chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap nay tặng bạn heongoc253,Nguyenthao98,pengan14 nhé!!!
Cám ơn những lời chúc của m.n
------------------------------
Về đến khu biệt thự, cô cứ mông lung nghĩ về anh, còn anh thì mãi cảm thấy người con gái ấy thật thân quen mặc dù chỉ là mới gặp, cô cho anh cảm giác gần gũi, nhưng anh không thể nào nhớ ra.
Tại một quán bar sang trọng, người đàn ông bước đến quầy Bar, nơi có một người phụ nữ trẻ ăn mặc khá sexy, anh tiến đến và lây vai cô ả.
"oh... Joéph... Joéph... của em, hức.... anh đến rồi sao?" là Célia, cô ta nói giọng lè nhè
"cô... muốn gì?" Joéph nói giọng bực dọc
"anh yêu... hức... hức... anh làm gì phải tức giận thế?" cô ả rướn người đưa tay lên vai anh
"cô... mau buông tôi ra..." Joéph hất tay cô ả
"hừm... hức... chẳng phải đêm hôm ấy chúng ta đã rất vui đó sao? hức.... sao giờ anh lại làm mặt lạnh với em ...." cô ả cười khẩy
"cô... cô im ngay cho tôi... không đúng... đêm hôm ấy chúng ta chẳng có gì cả" Joéph quát
"anh... hức đừng có chối bỏ sự thật như thế" cô ả cầm ly rượu và uống một hơi "nếu... người ngoài mà biết TGĐ Joéph quan hệ với một người đàn bà khác ... hức"
"cô... " Joéph tức đỏ mặt, anh mất hết bình tĩnh
"anh hức... anh không nên tức giận như vậy... hức... nếu như không muốn mọi chuyện bị phát tán" cô ả mặc dù đang hơi say nhưng bấy nhiêu rượu thì chẳng ăn thua gì với Célia.
"vậy cô muốn gì?" Joéph hạ giọng
"hừ... muốn gì hả? tôi muốn tất cả.... hức..." cô ả xoay sang anh cười nhếch mép
"bao nhiêu đây đủ để cô câm mồm của cô rồi chứ?" Joéph quăng một xấp tiền lên quầy bar
"hừm... anh xem thường Célia này quá rồi...hức ... em muốn anh... em muốn chúng ta kết hôn ..." cô ả quàng vai anh
"sao cơ? ... không bao giờ... cô đừng có quá đáng" Joéph hất tay cô ả
"quá đáng... hức... ai mới là người quá đáng... một TGĐ quan hệ với một cô gái rồi bảo quá đáng, nếu chuyện này mà sáng tỏ.. hức thì ai mới là kẻ quá đáng" cô ả ra vẻ hù dọa
"cô...cô..." Joéph bối rối, anh suy nghĩ một hồi lâu rồi quyết định "nếu cô muốn thì tôi sẽ đến... nhưng... chuyện kết hôn thì không thể được"
"không được ư? nhưng không sao như thế cũng được, nói hãy giữ lấy lời..... hức... không thì chuyện gì đến sẽ đến ..." cô ả nói rồi ngả nghiêng bước đi ra cửa.
Joéph lái xe về nhà với một tốc độ bất cần, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ... anh chỉ vừa hoà lại với Marie thế mà mọi chuyện lại rối tung.
Một đêm trăng khuyết, những cơn gió mát rượi rít khẽ qua từng tán lá cây, ba con người, với ba tâm trạng khác nhau, buồn bã, đau khổ và lo sợ.
Marie thức dậy với công việc như bình thường, cô đi học (xin lỗi các đ/g nhá, t/g quên giới thiệu Marie là sinh viên trường ĐH thiết kế thời trang Paris, thực sự sorry )
Ngôi trường ĐH, ngưỡng cửa bắt đầu sự nghiệp trong tương lai của Marie, cô luôn luôn đi học đều đặn. Không như những sinh viên khác, Marie là một trong những sinh viên tài năng của trường.
Vẫn còn khá sớm, cô chưa vào lớp vội, Marie ghé vào thư viện gần đó.
"ah..." "cạch..." cô tình cờ va phải ai đó, Marie ríu rít xin lỗi và ngồi xuống nhặt sách. Người đó cũng cuối xuống nhặt đồ
"cho tôi xin lỗi ..."
"không... không sao đâu, tôi cũng có lỗi" là một người con trai
"cảm ơn ... chào anh " cô lạnh lùng quay bước đi, còn người con trai thì hoá tượng, bất động.
người con trai mông lung, anh ta chợt giật mình khi nghe tiếng gọi
"David"
Marie không tỏ ra quá đặc biệt nhưng cô luôn được chú ý bởi nét đẹp tự nhiên của mình. Cô mang vài quyển sách vừa mượn được vào lớp, cắm tai phone, cô bắt đầu chìm vào không gian riêng
"pặc" có ai đó giật tai nghe của cô ra, một cách thô bạo
"các bạn làm gì vậy?" Marie lên tiếng vẻ khó chịu
"làm gì à? chỉ muốn nói chuyện với bạn thôi, nhưng nếu không rút phone ra thì bạn không nghe được, vì vậy tôi rút hộ" cô ta cười nhếch mép
"thôi được, bạn nói đi" Marie từ tốn gấp quyển sách lại
"bạn mau theo tôi ra sân sau, tôi sẽ nói" cô nàng đõng đãnh đáp lại. Marie hiểu quá rõ rồi vì vậy cô không nhận lời
"chuông sắp reng rồi tôi không thể theo bạn" cô dứt khoát
"vậy à?... thôi được cũng không sao, tôi chỉ muốn hỏi tối nay bạn có rãnh không thôi?" cô ả khoanh tay
"có, tôi rãnh"
"vậy bạn không phiền nếu đi dự tiệc sinh nhật của tôi vào tối nay chứ?"
"rất hân hạnh" Marie nói tiếp "cảm ơn bạn đã mời, nếu không còn chuyện gì nữa thì xin phép" nói rồi cô lại tiếp tục sự nghiệp của mình một cách lạnh nhạt. Còn cô nàng kia thì ỏng [ẹ]o bước đi.
[nhân vật mới: Vivienne, là bạn cùng lớp với Marie, là một cô tiểu thư nhà quý tộc, tính tình bướng bĩnh, đỏng đảnh và khá tự kiêu, cô nàng đã ghét Marie từ khi cô bước chân vào lớp, vì trước đó Vivi đã được mọi người bầu là hot girl nhưng từ khi Marie đến, mọi người lại lờ cô đi (thật là có mới nới cũ) vì vậy, cô ta rất ghét Marie và luôn tìm cách phá vỡ hình tượng của cô trước mọi người]
Marie biết Vivi đã ghét cô từ lâu nhưng không tài nào phá vỡ được sự ganh ghét ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro