chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở một nơi nào đó, có một ai đó đã thấy Kevin và Marie, anh ta nắm chặt bàn tay, đôi mắt tối sầm lại (chắc là các bạn đều biết nhưng nói thế này cho nó bí ẩn)
"chúng ta về thôi" Joéph lânh lùng nắm lấy tay Marie khi cô vừa trở vào đại sảnh
Cô không nói gì mà cứ đi theo anh, anh cũng chẳng chào lấy Kevin một tiếng.
Kevin cũng trở vào trong không lâu sau đó, anh rảo mắt tìm kiếm bóng dáng một ai đó nhưng có lẽ người đó đã về mất rồi.
Trên đường về, Joéph không nói tiếng nào, anh chỉ lái xe, Marie thì chẳng còn tâm trạng nào để mở lời.
"em nói đi? nãy giờ em đi đâu?" Joéph chợt lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng
"em... em ra vườn" cô chỉ nói ngắn gọn
"chỉ có vậy thôi sao?" mắt Joéph tối sầm lại "em nói đi? em đã gặp ai?"
"là Kevin" cô trả lời khuôn mặt lạnh nhạt, vô hồn
"tại sao lại ở cùng với anh ta?" Joéph mất hết bình tỉnh
"em chỉ trò chuyện" cô nói giọng buồn rầu
"trò chuyện? chỉ trò chuyện mà ôm nhau sao?" Joéph quát "em tưởng tôi là thằng ngốc chắc"
anh dừng xe lại
"hắn là gì đối với em?" anh nắm chặt hai vai cô
"là...là..." câu hỏi này thật khó khăn làm sao
"là người đó đúng không?" Joéph nói lớn
"đúng, nhưng...." Marie nghẹn ngào
"thảo nào... thảo nào... em lại có thể ôm anh ta dễ dàng đến thế"
"nhưng... " cô định nói tiếp nhưng bị Joéph chặn ngang
"có phải em vẫn còn yêu hắn ta?"
"em...em..." cô lấp bấp
Anh dùng tay kéo cô, anh đặt lên môi cô một nụ hôn, nhưng lại là một nụ hôn cưỡng ép, anh hôn xuống cổ, rồi xuống vai ... tay anh luồng xuống lớp váy của cô (huhu không dám coi nữa âu, mọi người tự hình dung y) Marie đã đầy anh ra nhưng, với sức mạnh của cô bây giờ thì chuyện đó là không thể.
"anh đang làm gì thế? mau buông em ra...mau...mau thả em ra Joéph..." cô cố đầy anh thật mạnh
"bốp" và một cái tát thật mạnh, cô nhìn anh bằng ánh mắt căm ghét, nước mắt đã tuông ra tự khi nào.
Cô mở cửa xe và bước ra ngoài, cô chạy thật nhanh, chạy mãi, chạy mãi và chẳng biết nên chạy về đâu. Và trời đổ mưa, một cơn mua nặng hạt, Joéph quay đầu xe, anh phóng thật nhanh và dừng lại ở con hẻm nơi có một quán bar Henry
Một tiếng sau, cũng là lúc buổi tiệc kết thúc, Kevin gượng cười chào các vị khách cuối cùng, Emily đã được các vệ sĩ đưa về, anh mệt mỏi lái xe về nhà. Trong cơn mưa nặng nè, có ba con người, mỗi người một tâm trạng khác nhau. Kevin lờ mờ nhìn chiếc bóng quen thuộc đang nằm bên đường, là một cô gái, một cô gái mặc chiếc váy dạ hội màu trắng.
Trời cũng đã tạnh mưa, tại tầng 28 của căn hộ sang trọng. Bế cô gái vào phòng mình, mặc dù không muốn nhưng người cô ướt đẫm, nếu không thay áo sẽ bị cảm mất, anh đánh liều thay đồ cho cô. Cầm ly rượu trên tay, anh tự hỏi tại sao cô lại ra nông nổi này, hay là tại anh. Nhìn thật kĩ, cô càng đẹp hơn khi ngủ, đối mắt nhắm nghiền trông rất mơ mộng, chiếc mũi thanh tú, làn da cô trắng nõn nà và khá mịn màng, đặc biết nhất là đôi môi cong quyến rũ của cô, anh như muốn hôn nó ngay lập tức, nhưng anh không thể làm tổn thương cô, làm tổn thương người con gái mà anh đã thầm thương trộm nhớ.
Cô thức giấc mà đầu đau như búa bổ, mọi thứ chung quanh cô vẫn xoay mòng, cô cố rướn mắt để nhìn mọi thứ xung quanh, đây là đâu? cô đang ở đâu thế này? cô bắt đầu lo lắng, những gì cô nhớ được là cô đang chạy trong cơn mưa nặng hạt ấy.
"cạch"
"em tỉnh rồi sao?" là Kevin, anh bước vào, trên tay là một to cháo
"sao...sao anh lại ở đây?" cô ngạc nhiên
"đây là căn hộ của tôi" Kevin đặt tô cháo còn nóng hổi xuống bàn
"nhưng...nhưng tại sao tôi lại ở đây?" cô lo lắng
"em bị ngất, vì không biết nhà của em... nên tôi đưa em về đây" Kevin ngượng
"vậy sao...? cảm ơn anh" Marie nói nhỏ
"thôi, em ăn cháo đi, còn nóng đấy" Kevin đưa cô tô cháo cùng mấy viên thuốc "em mau ăn rồi còn uống thuốc"
"..." Marie không nói gì, cô nhớ lại những ngày ấy, cũng như bây giờ, anh luôn là người chăm sóc cho cô
"nhưng... GĐ Joéph đâu mà để em đi ra ngoài một mình?" anh hỏi làm cô ngừng ăn
"..." cô im lặng và cuối gằm mặt xuống, như hiểu ý anh cũng không hỏi nữa, mà chỉ ngồi nhìn cô ăn nốt tô cháo
"em... cứ ở đây nghỉ ngơi, chút nữa tôi sẽ đưa em về" Kevin dịu dàng
"cảm...ơn" cô nói nhỏ nhưng đủ để anh nghe thấy
"không sao" anh cười, một nụ cười buồn, anh nhận ra rằng mình đã yêu cô mất rồi, những hình ảnh ấy lại hiện ra mỗi lần anh đứng trước cô, lại là cô gái tóc tém, anh đã từng chăm sóc cho cô ấy. MỌi thứ lại ùa về, thật lộn xôn, tại sao chỉ mỗi lần đứng trước cô, mọi hình ảnh của quá khứ lại hiện về, tại sao mỗi lần đứng trước cô anh lại có cảm giác quen thuộc, phải chăng anh và cô có mối liên hệ nào đó? anh thực sự băng khoăn.
"em...em cứ nằm nghỉ, tôi ra ngoài một lát" Kevin nói dịu dàng rồi bước ra ngoài.
Những giọt nước mắt lại tuông ra, tim cô thắt lại, tại sao, tại sao lại như vậy? cô đã cố gắng để quên anh nhưng anh lại cứ xuất hiện ngay trước mắt cô. Cô muốn quên anh như anh đang quên cô, làm như thế có phải sẽ tốt hơn không? Ông trời, tại sao ông lại quá tàn nhẫn với cô và anh như thế. Mắt cô nhắm lại, cô dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro