Chương 13 : Tình Địch Xuất Hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bây giờ con có việc nên về nhà trước đây

Nếu như Lí Đồng Châu mà vội vã như vậy thì chắc hẳn đã nghe hết câu chuyện từ nãy giờ anh với ba nói. Nhìn theo những bước chân cô đi, anh cũng không chần chừ gì mà đuổi theo.

- Châu, nghe anh giải thích đi. Em nhất định phải nghe anh.

Lí Hạo Nhất nói càng to, cô càng bước nhanh lên, cô không muốn nghe gì hết. Mãi mới theo kịp, anh đứng trước mặt Lí Đồng Châu dang hai tay ra chặn lại, không để cô đi

- Em nghe anh nói rõ ràng đi

- Mọi người đã nói dối em như vậy rồi còn gì để nói sao !

Đúng phải là mọi người đã lừa cô, nhưng vì quá nhớ cô nên anh mới làm như vậy.

- Anh yêu em

- Anh không nghe ba nói sao, hai chúng ta mang danh họ Lí, chuyện của chúng ta là không thể nào. Chẳng phải anh cũng từng nói như vậy sao.

Lí Đồng Châu cô đã không còn yếu đuối như ngày nào, bây giờ cô đã mạnh mẽ hơn trước, không còn để những lời nói bên ngoài làm chi phối cảm xúc bên trong mình nữa. Những lời cô nói đã tác động đến anh, anh không ngờ bây giờ cô đã thay đổi rồi, Lí Đồng Châu lúc trước rất hay xúc động, nhìn lại cô bây giờ khác hẳn khi xưa nhiều.

- Anh đã sai rồi. Trước đây là anh sai, anh không nhìn ra được tình cảm của mình. Anh đã vô tình với em, bây giờ người chịu đau khổ chính là anh đây. Anh xin lỗi em rất nhiều. Em hãy tha thứ cho anh đi. Em đừng đi nữa.

- Xin lỗi sao, bây giờ xin lỗi có nghĩa gì. Em không muốn nói chuyện nữa, em đi trước đây.

Lí Đồng Châu bước lên hất tay anh qua một bên, nhưng cũng nhanh chóng anh chộp lấy tay cô và giữ lại. Từng hơi ấm từ anh truyền vào cánh tay mềm mại của cô, cô cảm nhận được cơ thể của anh rất ấm, cô muốn được ôm anh, cô muốn phá bỏ cái khoảng cách anh em này mà lao đến ôm anh, nhưng cô lại không dám làm như thế. Rõ ràng là hai người có tình cảm với nhau, nhưng tại sao ông trời cứ trêu chọc cô với anh như vậy

- Anh bỏ tay cô ấy ra.

Một giọng nói trầm ở đâu đó toát ra. Cô với anh cùng quay lại nhìn, tất nhiên là anh không biết ai, nhưng cô thì lại biết rất rõ.

- Vương Bối.

- Anh mau bỏ tay cô ấy ra.

Lí Hạo Nhất thắc mắc tại sao cô lại biết người xa lạ này,  không biết hai người có mối quan hệ như thế nào với nhau.

- Anh là ai, tại sao lại biết Châu

- Anh hỏi cô ấy đi

Lí Đồng Châu hôm nay không ngờ Vương Bối lại man như vậy, mọi ngày thì luôn ẻo lả trước mặt cô với bạn anh ta mà. Vì thế mà cô có chút ngạc nhiên

- Anh ấy là bạn trai em, Vương Bối

Từng chữ cô nói đều khắc sâu vào trong đầu anh, cô nói người đàn ông này chính là bạn trai cô. Cảm giác lúc này lại giống hệt cảm giác trước đây cô bỏ đi, nó đau như bị dao đâm vào tim.

- Anh nghe rồi chứ, mau bỏ cô ấy ra đi.

Lí Hạo Nhất đang còn bị sốc thì bỗng người kia kéo tay anh ra và dắt cô đi. Lí Đồng Châu không phản kháng lại mà bước theo hắn ta, hành động đó sao lại khiến anh thấy đau lòng. Anh chỉ nhìn bóng hình người con gái anh thương theo người khác mà không biết làm gì, tầm nhìn ngày càng xa .

- Em có bạn trai rồi sao.

Một câu nói ngắn gọn nhưng chứa biết bao cảm xúc, anh đang sợ, đang lo, đang phân vân, lo sợ lại sẽ mất cô lần nữa, phân vân liệu rằng đây có phải sự thật không hay anh chỉ đang mơ. Hôm nay, anh vừa vui cũng vừa buồn; vui vì cô đã trở về nhà, buồn vì thấy cô theo người khác mà không phải anh. Anh luôn hằng mong vị trí bạn trai đó sẽ dành cho anh, anh đã chờ biết bao lâu rồi, nhưng khi nghe cô nói những lời vừa rồi, tim anh đau như cắt. Chờ đợi 5 năm và anh nhận lại sự đau lòng, cô đã thay đổi rất nhiều.

-------000-------

- Ba với em con đi rồi sao !

- Sao rồi, hai đứa nói chuyện gì chưa ? Mau nói cho mẹ nghe đi.

Anh quay lại phòng mẹ lấy đồ đạc còn để đó, bây giờ anh không còn tâm trạng nào để mà nghe thêm bất cứ điều gì cả. Anh hiện tại muốn ở một mình, chỉ mỗi việc ở bên cô thôi mà anh đau đến như vậy rồi, anh không muốn chịu đả kích gì nữa.

- Mẹ về nhà đi, không cần diễn nữa đâu

Một cách nhanh chóng anh đã rời khỏi đó bỏ lại mẹ mình đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

- Thằng bé này nói gì chả hiểu cả.

-------000-------

- Cảm ơn anh đã mang em đi.

Vương Bối đang cùng cô đi dạo xung quanh công viên. Từ khi biết tin mẹ cô bị bệnh rồi về nước, anh cũng đặt vé máy bay trở về. Anh xem cô giống như em gái mình vậy, hai người đều biết hết chuyện của nhau, cũng như đều đồng cảm cho nhau. Anh sợ cô sẽ gặp khó khăn gì nên cũng về đây xem sao, vốn đã cùng nhau chia sẻ khó khăn cho nhau mấy năm nay, nên lần này cũng không gọi gì là đặc biệt

- Anh biết chuyện rồi nên mới về đây, nhân tiện cũng về thăm ba mẹ luôn. Em có chuyện gì thì kể anh nghe đi

- Cả nhà đều lừa em, anh ạ. Mẹ giả bệnh để gạt em về đây.

- Ừm, anh ta có nói gì đúng không, cho nên em mới nặng lòng như vậy

- Đúng vậy, anh ấy nói anh ấy yêu em.

- Vậy sao em còn trốn tránh ?

- Ba biết chuyện này rồi. Ông ấy nói hai đứa em còn là anh em nên chuyện yêu đương là không thể nào.

- Tại cái anh em này mà bây giờ làm khổ cho nhau. Anh nghe mà cũng chán thiệt. Vậy bây giờ em tính sao.

- Em cũng không biết nữa. Mặc dù có giận họ thì cũng không thể để họ như vậy không ai chăm sóc được. Ít nhiều gì cũng có công nuôi dưỡng em ăn học đàng hoàng. Nên em tính là sẽ sắp xếp công việc bên đó xong rồi trở về đây.

- Nói cũng đúng, em là con của họ, không thể mãi như thế được. Còn chuyện đối mặt với Hạo Nhất thì sao ?

- Em chưa nghĩ đến chuyện này. Đột nhiên anh ấy nói như vậy làm em hoang mang lắm.

- Hiện tại rào cản lớn nhất là danh nghĩa anh em thôi. Nếu hai người không còn là anh em nữa, em sẽ tính sao ?

- Em..... em thật sự rất rối. Em không nghĩ được điều gì cả.

- Anh nói nè, hai người yêu nhau thật lòng thì nên cho nhau cơ hội đi , đừng làm tổn thương nhau nữa.

Lí Đồng Châu nghe Vương Bối nói rất có lý, nhưng anh không ở trong trường hợp này thì anh làm sao biết được, chuyện này không đơn giản như anh tường.

- Bây giờ em về nhà anh được không ?

- Có chuyện gì sao anh ?

- Tất nhiên là về nói hết cho ba mẹ anh nghe rồi. Anh không muốn giấu chuyện này nữa đâu. Anh muốn cho họ biết cảm nhận của anh như thế nào.

- Vậy nếu ba mẹ anh không đồng ý thì sao ?

- Thì anh chỉ còn cách là vĩnh biệt cuộc đời này thôi.

- Anh đừng có làm bậy chứ. Làm vậy là bất hiếu đó.

- Đùa em thôi, chứ anh sẽ nghĩ cách mà. Họ là ba mẹ anh, nhất định phải hiểu anh muốn gì chứ.

- Ừm vậy thì được. Em tin anh.

-------000-------

Sau khi về nói hết cho ba mẹ Vương Bối mọi chuyện, ban đầu họ làm rất căng, thậm chí còn mém đuổi anh đi nữa, nhưng về sau thì mới hòa giải được. Lí Đồng Châu cũng bị giữ lại tới gần tối, họ bảo cô ăn tối xong mới cho về, nhìn vậy thôi chứ ba mẹ anh rất vui tính, họ còn cảm ơn cô vì suốt thời gian qua cô đã chăm sóc cho anh nữa chứ.

Thấy còn sớm nên cô mới ghé qua nhà Ngọc, bước qua vài bước là tới.

- Cái gì, cái người cậu nói là bạn trai giả là Vương Bối sao !

Minh Ngọc vô cùng ngạc nhiên khi biết chuyện. Lí Đồng Châu chỉ kể cho Ngọc nghe về người bạn trai giả thôi chứ không nói tên anh ra.

- Ừm, đúng rồi. Tại anh ấy không cho mình nói.

- Ờ hay quá ha. Bạn bè thân thiết đây mà không nói. Chắc cậu biết bạn trai tớ rồi chứ gì.

- Biết rồi. Mình không ngờ bạn trai cậu trước đây bây giờ là người tình của anh ấy luôn chứ. Thật không thể tin được

- Hazzzya, cũng tại hắn ta dụ dỗ bạn trai cũ của mình. Nếu không thì mình đã có một mối tình đẹp rồi. Hu hu

- Hèn gì trước đây cậu không muốn nói cho mình chuyện hai người đó.

- Kể lại càng tức thôi.

Hai người cứ nói qua nói lại, họ bàn hết công việc rồi tới ăn uống, dù sao cũng đã 5 năm rồi chưa gặp lại nên có rất nhiều điều để nói. Mãi tận 9h tối hơn rồi cô mới lười đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng xong thì có một cuộc gọi tới. Là anh, Lí Hạo Nhất, không biết có chuyện gì mà anh gọi cô, cái điện thoại này lâu rồi cô mới bật lên, nhưng cuộc gọi đầu tiên là anh.

- Cậu bắt máy đi, thấy gọi lâu rồi, lỡ có chuyện gì sao.

- Ừm

Đầu dây bên kia đã đợi máy lâu nên mới chuẩn bị tắt đi, nhưng giây cuối cùng thì cô bắt máy.

- Alo

- Alo, cho hỏi chị có phải là người thân của chủ nhân số điện thoại này không ạ.

- Đúng rồi, có chuyện gì không ạ.

- Dạ, anh ở đây đang rất say và anh ấy còn quậy phá, đập đồ lung tung nữa. Chị có thể đến đây giải quyết được không.

- Được, anh gửi địa chỉ qua bên đây đi. Tới sẽ tới liền.

Nghe thấy giọng Châu có hơi lo nên Ngọc mới hỏi :

- Cậu có chuyện gì sao, có cần mình đi chung không.

- À, không có gì đâu. Chuyện này mình giải quyết được, cảm ơn cậu nha, mình đi trước đây.

- Ừm, bye.

Nói rồi cô nhanh lẹ bắt xe đến vị trí mà anh nhân viên nãy gửi. Cô khó tin khi biết anh uống rượu rồi còn quậy phá nữa, trước đây anh đâu có như vậy, một giọt rượu anh còn không đụng.

Lí Đồng Châu bước vào một quán rượu thiết kế rất tinh tế, bên trong đèn điện lại chói lòa. Nhìn thấy trước mặt cô là một mớ ly rượu bị rớt bể hết xuống sàn, Lí Đồng Châu không ngờ anh còn dám làm tới mức này nữa. Cô chạy tới xin lỗi quản lý đền bù thiệt hại rồi nhanh chóng chạy đến chỗ anh. Người anh lúc này rất nhơ nhác, nhìn cứ như một người lạ hoàn toàn vậy.

- Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro