Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1. Gặp mặt

Long! Bố muốn nói với con một việc...
Huy, mẹ muốn nói với con việc này!

Con sẽ có một người mẹ mới.
Con có đồng ý nếu mẹ nói mẹ sẽ đi bước nữa không?

... và cả một đứa em trai nữa.
Tùy bố! ... nhưng con không có mẹ, càng không có đứa em nào hết.
Sao lại không chứ! Con rất vui, con sẽ luôn ủng hộ mẹ. Nhưng mà ... chú ấy... có con không mẹ?
Con sẽ có một người anh trai.
Tuyệt quá!

- Mẹ, mẹ có chắc là ở đây không? Sao mẹ nói chú ấy là một người bình thường thôi mà? - Nhật Huy huých huých vào tay mẹ mình.

Nhìn căn nhà, mà không, phải nói căn biệt thự trước mặt, Nhật Huy không chút liên tưởng nào được đến cái "công việc kinh doanh nhỏ" của cái "chú ấy" mà mẹ đã nói. Không phải là cậu chưa từng gặp ông ta, thực ra thì cũng một vài lần mẹ mời người đàn ông đó đến nhà, bản thân Nhật Huy cũng đã thấy ông ấy, nhưng trong trí nhớ của cậu, ông chú ấy cùng lắm là một người đàn ông thành đạt, chứ cậu chưa bao giờ nghĩ rằng cơ ngơi của nhà ông sẽ là như thế này. Một cơ ngơi hoàn toàn không thể dùng hai từ "bình thường" để diễn tả. Bản thân Nhật Huy từ lúc xuống xe đến giờ vẫn còn đang lóng ngóng trước cảnh tượng này, cho đến khi ông Thế Hiển lên tiếng bảo hai mẹ con vào nhà.

- Em cứ đưa con vào nhà đi, đồ đạc ngoài này cứ để họ mang vào sau.

Theo sau mẹ vào trong, Nhật Huy chỉ kịp nghe một tiếng gọi của ông Thế Hiển, sau đó là một loạt các tiếng ồn ào đỗ vỡ gì đó, cuối cùng là cậu loáng thoáng thấy bóng một anh chàng đang chạy lên lầu. Nhật Huy thầm đoán có lẽ đó là con riêng của "bố". Nhìn vẻ mặt ái ngại của ông ấy, Nhật Huy hết nhìn sang mẹ rồi lại nhìn vào phía trong, nơi bàn ăn với chiếc muỗng đang đánh rơi dưới sàn nhà.

- có lẽ anh ấy chẳng chào đón hai mẹ con mình -

Qua lời của ông Thế Hiển, Nhật Huy biết được anh chàng mà ban nãy mình thấy tên là Thế Long, hơn cậu 1 tuổi, hiện đang theo học ngôi trường mà cậu cũng sẽ nhập học. Theo sự chỉ dẫn của ông Hiển, Nhật Huy sẽ ở cùng tầng lầu với Thế Long, ngay phòng bên cạnh. Nghe đến thế Nhật Huy lại cảm thấy bối rối, cậu thầm nghĩ không biết phải làm quen với ông anh có vẻ không-mấy-dễ-gần kia như nào đây. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng Nhật Huy cũng tạm gác việc đó sang một bên, việc đầu tiên cậu phải làm đó là tự mình bắt đầu dọn dẹp đồ đạc vào căn phòng từ giờ sẽ là phòng riêng của mình.

Đồ đạc vốn cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có một thùng giấy nhỏ chứa một vài quyển sách cậu hay xem, một vài thứ đồ dùng cá nhân lặt vặt, và một số thứ nữa ở trong chiếc balo cậu đang mang trên người mà thôi, vật dụng cần thiết trong phòng thì ông Hiển đều đã cho người lắp đặt từ sớm cả rồi. Nhật Huy ôm chiếc thùng lủng lẳng đi lên lầu. Khi đi ngang qua căn phòng của Thế Long, đúng lúc nghe trong phòng phát ra tiếng gì đó, nghe cứ như tiếng đồ vật đổ vỡ, vì tò mò nên Nhật Huy tới gần định ghé tai vào cửa phòng nghe xem chuyện gì.

- Cậu làm gì ở đây?

Chỉ mới kịp lại gần thì cánh cửa đột nhiên mở ra, kèm theo đó là ánh mắt nảy lửa của Thế Long. Nhật Huy vì giật mình, vội lùi ra sau, chỉ kịp ú ớ vài tiếng rồi chạy mất. Đến khi chạy vào trong phòng của mình, đóng chặt cửa, vứt đại chiếc thùng đang ôm trên tay xuống, đứng tựa vào tường thở hổn hển, Nhật Huy mới hoàn hồn trở lại.
Đó là lần đầu tiên cậu thấy mặt "anh trai", nhưng dường như sự việc vừa rồi đã chính thức cho cậu biết cuộc sống chung tầng lầu của mình cùng với người anh trai này từ nay về sau sẽ chẳng hề tốt đẹp gì. Trong phút chốc Nhật Huy nhớ lại đôi mắt đỏ ngầu của anh chàng, cái ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào mình, và cả bán tay còn đang chảy máu nữa. Khoan đã... máu... ! Cậu đang không biết có nên nói điều này cho bố mẹ hay không. Nhớ đến hình ảnh bàn tay đầy máu, thậm chí máu còn chảy thành từng giọt xuống nền nhà, Nhật Huy vội gác suy nghĩ mà chạy xuống nhà.

- Chú ơi. Anh ấy... ý con là... anh Thế Long, con thấy bàn tay của anh ấy đầy máu.

- Không sao đâu, con đừng để ý, nó vẫn thường như thế.

Nhật Huy gấp là thế, mặt biểu cảm là thế, nhưng khi nghe câu nói ấy thì chỉ còn biết tròn mắt mà nhìn. Không lẽ việc đó không đủ kinh động đến ông ấy hay sao? Dù sao thì đó cũng là con ông ấy cơ mà. Nhìn thấy một mặt không chút nào lo lắng của ông Hiển, Nhật Huy chỉ còn biết đưa mắt sang nhìn mẹ của mình đang đứng bên cạnh.

Như hiểu được ánh mắt của con mình, bà Tú Anh vội lay lay ông Hiển, nhưng đáp lại vẫn là câu trả lời ấy rồi ông lại quay ra cùng bọn người đang chuyển đồ ngoài cổng kia dọn đồ , cứ như đó không phải là chuyện gì đáng quan tâm vậy.

- Con thử lên phòng, xem anh thế nào, nếu được thì con băng bó bôi thuốc cho nó nhé.

Nhìn mẹ dúi vào tay mình một hộp sơ cứu nhỏ, Nhật Huy biết bà cũng chẳng biết làm thế nào để đến gần ông anh khó gần ấy. Bản thân Nhật Huy nghĩ đến việc ban nãy, cậu lại càng không biết mình làm thế nào để đủ can đảm gõ cửa phòng anh ta chứ đừng nói gì đến việc vào phòng, tay cầm chân nắm mà thân mật băng bó cho Thế Long. Nhưng nghĩ đến hình ảnh bàn tay máu me của Thế Long, Nhật Huy nhịn không được, đành phải trở lên lầu, lôi hết can đảm ra mà gõ cửa.

Lần này thì rõ ràng có chuẩn bị tinh thần hơn lần trước, nhưng khi Thế Long mở phắt cánh cửa ra, Nhật Huy vẫn bất giác lùi ra sau một bước. Lần này Thế Long cũng không có hỏi gì, chỉ im lặng dùng ánh mắt lạnh như băng kia mà nhìn chằm chằm vào cậu nhóc trước mặt. Nhật Huy tựa hồ có thể cảm thấy mình dường như bị ánh mắt đó làm cho cứng cả miệng, chẳng nói được câu nào. Cũng may mà Thế Long lên tiếng trước.

- Chuyện gì?

- Anh... em...

- Ai là anh của cậu?

- Em...

- Tôi không có em.

- Tay của anh...

Nhìn hộp cứu thương trên tay Nhật Huy, Thế Long hiểu được mục đích cậu gọi cửa. Nhưng Thế Long nhớ rõ từ nãy đến giờ anh đâu có mở miệng nhờ cậu ta, cũng đâu có tỏ thái độ thân thiết gì với cậu ta.

- Ra ngoài.

- Nhưng mà...

Chẳng đợi Nhật Huy nói thêm câu nào, Thế Long đã trực tiếp đóng sầm cửa lại. Nếu như không phải Nhật Huy không có đứng sát cửa lắm, thì có lẽ giờ cái hộp cứu thương trên tay là để dùng cho cậu mất. Cậu không ngờ lòng tốt đầu tiên của mình với người anh này lại bị cự tuyệt một cách phũ phàng thô bạo như vậy. Vừa xoay người định trở về phòng thì cánh cửa lại lần nữa mở toạc ra, lần thứ hai thành công dọa Nhật Huy hồn bay phách lạc. Thế Long cũng chẳng có tốn lời nào, trực tiếp đưa cánh tay không bị thương giật lấy cái hộp cứu thương trên tay Nhật Huy, rồi lại như lúc mở cửa, không rào trước đón sau mà ... "rầm"!

Buổi tối hôm ấy, gần đến giờ cơm, mẹ Nhật Huy bảo cậu lên lầu gọi Thế Long xuống. Thế là Nhật Huy lại lần nữa ôm trái tim "rướm máu" lầm lũi lên lầu. Cậu không biết ngày hôm nay đã bao lần cậu phải tái diễn lại cái cảnh đứng trước cửa phòng của anh ta, chần chừ mà không dám gõ cửa như thế này rồi.

- Anh

- Anh ơi...

- ... đến giờ cơm rồi.

Không có tiếng trả lời. Nhật Huy gãi đầu gãi tai không biết phải làm sao. Nếu xuống thì thể nào mẹ cũng bảo mình lên trở lại, nếu cứ đứng ở đây thì với tính cách của tên anh trai khó gần này, cậu biết thể nào mình cũng phải chờ ở đây cho đến qua bữa cơm mất.

- Anh không ra ... em đứng đây đó nhé.

- Tùy.

Cuối cùng cũng có tiếng trả lời. Nhưng mà Nhật Huy chưa bao giờ muốn không có ai trả lời mình hơn lúc này. Cậu không thể hiểu được tại sao hắn lại có thể nóng tính, khó gần, cứng đầu, cộc cằn, thô bạo... tóm lại là tất tần tật những tính xấu trên đời đều hội tụ trên người hắn như thế. Nhưng quả thật là khi nghe câu nói của bố hắn khi sáng, Nhật Huy có thể hiểu được hắn như thế là vì sao, mà cậu cũng không cảm thấy ghét hắn, nếu không muốn nói là có một chút cảm thấy thương anh ta.

Mãi mà không thấy Nhật Huy trở xuống, ông Thế Hiển đành tự mình lên lầu. Ông biết quá rõ tính cách của Thế Long, phải nói Thế Long giống ông đến không thể giống hơn, chính là ở cái tính cứng đầu cố chấp đó, càng ép buộc thì lại càng làm trái, chỉ có thể dùng chiêu "lạt mềm buộc chặt" mà thôi. Nhật Huy mãi suy nghĩ đến nỗi ông Thế Hiển đứng bên cạnh từ lúc nào rồi mà cậu vẫn không nhận ra, vẫn cứ đứng ngây ngốc nhìn vào cánh cửa, tay thì vân vê túi quần.

- Con xuống lầu đi, để ... chú gọi nó cho.

Nhật Huy hết nhìn ông, rồi lại nhìn vào cánh cửa, cuối cùng cũng nghe theo lời ông ấy xuống lầu trước. Đến khi thấy ông ấy xuống thì đã thấy Thế Long theo sau. Vẫn cái khuôn mặt lạnh băng đó, cứ liếc liếc sang chỗ khác, tránh nhìn đến hai mẹ con Nhật Huy. Nhật Huy liếc mắt để ý thì thấy cánh tay bị thương đã được băng bó lại, duy chỉ có vấn đề đó là... hắn băng xấu quá, cậu tự hỏi hắn có ngày nào học tử tế tiết quân sự ở trường không nữa. Cậu dám chắc hắn bỏ hẳn cả 5 phút để ngồi quấn hết nguyên cuốn băng lên trên tay của hắn mất, thậm chí nhìn lại thì có lẽ nên hình dung bàn tay ấy là cái đùi gà chiên xù thì đúng hơn.

Cả nhà 4 người nãy giờ vẫn chẳng ai nói câu nào cho đến khi ông Thế Hiển lên tiếng phá vỡ bầu không khí chẳng chút thoải mái này.

- Con ngồi vào bàn đi.

- Con không đói. Bố có chuyện gì không, không thì con về phòng đây.

- Đứng lại. Con có thấy ai không hả?

- Bồ nhí của bố. (Mất dại vỡi :)))

"Chát"

Một cái tát giáng xuống khuôn mặt của Thế Long. Nhật Huy nhìn chằm chằm vào bên má bị đánh của Thế Long, giờ đã in hằn rõ dấu bàn tay. Cậu bất ngờ đến độ cứ nhìn chằm chằm vào Thế Long, chẳng mảy may để ý đến 2 chữ "bồ nhí" từ miệng của anh, cũng mặc cho ánh mắt sắc lạnh của anh đang nhìn mình. Bà Tú Anh thì đã đứng hẳn dậy mà giữ ông Hiển. Bà không nghĩ rằng ông ấy lại ra tay đánh Thế Long trước mặt người khác như thế.

- Anh đừng nóng. Có gì thì từ từ nói với con mà.

- Tôi không phải là con của bà.
(Mất dại phần 2 :v)

"chát"

Một cái tát nữa lại giáng xuống. Lần này hình như lực bàn tay còn mạnh hơn cả khi nãy, cho thấy ông Thế Hiển phải giận đến mức nào. Nhìn bên má khi nãy đã đỏ, giờ dường như còn rơm rớm cả máu, Nhật Huy không nhịn được mà bất giác đứng hẳn dậy, lại gần Thế Long. Nhưng đáp lại hành động đó của cậu là một cái đẩy người cậu ra xa cuả anh chàng. Nhật Huy chỉ còn biết trơ mắt nhìn Thế Long đi lên lầu. Không hiểu sao nhìn bóng dáng của anh ấy, cậu lại cảm thấy ân ẩn trong lòng một cỗ cảm giác khó tả lắm.

- Xin lỗi em. Để em với con thấy cảnh không hay rồi. Cả nhà ăn cơm đi, cứ mặc nó.

Rồi bữa cơm cũng diễn ra mà không có mặt của Thế Long. Nhật Huy vì chuyện vừa xảy ra nên cũng không còn tâm trạng ăn uống gì nữa, mặc dù cả ngày dọn dẹp mệt lắm nhưng mà giờ trong miệng cậu như nhai đá vậy. Nhật Huy mong cho bữa cơm này mau mau kết thúc để cậu còn về phòng. Mà chính cậu cũng không hiểu rõ tại sao mình lại nôn nóng lên lầu như vậy.

-Cốc cốc-

- Anh ...

- Anh Thế Long...

- Sao mày thích làm phiền tao vậy?
(Nó bồ kết mài chớ sao :3)

Cửa bật mở, nhưng Nhật Huy cũng không có giật mình như những lần trước, cậu chỉ khẽ im lặng quan sát bên má bị đánh của Thế Long.

- Em chỉ muốn thoe thuốc cho anh thôi.

- Mày vui không?

- Em ... không có...

- Cút về phòng của mày đi.

- Nhưng mà...

Cảm thấy Thế Long sẽ lại như lúc sáng, trực tiếp đóng cửa mà không báo trước, Nhật Huy liền lấy tay chặn lấy cửa. Nhưng lực của cậu làm sao so với lực của anh chàng như Thế Long được, nên kết quả tất yếu là tay Nhật Huy bị kẹp chặt vào cửa. Đau lắm, nhưng cậu biết nếu la lên thì không chừng một trận đòn nữa sẽ lại giáng xuống Thế Long, cho nên cậu chỉ khẽ nhắm mắt, bậm môi cố gắng kìm tiếng hét đau đớn lại. Thế Long lúc này cũng mở to mắt mà nhìn Nhật Huy. Anh không ngờ cậu ta lại dám làm vậy, vội mở cửa ra, nhưng cũng không có hỏi han gì cả, chỉ thô bạo đẩy tay Nhật Huy ra rồi đóng sập cửa lại.

Nhật Huy ôm tay mình mà lòng nặng trĩu. Cậu bất giác nghĩ mình phải làm gì với người anh trai này đây. Gần cũng không được, mà cậu cũng không muốn sống cả đời trong ngôi nhà này với cái cảnh mình cùng người anh trai đối với mình lúc nào cũng mặt lạnh như tiền.

Đau đến ứa nước mắt, Nhật Huy ôm cánh tay trở về phòng, mãi mới tìm được hộp thuốc cá nhân của mình. Tự băng bó xong, cậu chán nản quăng mình lên giường. Nhật Huy không biết rồi mình có thể xoay chuyển được tình hình hiện tại trong căn nhà này hay không. Cậu biết Thế Long không phải là một người xấu, bằng chứng là khi nhìn thấy tay cậu bị như thế, trong phút chốc Nhật Huy nhận ra được sự áy náy trong mắt của anh ấy.

Chứng kiến cảnh Thế Long phải chịu hai cái tát như vậy, chứng kiến cả cái bóng dáng cô đơn của của Thế Long trong chính căn nhà của mình, Nhật Huy cảm thấy mình muốn gần gũi hơn với người anh trai này hơn bao giờ hết. Mặc dù chỉ mới có 1 ngày gặp mặt mà đã xảy ra bao chuyện không vui, nhưng Nhật Huy tin rằng mình sẽ là người có thể thay đổi được Thế Long.

Cứ mãi ôm gối suy nghĩ, chẳng biết cậu đã chìm vào giấc ngủ tự khi nào.
Và ở một căn phòng gần đó, có một anh chàng đang nhìn vào bàn tay băng bó trắng xóa của mình, lòng tràn đầy suy nghĩ.

Hết chương 1

----
Gãy tay rồi TTvTT
Nếu hay thì hãy bỏ phiếu nhoa mấy bấy bêi :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro