Nguyễn Hoàng Khánh Duy lớp 12A1. Tôi xin đính chính lại mối quan hệ giữa tôi và Nguyễn Hoàng Bảo Nhi chỉ đơn thuần là bạn. Mong mọi người đừng hiểu lầm.
Cả trường lại được thế bàn tán ầm ầm, mọi người đều nói nó là ko biết điều, được làm bạn gái hotboy mà ko thèm, đồ kênh kiệu,..........Anh nó bước ra khỏi phòng phát thanh chưa kịp lên tiếng thì bị nó chặn họng.
-Ai là người loan cái tin này?
Anh nó nghe mà thấy "tiếc thay số phận thằng Nam". Người loan tin này còn ai ngoài bạn Nam đẹp troai nhưng sắp thôi bạn ấy sẽ ko còn trên cõi đời này nữa. Nó được anh đưa ra sau trường vì anh nó gọi cho Nam thì thấy Nam bảo ở phía sau trường.
Nó và anh nó có mặt ở bãi cỏ phía sau trường thì thấy Nam và hắn có đã ở đấy rồi. Thấy anh nó và nó đến thì Nam chạy ngay lại hỏi tới tấp.
-Ủa, cô là Bảo Nhi hả? Cô ko phải là bồ anh Duy hả? Sao tự dưng lại nói ko có quan hệ gì? Chia tay rồi hả?
Nó quay sang phía anh nó thì nhận cái gật đầu như nói "đó là tên loan tin đấy", rồi nhìn sang Nam khuôn mặt đầy hối lỗi như nói "anh xin lỗi, hằng năm anh sẽ đốt vàng mã cho chú đầy đủ". Nó lại nhìn Nam khuôn mặt hằm hằm đầy sát khí. Nam thấy vậy thì im thin thít ko nói thêm câu nào. Nó được thế nhảy vào tạt cho Nam một trận.
-Này anh ko có đầu óc tư duy hả, sao tự dưng nghe lão Duy nói linh tinh mà cũng nghe được àk, ko có thông tin từ hai phía thì lấy cái gì khẳng định mà đã loan tin đi cả trường hả? Anh phải chịu trách nhiệm nếu có ai loan tin đồn sai trái, NGHE RÕ CHƯA!!!!!!!!!!!!!
Nói xong nó xông vào Nam đánh túi bụi, nhưng ko nặng tay đâu chỉ là cảnh cáo thôi àk. Nam bị đánh thì la oai oái, còn gào thêm một câu.
-Hôm nay em mà làm ma thì người đầu tiên em tính sổ là anh, sau đó đến con nhỏ chằn này.
-Thế thì anh ko làm ma nữa, làm bệnh nhân là đủ, phải đánh cho anh chừa cái bệnh nhiều chuyện đi.
Hắn thì ngồi nhìn nó và cười, trong lòng vui vui vì nó và anh Duy ko có quan hệ gì cả, nhưng lại xuất hiện hàng đống dấu hỏi là nếu mà ko có quan hệ gì thì tại sao anh Duy lại có thái độ như vậy. Vì quá tò mò hắn tiến đến chỗ nó kéo Nam ra và hỏi nó.
-Cô và anh Duy là mối quan hệ gì vậy?
-Muốn biết lắm sao?
-Phải.
-Nhưng tôi sẽ ko nói vì tôi ko muốn vậy thôi. Cấm các anh nghĩ bậy, tôi và anh Duy chả có gì hết chỉ đơn giản là bạn bè. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Nói xong nó bỏ đi mất nhưng vẫn kịp quay lại nói với Nam một câu.
-Anh mà còn nói năng lung tung thì cẩn thận tôi.
Nó bỏ đi để lại hắn với hàng đống dấu chấm hỏi, quay sang nhìn Duy thì chỉ nhận được cái nhún vai tỏ vẻ ko biết, vì anh nó biết nó muốn giữ bí mật thì chắc chắn có lí do.
Sau khi nó đi, Nam nhảy ra cho Duy với Huy mỗi thằng một cốc.
-Anh đưa cô ta tới đây làm gì chứ, chả thương anh em gì cả.
-Mày thấy chết thì ko cứu đáng đánh lắm đó.
-Ơ, mày giám đánh anh á, Huy nhào vô.
Thế là 1 cuộc chiến xảy ra giữa đồng đội, cái này gọi là chiến tranh nội bộ. Sau một hồi vật lộn thì cả 3 đều mệt lử, ngồi lăn ra cỏ rồi cười như mấy thằng vừa trốn trại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro