Chương 11 : Trở Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 giờ sáng ngày mai cô với Vương Bối cùng đi đến điểm mà anh đã nói. Ở đây đang có một người đàn ông ngồi chờ sẵn, dáng người cao ráo, gương mặt thanh tú, chắc đây là người mà anh nói đến hôm qua.

- Em ngồi xuống đi Đồng Châu !

Lúc đó phục vụ cũng đến hỏi 2 người dùng gì. Nhanh gọn  mọi thứ đã được đưa lên bàn.

Ngồi được một lúc lâu thì Vương Bối cũng bắt đầu bàn chuyện :

- Xin giới thiệu với em đây chính là tình nhân của anh, hai người bọn anh đã quen nhau được mấy năm rồi . Nhưng vì gia đình không chấp nhận cho nên anh mới phải trốn qua đây làm việc nhưng để được gặp cậu ấy là chính.

Lí Đồng Châu nghe tới đây thì bị nghẹn nước. Khi đã rõ được tình hình hơn, cô cũng thông cảm cho 2 người. Hèn gì trước đây cô có nhắc về anh nhưng mà Ngọc lại không nói.

- Nếu như em đồng ý làm bạn gái của anh thì anh sẽ giới thiệu với em cho gia đình anh biết. Mỗi ngày anh sẽ rước em về nhà mình và cuối tuần chúng ta sẽ gọi điện cho ba mẹ anh. Có phải anh làm như vậy là mỗi bên đều có lợi đúng không ! Anh thật sự rất yêu cậu ấy !

Vương Bối đang lý giải cho cô nghe tất cả mọi chuyện.  Đúng là chuyện tình cảm giữa những người đồng giới thường không được nhiều người mong đợi , cô biết khi đã yêu một người thì người ta sẽ làm tất cả mọi chuyện cho người đó.

- Em đồng ý được không, chỉ cần em đồng ý thì ba mẹ anh ấy sẽ không ép anh ấy về nhà nữa. Anh không muốn xa Vương Bối đâu. Em có thể đồng ý không.

Cô nghĩ rằng nếu cô giúp được một ai đó thì cô sẽ làm hết mình, chẳng phải là Vương Bối đã một lần giúp cô thoát nạn.

- Em sẽ đồng ý.

Khi cô nói đồng ý rồi thì hai người đó vui vẻ ôm nhau. Lí Đồng Châu nhìn thấy mà cảm động cho mối tình của họ.

-------000-------

- Lý Hạo Nhất con làm gì vậy. Con có biết rằng mình đã sai lầm trong dự án vừa rồi hay không.

Anh đang ngồi trong phòng làm việc mắt hướng nhìn về phía bầu trời. Lúc nãy ba anh đã trách anh vì anh sai sót, câu nói cứ mãi luẩn quẩn trong đầu anh.

Từ lúc cô đi đến giờ anh chưa tập trung làm được việc gì cho nên hồn. Trong mấy năm qua, anh luôn tự trách mình vì sao mình lại làm như vậy với cô, cô đi rồi anh mới nhận ra mình cần cô. Tối nay anh sẽ uống thêm rượu để quên đi những muộn phiền, để nhớ cô thêm, để được nhìn cô cười.

-------000-------

Từ ngày cô đi đến giờ là đã 5 năm. Đêm nào anh cũng nằm mơ thấy cô luôn tươi cười luôn hạnh phúc, nhưng đó chỉ là mơ, anh không thể đụng cô được. Đêm nay anh cũng say, anh trở về nhà trong trạng thái say mèm. Mẹ anh từ xa đã thấy anh đang say bước vào nhà, thì chạy đến hỏi rõ ràng :

- Con có còn là chính mình nữa không vậy ? Con làm như vậy rất vui sao ! Con càng làm như vậy thì con bé Châu nó có vui không ?

Nhắc đến Châu là anh vui lên. Anh cứ luôn nhớ cô trong trí nhớ của anh cô đang nhìn anh cười ,nhưng tại sao nụ cười đấy lại khiến anh đau khổ như vậy.

- Mẹ nói đi, khi nào Châu mới về, đã 5 năm rồi, không một ngày nào con bé quay về đây. Nó có còn nhớ cái nhà này không chứ ! Nó quên cái gia đình này rồi.

Biết là con mình đã say nên bà dắt anh lên phòng để anh nằm xuống nghỉ ngơi. Anh vẫn không để cho bà đi, mà cứ bắt bà phải nói chuyện với anh.

- Mẹ ơi, mẹ kêu Châu về đi, con biết sai rồi. Con sẽ không đối xử tệ với em nữa đâu.

- Bây giờ con mới biết mình sai hay sao, khi mà con biết mình sai thì con bé đã đi rồi.

- Mẹ, con yêu Châu, con yêu em ấy. Mẹ đem em ấy về cho con đi.

Trong cơn say đó, anh đã vô tình nói ra tâm tư của mình. Nếu như không nói thì không biết khi nào anh mới được gặp cô, nên anh sẽ nói, mặc cho mình bị mắng thế nào. Nhưng mẹ không mắng anh, bà ngồi xuống nệm, xoa đầu đứa con trai này của mình.

- Con thật ngu ngốc khi giờ mới nói ra. Mẹ đã biết từ lâu rồi. Tình cảm của con bé dành cho con mẹ biết, và của con dành cho con bé mẹ cũng biết.

- Mẹ biết từ lâu rồi sao ?

Ý thức của anh mới được tỉnh táo khi mẹ anh nói câu đó. Bà đã biết nhưng giấu lâu như vậy. Nhưng mẹ anh không hề phản đối gì anh sao

- Mẹ không phản đối sao ?

- Có gì phải từ chối chứ. Hai đứa đâu phải anh em ruột. Thật ra trước đây, mẹ từng nghĩ là hai đứa sẽ không hợp nhau, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện thì mẹ mới biết rằng hai đứa sinh ra là dành cho nhau. Mẹ gặp con bé như một cái duyên, có lẽ con bé không có duyên làm con gái của mẹ, bây giờ mẹ muốn nó làm con dâu của mẹ. Trước ngày nó đi, nó đã nhờ mẹ chăm sóc tốt cho con và ba nữa, nó không muốn ai phải đau buồn cả con biết không ?

- Còn ba thì sao ? Ba có chấp nhận tụi con ?

- Ba con vẫn chưa biết, mẹ sẽ nói cho ông ấy sau !

- Nhưng bây giờ làm sao con mới gặp lại Châu. Con bé bây giờ chắc không muốn gặp con đâu. Con đã làm cho Châu tổn thương quá nhiều rồi.

- Mẹ có một cách giúp con. Nhưng việc con có giữ được con bé hay không là do con.

- Vâng, con biết rồi. Khi Châu về đây, con sẽ giữ chặt con bé lại, con sẽ không để em đi nữa đâu

- Được rồi, con nghỉ ngơi đi. Mẹ sẽ lo cho.

-------000-------

- Đồng Châu, em làm rất tốt. Chỉ mới làm bác sĩ thực tập cách đây 3 tháng mà đã thành công như vậy rồi. Không biết sau này em làm bác sĩ thật sự thì sẽ ra sao.

- Anh quá khen rồi. Thật ra em chỉ phụ giúp mọi người một chút thôi, không có gì quá to tát đâu. Anh cũng là một bác sĩ giỏi mà anh Vương Bối

Vương Bối và cô hiện tại cùng làm một chung một bệnh viện, hai người đã là đồng nghiệp của nhau. Anh giúp cô rất nhiều, Đồng Châu cũng giúp anh nói dối mẹ anh. Mẹ của Bối Vương rất thích hai người ở cạnh nhau. Có lúc bà còn khuyên bảo hai người mau chóng làm đám cưới nữa. Lúc đấy cô chỉ biết ậm ừ cho qua, chứ không dám nói thêm điều gì.

Công sức bỏ ra 5 năm học của cô làm cô rất tự tin, bây giờ cô sắp trở thành một bác sĩ khoa tim mạch, đây cũng là ước nơ của cô bao lâu nay.

- Tối nay em mời anh đi ăn tối nhé !

- A, xin lỗi tối nay anh có hẹn với cậu ấy rồi. Để bữa khác nhé !

Người mà Vương Bối đang nói đến là người yêu của anh. Suốt thời gian qua, họ sống rất hạnh phúc, cũng không lo nói dối với gia đình nữa. Cô nhìn thấy hai người như vậy thì cũng vui lây, ước gì cô cũng có một tình yêu đẹp như thế.

- Vâng, không sao. Em sẽ hẹn anh bữa khác.

Đã nhiều năm rồi cô chưa về nhà thăm ba mẹ. Lâu lắm cô mới gọi điện về hỏi thăm, mẹ luôn thúc giục cô quay về, mà cô thì lúc nào cũng từ chối, cô sợ phải đối diện  với anh. Không biết bây giờ anh thế nào rồi, sống có tốt, công việc như thế nào, mỗi lần gọi điện thoại cô chỉ hỏi cho qua loa về anh thôi chứ không biết anh hiện tại ra sao. Năm năm trôi qua, không một ngày nào là cô không nhớ anh, mỗi khi nhắm mắt lại cô đều luôn thấy anh, mơ về anh. Cô nhớ lại những kí ức vui vẻ khi có anh ở bên, nhưng nhìn lại bây giờ, chỉ có mình cô thôi. Nếu sau này gặp lại, anh sẽ tiếp tục nuông chiều cô nữa không hay là như thế nào. Lí Đồng Châu cô muốn đặt ra ngàn câu hỏi trước mặt anh, hy vọng anh sẽ yêu thương cô như ngày trước.

-------000-------

Hôm nay Đồng Châu không có ca buổi chiều nên cô đang chuẩn bị mọi thứ làm đồ ăn xế rồi coi tivi. Đúng là một ngày hạnh phúc khi không có công việc, bây giờ cô nằm trên sofa vừa ăn vừa xem tin tức nước mình, đây là căn nhà cô thuê riêng sau khi đã tốt nghiệp, phải nói là cô bỏ rất nhiều tiền từ công việc làm thêm đó.

- Bản tin thời sự........ Sáng hôm nay, phu nhân của tập đoàn Lí gia đột nhiên ngất xỉu và lên cơn co giật ngay trước công viên XXX. Người dân ở đó rất lo lắng rồi gọi cấp cứu đến cho bà. Đến nay vẫn chưa cập nhật thêm tình hình gì. Chúng tôi sẽ đưa ra thêm những tin mới nữa vào sáng mai. Tiếp theo.....

" xoảng" - Tiếng đổ vỡ từ cái dĩa cô đang cầm.

- Mẹ, mẹ đang xảy ra chuyện gì sao !

Sau khi biết được tin rồi thì cô nhanh chóng đặt ngay vé máy bay về nước thu xếp đồ đạc đi ngay, cô không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với mẹ mình. Ba mẹ là người là cô yêu thương nhất, cô sẽ rất hối hận khi  không ở bên cạnh mẹ lúc mà hai người đau ốm.

-------000-------

Trong phòng cấp cứu, bà cùng với đứa con trai của mình đang chuẩn bị các thứ dây ống thở. Đến chuyện này mà ba anh cũng không biết, ông đã vô cùng lo lắng khi biết được tin vợ mình vào bệnh viện. Lý Hạo Nhất đã khuyên ông nên về nhà nghỉ ngơi sớm, nói rằng bệnh của mẹ chỉ là bệnh nhỏ, mọi chuyện ở đây sẽ để anh lo. Ông cũng tin, sau khi ba anh về rồi thì mẹ mới thở hắt ra, bà lo chuyện này sẽ bị bại lộ.

Chuyện bây giờ cần lo là đợi cô trở về, anh sẽ níu giữ chân cô lại bằng mọi cách, không để cô phải đi nữa. Đã 10 tiếng kể từ khi phát sóng tin tức, chắc là Lí Đồng Châu đã trở về và trên đường tới đây. Vừa mới nhắc là cô xuất hiện, một thân hình nhỏ đang vội vã chạy đi kiếm phòng mẹ, cô quên mất luôn mình đang là bác sĩ phải giữ bình tĩnh ở mọi trường hợp.

- Mẹ, mẹ ơi

Anh đang ngồi trong phòng bệnh thì bỗng nhiên có một người phụ nữ xông thẳng vào phòng gọi mẹ. Lí Đồng Châu quay qua chỗ anh dùng tay lay vào hai bên bả vai anh, lo lắng hỏi :

- Anh, mẹ bị sao vậy ? Sao lại ra nông nỗi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro