Mong một ngày nàng hiểu và đến bên anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em... cô gái có ngoại hình dễ thương, xinh xắn. Một tâm hồn cao thượng hay thương người và rất con gái.
Tôi... một thằng con trai bình thường nhưng đầy tham vọng về cuộc sống.
Chúng tôi học cấp ba cùng nhau, hồi đó em cũng như bao người con gái khác trong tôi, những nụ cười vô tư của em, những bài hát của của em giành tặng lớp cũng chẳng cho tôi mấy cảm xúc gì mấy. Và một ngày vô tình nghe lũ con gái bàn tán rằng thằng con trai học giỏi nhất lớp và em đã thành một đôi, tôi cũng chẳng quan tâm, rồi tránh đi chỗ khác bởi tôi vốn không muốn bàn về chuyện người khác.
Những chuyện xung quanh em ở tuổi học trò trò đó tôi không hề quan tâm bởi lúc đó em với tôi ngoài là bạn cùng lớp thì không còn gì khác...
Rồi mùa thi đó chúng tôi cùng đậu Đại Học, tôi đậu Bách Khoa Đà Nẵng còn em đậu Kinh Tế Đà Nẵng, và người yêu cũ của em đậu Dược Hà Nội. Và hình như ngày chia tay lớp, chia tay mái trường phổ thông cũng là ngày em và người yêu em chia tay nhau.
Rồi từ lúc nào mà tôi không hay trong thời gian còn là sinh viên năm nhất ở Đà Nẵng tôi đã "say nắng" em, chắc là từ khi tôi hiểu được chút ít về tâm hồn em. Em có con mắt rất hồn nhiên, nhưng cũng rất hay đượm buồn, em rất là con gái, em thích sống chậm để cảm nhận cuộc sống này, em muốn đóng góp chút sức nhỏ bé của mình cho thế giới bằng cách tham gia giúp đỡ các trẻ em tàn tật, thiếu may mắn ở Đà Nẵng... Em không tham vọng như tôi, em rất hay mơ cuộc sống như chuyện cổ tích vậy. Em trong mắt tôi là vậy đó.
Rồi cái thứ mà tôi gọi là "say nắng" của tôi dành cho em ngày càng lớn lên, nó bắt rễ sâu vào trong tôi mà tôi nào hay biết. Nhưng tôi nào dám nói với em rằng "tôi yêu em" bởi thông qua đứa bạn cùng phòng của em tôi biết: Tình cảm của em giành cho người cũ vẫn chưa hết, tôi biết em vẫn còn đang yêu người cũ rất nhiều... thế là tôi không dám nói ra.
Rồi một ngày, trong men rượi tôi đã trút hết lòng mình với em, tôi thổ lộ tất cả với em, nhưng không phải là đứng trước mặt em và thổ lộ mà tất cả là qua điện thoại. Tất nhiên lúc đó em cũng biết tôi đã say và em đã từ chối thẳng thừng không chần chừ... lúc đó em đang trong thời gian học Quân sự nên em đang ở trên trường quân sự. Tỉnh rượu tôi nhận ra mình vừa tỏ tình trong men say. Tôi nghĩ mình là thằng hèn, tôi chỉ dám nói ra lòng mình khi đã ngấm hơi men. Nhưng với tôi, khi say chính là khi tôi thật lòng nhất để nói ra những thứ mà tôi đã cố chôn dấu bấy lâu trong lòng mình. Nhưng tôi sợ em không hiểu, tôi sợ em coi tôi là thằng hèn, vì chỉ dám nói ra khi đã say mà thôi. Rồi chỉ vài tin nhắn giải thích, nhưng tôi biết thế là không đủ, thế rồi tôi quyết định ngày mai tôi sẽ đạp xe lên trường quân sự để gặp em, và nói lại với em rằng: "Tôi yêu em" - Tôi sẽ nói trong sự tỉnh táo, và nghiêm túc của một thằng con trai muốn thổ lộ tình yêu của mình.
Đúng ngày hôm sau tôi vừa háo hức vừa lo lắng đạp xe gần 20 km từ nhà trọ tôi lên trường Quân Sự, tôi háo háo hức vì lúc này đây tôi rất muốn gặp em để nói hết lòng mình với với em là tôi yêu em. Tôi lo là tôi lại bị từ chối nữa... Nhưng em đâu chịu gặp tôi, tôi đợi đến hết giờ học của em, hết giờ chơi thể thao buổi chiều, rồi đến hết giờ ăn của em... Tôi ngồi đợi như kẻ mất hồn... nhưng em vẫn không chịu ra gặp tôi. Chưa hết em còn nói với tôi qua điện thoại với tôi bằng giọng điệu và lời nói rất tàn nhẫn và lạnh lùng đến tê lòng nữa... Tôi biết là em sẽ không ra gặp tôi và rồi tôi cũng phải ra về vì không đủ kiên nhẫn để đợi em tiếp... có phải em đang thử lòng kiên nhẫn của tôi không? Nếu đúng là em thử lòng kiên nhẫn tôi thì tôi đã thua rồi, tôi đã về trong nỗi thất vọng tột cùng. Tôi lang thang quanh Đà Nẵng với một mớ cảm xúc lẫn lộn, và bao nhiêu là câu hỏi trong đầu: Tại sao em không gặp tôi? Làm sao để em hiểu lòng tôi??? Làm sao để có được tình yêu của em? Rồi tôi ngồi lại ở một quán nước vỉa hè, trầm ngâm hồi lâu trong khói thuốc tôi cũng hiểu ra: "Em không yêu tôi, em không muốn làm tôi khó xử, nên em thật vô tình và tàn nhẫn vì muốn tôi thật là ghét em, để tôi quên em đi - bởi vì theo em đó là cách tốt nhất mà em có thể giúp tôi không yêu em nữa". Nhưng em ngốc lắm, em nghĩ từng ấy mà làm tôi không yêu em nữa ư? Lang thang quanh thành phố đến 10h đêm tôi mới về đến phòng trọ. Về phòng tôi đã viết một bức thư mà tôi một ngày nào đó tui sẽ gửi cho em . Nhưng không phải lúc này vì tôi biết lúc này em đang rất khó xử tôi sẽ đợi một thời gian nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro