Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biển chẳng có sóng, biển chẳng bao giờ ồn ào, biển mạnh mẽ xô bọt nước vỡ tan. Biển chỉ lặng im, biển buồn như con người của em vậy. Biển là em, em là biển chẳng thể nào phân định rõ đâu là em đâu là biển, thảy như hòa quyện sự lặng im, sự bình yên, sự tối tăm mờ mịt và cả sự đượm buồn.... biển và em nhẹ nhàng, tinh tế.

Em- bề ngoài là một cô bé câm, đôi mắt buồn, lặng lẽ và chẳng bao giờ cười nhưng em lại thông minh và am hiểu sâu xa hơn rất nhiều người cùng trang lứa. Anh cứ nghĩ nội tâm em mang chút gì đó nổi loạn. Và anh sẽ nghĩ rằng màu đỏ là màu yêu thích của em, vì nó tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực. Nhưng không! màu xanh- màu của biển mới thực sự là màu thực sự em thích. Bởi vì em được sinh ra trên đất biển, sống trên đất biển... Biển là cái nôi- nguồn sinh dưỡng giúp em trưởng thành như hôm nay.

Nói về bên ngoài của em... có chút gì đó có vị mặn của biển, vị thanh tao của gió. Em mang trên mình một làn da ngăm ngăm đen, người ta mách "Con gái da nâu, ngắm lâu cũng đẹp". Nhưng với thời buổi hiện nay thì việc da trắng, "chân dài tới nách"  dường như chiếm ưu thế hơn cả, lắm khi em cũng mặc cảm và tự ti lắm chứ.

Một đứa con gái trầm lặng, nhỏ bé với một làn da nam tính như thế thì ai cũng bảo em yếu đuối. Ừ thì em yếu đuối. Em cũng chỉ là con gái, chẳng thể nào nâng đỡ được miệng mồm thiên hạ. Dưới lớp da của em cũng chỉ là máu, trái tim em cũng chỉ có 4 ngăn...tim em quá yếu mềm. Dựa vào đâu mà người ta hất phăng em ra khỏi danh sách cần được chở che, được bảo vệ, được trân quý chứ. Đôi khi em buồn... cũng muốn khóc chứ. Nhưng lại sợ người ta bảo : "Ô! Thế cũng biết khóc à". Và rồi em lại cười, cười cho qua chuyện, cười gượng gạo, cười cho người ta nghĩ mình chẳng có chuyện gì...để rồi tối lại em úp mặt vào gối vỡ òa với bao xúc cảm kìm nén, giả tạo hay chỉ là hư ảo do chính mình tạo ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro