Chap 5: Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu giờ chiều một ngày mùa xuân, cậu đang trên giảng đường thì Karry gọi đến, nói anh đang bị thương, đang ở phòng sơ cứu gần trường của cậu. Cậu nhanh chóng ra khỏi lớp, chạy nhanh đến chỗ anh.

Karry đang ngồi trong phòng sơ cứu, cánh tay phải đầy những vết sây sát, máu loang lỗ. Cậu đi vòng quanh anh mấy lần để chắc chắn anh không bị thương nặng, sau đó cậu mệt mõi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán anh.

Cậu hỏi với vẽ hết sức quan tâm:" Sao anh lại bị thương như vậy??"

"Không cẩn thận nên bị ngã!". Karry trả lời một cách bình thản

Cậu nghiêng mặt nhìn anh:" Liệu có phải....anh...tranh giành bạn gái với người khác, rồi... rồi đánh nhau ra thế này không??"

Karry lắc đầu" Em đúng là rất hiểu anh."

"Không lẽ em đã đoán đúng?!!"

Anh không nói gì..

Chắc là cậu đoán gần đúng:" Anh giành bạn gái với ai? Sao bọn họ lại ra tay giã man như vậy?"

Anh thở dài, nói vẽ bí hiểm:" Đó là bọn xã hội đen. Có lẽ là một đại ca, hắn nhìn thấy anh lên giường với bạn gái hắn, nên sai mười mấy đàn em đánh anh. May mà anh trèo từ tầng hai xuống, nếu không đã toi mạn rồi."

"Trời đất dữ dằn vậy sao?"

"Tất nhiên rồi, băng nhóm xã hội đen ở Nhật Bản rất đáng sợ. Họ nói nếu gặp lại anh nhất định sẽ băm anh ra từng khúc rồi ném xuống biển cho cá ăn."

"Chúng ra báo cảnh sát đi !"

"Cảnh sát không thể bảo vệ anh hoài được!!"

"Vậy thì làm thế nào?". Cậu sợ tới mức đầm đìa mồ hôi. Không biết từ lúc nào Karry đã trở nên rất quan trọng với cậu. Cậu không thể rời xa anh, suốt ngày nghĩ tới anh, cậu không dám nghĩ tới một cuộc sống thiếu tiếng cười của anh.

"Xin lỗi!" Một câu tiếng Nhật rất mềm mại cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Cậu ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy một phụ nữ Nhật rất trẻ, dáng vẽ hiền thục đang đứng trước mặt hai người, sau đó nói tiếp:

"Cảm ơn anh! Thật lồng rất cảm ơn anh!". Sau đó cô ấy kéo một đứa bé chừng 4,5 tuổi từ phía sau tới. Đứa bé cũng cuối chào rất lễ độ:" Cảm ơn chú đã cứu cháu....... Cháu xin lỗi đã làm chú bị thương."

Karry đáp:" Không cần cảm ơn chú, lần sau qua đường phải cẩn thận, phải nắm chặt tay mẹ. Nhớ chưa!"

Cậu bé gật đầu. Sau khi cảm ơn rối rít, hai mẹ con người phụ nữ Nhật Bản đi nộp viện phí cho anh.

Cậu nghiến răng lườm anh lúc đó đang cười:" Anh dám trêu em thế à?!"

"Em đã hình dung anh như một gã háo sắc tồi tệ nhất, anh còn biết làm gì?"

"Anh!!". Tâm trạng phức tạp ấy khiến cậu chẳng biết phải nói gì.

"Quên mình cứu người? Anh nghĩ mình là siêu nhân hay hiệp sĩ người dơi?"

Karry trề môi vẽ oan ức:" Lúc đó anh chỉ hành động theo bảng năng... Thực sự là anh không kịp nghĩ gì cả.!"

"BẢN NĂNG". "Bản năng chỉ dùng để thoát thân, còn bản năng của anh là cứu người?!"

Karry đưa tay xoa đầu, vuốt ve mái tóc của cậu, rồi cười:" Cậu bé có phải xót cho anh không?"

"Ai thèm xót anh! Em mà lại xót thương anh ấy à...". Cậu cười khan mấy tiếng. "Đúng là trò đùa mang tầm cỡ quốc tế!"

Nhìn thấy bác sĩ đến, cậu đứng dậy đi ra ngoài.

"Nguyên Nguyên! Em đi đâu đấy?" Anh hỏi

"Đi mua ít chân giò và xương sườn hầm cho anh ăn."

"Nhớ hầm nhiều một chút nhé!"

"Biết rồi..!"

Bước ra khỏi cánh cửa phòng sơ cứu, cậu đứng dựa vào tường, nhắm mắt lại, nước mắt bỗng tuôn trào. Nhìn thấy đôi mày nhiếu chặt vì nén đau của anh, nghe thấy tiếng thở hổn hển cố kiềm tiếng kêu phát ra, cậu thấy tim mình đau nhói.

Cậu đưa ngón tay út lên miệng cắn. Không biết từ lúc nào, cậu bắt đầu để ý tới người đàng ông ấy. Một bàm tay chìa ra lau những giọt nước mắt trên mặt cậu, rất nhẹ nhàng, rất ấm áp.

"Cậu bé ngốc....". Karry kéo ngón tay út của cậu ra, nhìn thấy vết hằng và những giọt nước mắt trên đó, khẽ thở dài:" Sao lại khóc, anh đã chết đâu? Với lại nam nhi sao lại khóc như thế
này!"

Cậu òa khóc, vùi đầu vào vai anh. Chưa bao giờ cậu cảm thấy yếu đuối như vậy. Cậu ngửa mặt nhìn, nói với vẻ hết sức nghiêm túc:" Karry! Anh không được bị thương nữa đấy! Nếu anh còn dám để mình bị thương thì em không thèm chơi với anh nữa!!"

Anh ghé vào tai cậu nói:" Được anh đồng ý với em!!"

"Cậu bé đừng khóc nữa, em khóc trông xấu lắm..!"

"............"

"Em cười nhìn đẹp hơn."

Cậu bật cười, đám khẽ vào ngực anh:" Đúng là đồ háo sắc!!"
~~~~~~~~~~~~~☆☆~~~~~~~~~~~~
《End ở đây nhé. Cảm ơn các♡ đã theo dõi. Khi đọc xong nhớ cmt cho mình ý kiến nhé!!!》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro