chap 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc nó như mờ dần, mọi thứ xung quanh nó quay cuồng, nó lại ngất.
Trời mưa tầm tã, lạnh buốt, đôi vai gầy gò và héo hon của nó được nhấc bỗng lên, có cái gì đó thật ấm áp.
"lại là cô bé ư?" một suy nghĩ chợt lóe.
Giờ lên lớp mọi thứ như trống vắng và thiêu thiếu, nó và Vương, 2 chỗ trống, dù sao đi nữa chỉ còn ngày mai nữa là đến hè rồi. Sao mà buồn thảm đến thế?
Nó lại mê man, một giấc mơ à không mà là một cơn ác mộng lại đến với nó. nó thấy mình bị đẩy xuống một cái hố, một cái hố sâu vô tận.
_đừng...đừng... aaaaah - nó la lên rồi bật tỉnh, đầu nó đau kinh khủng
_em dạy rồi à? - là tiếng nói của một ngừơi ngoại quốc là tiếng Pháp
_anh là ai? - nó lờ đờ mở mắt
_em không nhớ tôi sao, cô bé? - anh chàng người Pháp cười thử thách
_anh là Joéph Wedton phải không? - nó lờ mờ - đúng rồi chính là anh - nó reo lên
_tôi cũng không đến nỗi không gây ấn tượng với cô bé nhỉ, à mà em tên Bảo mà phải không?
_đúng ạ - nó trả lời
_mà này, sao cô bé cứ chọn xe tôi mà đâm sầm vào thế? xe tôi ấn tượng lắm sao? - Joéph trêu nó
_hìhì, chắc tình cờ thôi mà - nó gãi đầu, chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao nó cứ chọn đúng xe của anh mà nhảy bổ vào.
_em còn mệt không? - Joéph quan tâm
_à...dạ không ạ - nó trả lời
_trời cũng đã tối rồi, sao em không ở lại ăn một bữa cơm - Joéph đề nghị - như vậy được không?
_anh thật sự không phiền chứ?- nó rất sợ phải làm phiền người khác
_đừng lo, em muốn ở lại đây cũng còn được nữa là - Joéph nở nụ cười
_thế thì phiền anh vậy - cười cười trừ
Nói xong, nó bước theo Joéph xuống lầu, nó nhìn xuống thì thấy áo của mình đã được thay sẵn, nó nắm tay áo Joéph
_anh Joéph ...cái áo này - nó ngượng hỏi
_à...cái áo là của anh, còn người thay cho em là trợ lí của anh, cô Sophie, em đừng lo - Joéph nói như biết ý của nó
Nói xong, nó an tâm xuống bàn ăn.
_em có cần gọi điện cho người đến đón không? - Joéph hỏi
_a..ừh...vậy anh cho em mượn đt vậy - dù gì đt của nó cũng hỏng rồi nhưng nó có vẻ không muốn, như thầm đoán được điều gì đó, Joéph lên tiếng
_em... không phải là em bỏ nhà ra đi chứ? - Joéph đoán mò
_không, không có - nó lấy tay gạt chối biến - nhưng...., nhưng thật sự em cũng không muốn về nhà
_vậy...em có thể ở lại đây không? - Joéph nhanh nhẹn hỏi
_không, em không muốn làm phiền anh thêm nữa, cảm ơn anh về bữa tối - nó nói nhanh rồi cuối đầu xuống ăn tiếp
_em đừng lo, anh không phiền, xem như em là khách của anh, ở xa lên thăm được chứ? - Joéph vẫn chưa tha cho nó
_nhưng... - nó định nói nhưng em ngại thì Joéph xen ngang
_không nhưng nhị gì hết, cứ ở đây, không sao đâu - Joéph đã nói vậy nó không thể không chấp nhận nên nó đành gật đầu đại
Sáng hôm sau, là ngày tổng kết, nhưng tất cả cũng không thấy nó cũng như Vương.
1 tuần rồi 2 tuần không thấy nó, ông Lâm và bà Trinh sốt ruột đi tìm nó
_hức...không biết giờ này con bé đang ở đâu nữa? - bà Trinh tức tửi
_cũng tại lỗi làm cha làm mẹ như chúng ta đã làm hại con rồi - ông Lâm hối hận - biết thế tôi với bà đã không dựng chuyện phá sản để thử lòng con nó rồi
_hức...hức...cũng tại tôi không làm tròn trách nhiệm nên mọi chuyện mới như thế này hức hức- bà Trinh tự trách
_nhưng tôi không nghĩ con bé lại dại dột mà tự vẫn đâu - ông Lâm đau lòng - sao ta không hỏi thằng VƯơng chắc nó biết
_đúng rồi, chúng ta mau hỏi nó xem?
Thế là Ông Lâm và bà Trinh sang nhà Vương
_hai bác tìm cháu có việc gì vậy ạ? - Vương ngạc nhiên
_cháu...cháu có biết con bé Bảo nó ở đâu không? mau nói cho bác biết đi - nước mắt bà Trinh bắt đầu rơi
_sao ạ? Bảo không về nhà ạ? - Vương cũng ngạc nhiên
_cháu không biết nó đang ở đâu sao? - ông Lâm hỏi gấp
_dạ...không - Vương cuối đầu, lòng hắn nhói len từng cơn, hắn giận nó lắm, oán nó lắm, nhưng nó bây giờ đang ở đâu? còn sống hay đã chết?
_vali? cháu định đi đâu à? - ông Lâm nhìn thấy cái vali to tứơng được dựng bên sofa
_cháu...cháu sẽ đi du học ạh - Vương trả lời
_d..du học? - bà Trinh ngạc nhiên - còn chuyện của cháu với con bé
_chúng cháu....đã chia tay rồi ạ - Vương nói trong tuyệt vọng
_tại...tại sao chứ? - bà Trinh run run
_cô ấy đề nghị mà không nói lí do
_trời ơi! tất cả là lỗi của chúng ta mà- ông Lâm ôm đầu
_có..có chuyện gì vậy hai bác? - Vương ngạc nhiên
_chuyện là thế này..... - ông Lâm từơng thuật lại mọi chuyện cho Vương nghe. Hắn biết được sự thật và đi tìm nó ngay.
Tại một căn biệt thự rộng và khá sang trọng
_Bảo, em có thể làm em gái anh không? - là Joéph
_anh hỏi thừa rồi, em đã xem anh là anh trai rồi - nó nhìn những đám mây trên trời rồi mỉm cười
_hãy sang Pháp cùng anh - Joéph đề nghị
_sang...sang Pháp? - nó ngạc nhiên - nhưng tại sao lại đột ngột đến thế?
_vì anh được tiến cử về trụ sở Roguine chính ở Pháp, em có thể đi cùng anh chứ? - Joéph giải thích
_dù gì em cũng không biết đi về đâu, thôi được, em đi cùng anh - nó quyết định ngay, nó nghĩ có lẽ bên ấy, nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
3 tuần sau
_thưa ông bà, có thư ạ - chị người hầu
_được rồi chị cứ để đấy - bà Trinh buồn rầu
Cầm lá thư, bà thấy lạ
_thư gì mà chẳng có tên người gửi gì vậy
Bà mở thư ra, mắt ngân lệ
"thưa ba mẹ,
Ba mẹ vẫn khỏe mạnh chứ ạ? ba mẹ đừng lo, con vẫn ổn. Khi ba mẹ đọc được bức thư này, con có lẽ đã đi xa rồi.
Con xin lỗi, con thật là đứa bất hiếu, con không mong mình sẽ được tha thứ nhưng xin ba mẹ hãy sống thật hạnh phúc, đừng vì đứa con bất hiếu này mà buồn lòng. Con sẽ trở lại, con nhất định sẽ trở lại. Hãy giúp con gởi lời nhắn đến Vương, đừng tìm con.
đứa con bất hiếu.
Ngọc Bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro