Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11. Người bạn mới


Bố mẹ đi công tác đã được ba ngày, và đó cũng là ba ngày mà cả hai anh em dần tiếp xúc nhiều hơn với nhau. Nhật Huy lần đầu tiên cảm thấy giá trị khi có một căn nhà rộng rãi và tiện nghi như thế này. Mỗi khi Thế Long bơi, hay khi tập thể hình trong phòng tập chuyên dụng trên lầu thì đều gọi cậu đi cùng. Mỗi buổi tối cũng là hai anh em chuẩn bị bàn ăn, rồi cùng nhau trải qua bữa tối. Tuy không khí giữa cả hai vẫn chưa có những biến chuyển rõ rệt vì Thế Long vốn ít nói, còn Nhật Huy lại hay e dè; nhưng đối với cậu thì tất cả những thay đổi mấy ngày vừa qua đã mở ra trong cậu một niềm tin rằng không lâu nữa cả hai sẽ có thể như bao cặp anh em trai khác, có thể thoải mái chia sẻ với nhau mọi thứ.

Sáng nay vẫn như những ngày trước, sau khi chuẩn bị xong thì cả hai lên xe đến trường. Mỗi ngày của hai anh em sẽ chỉ lặp đi lặp lại như thế, nếu như sáng nay không có một tí thay đổi nho nhỏ.

Đang chống cằm lên cửa xe nhìn ra bên ngoài bỗng Nhật Huy thấy đoạn đường phía trước có một nữ sinh đang dắt bộ chiếc xe đạp điện, mà nhìn bộ đồng phục thì Nhật Huy biết cô bạn ấy học cùng trường với mình. Nhìn vào chiếc đồng hồ trên xe, cậu lại thấy chỉ còn hơn mười lăm phút nữa là đến giờ vào lớp. Đi xe ô tô thì không vấn đề gì, nhưng đi bộ mà lại còn dắt theo cả một chiếc xe đạp điện như thế thì chỉ có một khả năng duy nhất xảy ra đó là trễ học.

– Anh ơi dừng xe một lát.

Chiếc xe chỉ vừa vượt qua nữ sinh kia một đoạn thì chợt dừng lại, Nhật Huy mở cửa rồi đi đến trước mặt cô bạn ấy.

– Chào cậu! Xe cậu bị sao vậy?

Nữ sinh đó ngẩng đầu nhìn Nhật Huy đầy ái ngại, rồi lại nhìn chiếc xe đạp điện cà tàng của mình, mãi một lúc sau mới lên tiếng trả lời.

– Xe của mình bị hỏng rồi.

Nhìn chiếc xe đạp điện đã khá cũ kĩ, thậm chí bình điện lộ ra bên ngoài còn phồng cả lên; rồi lại nhìn đến khuôn mặt e dè đang lấm tấm mồ hôi của cô bạn ấy, Nhật Huy không khỏi có một chút thương cảm.

– Xin lỗi. Mình phải đi cho kịp giờ. Chào bạn nhé.

– Cậu lên xe của tớ đi, còn chiếc xe này... – Nhật Huy đưa mắt nhìn quanh, thật may là cậu phát hiện ra một siêu thị gần đó – cậu gửi tạm ở siêu thị đằng kia đi. Cũng không còn sớm nữa, nếu cậu đi bộ thì không kịp giờ đâu.

Ngước mắt lên nhìn lại bộ đồng phục trên người Nhật Huy, cô bạn biết rằng cậu cũng cùng trường với mình. Cẩn thận quan sát Nhật Huy từ trên xuống dưới rồi lại nhìn đến chiếc xe hơi đen bóng đang đỗ đằng trước , cô thấy một nam sinh khác thì liền biết họ không phải là bọn người xấu. Lại nghĩ nếu không nhận sự giúp đỡ của cậu bạn này thì chắc chắn ngày đầu tiên đến trường sẽ muộn mất. Chần chừ một lúc, cô nàng cũng hướng Nhật Huy gật đầu đồng ý.

– Đợi tớ một lúc nhé.

Nói rồi Nhật Huy xoay đầu chạy về phía Thế Long. Cô thấy cậu nói với nam sinh kia điều gì đó rồi lại chạy về phía mình, dắt xe đi đến siêu thị bên đường. Nhưng chỉ đi được vài bước lại thấy nam sinh kia đi đến, nhận lấy chiếc xe từ tay của cậu.

– Để tôi đem đi gửi, cậu vào xe trước đi.

Nhìn theo Thế Long, Nhật Huy khẽ mỉm cười rồi dẫn cô bạn ấy vào xe. Đợi một lát thì thấy Thế Long quay lại. Vì ghế sau cậu và cô bạn ấy đang ngồi nên Thế Long đành chuyển sang ngồi cạnh ghế lái. Thoáng nhìn vào gương chiếu hậu, anh chàng thấy Nhật Huy đang cố bắt chuyện với nữ sinh kia.

– Cậu tên gì? – Cảm thấy cô bạn từ lúc lên xe đến giờ cứ rụt rè, chỉ im lặng không nói gì, Nhật Huy liền mở lời trước.

– Mình tên Quỳnh Chi.

– Tớ là Nhật Huy. – Nhật Huy để ý thì cô bạn không có mang bảng tên, liền thắc mắc. – Sao cậu không mang bảng tên? Giám thị bắt được thì sao?

– Gia đình mình chỉ vừa mới chuyển đến đây ngày hôm qua. Hôm nay là ngày đầu tiên mình nhập học, cho nên mình vẫn chưa có bảng tên. Mà mình cũng chưa biết sẽ được vào học lớp nào nữa?

– Cậu học lớp mấy?

– Mình lớp 11.

– Vậy thì cậu bằng tuổi tớ rồi. Mình làm bạn nhé!

Quỳnh Chi nghe thế thì không nói gì, chỉ nhìn Nhật Huy mỉm cười. Cô nàng cảm thấy cậu con trai này thật tốt bụng mà lại còn... dễ thương nữa. Điều đó làm cho cô nhớ lại quãng thời gian còn ở quê. Tuy cuộc sống bộn bề vất vả lo toan nhưng những người bạn của Quỳnh Chi rất tốt với nhau. Bố mất từ khi cô còn bé, mẹ Quỳnh Chi phải một thân một mình lên thành phố làm lụng từ đó, nhưng cho đến bây giờ mới tích cóp đủ tiền để cho hai chị em cô lên thành phố sống cùng. Xa quê, đồng nghĩa với việc Quỳnh Chi phải xa đám bạn thân từ thuở nhỏ. Dù buồn lắm nhưng Quỳnh Chi biết mình và cả gia đình không thể cứ sống mãi trong cái cảnh nghèo nàn ở miền quê đó được. Được vào học ngôi trường danh tiếng này cũng may nhờ có một nhà hảo tâm giúp đỡ; bởi vì thế cô biết ở đó sẽ chỉ toàn những cậu ấm cô chiêu nhà quyền quý, sẽ rất khó để có một ai đó chịu làm bạn với một kẻ nghèo nàn như mình. Nhưng Quỳnh Chi lại không ngờ ngay ngày đầu tiên đến trường đã gặp được Nhật Huy, mà hơn hết cậu còn muốn làm bạn với cô nữa. Quỳnh chi có thể cảm nhận rõ được niềm vui đang lan tỏa trong lòng mình lúc này.

Cả hai mãi nói chuyện mà chẳng hề để ý đến Thế Long đang ngồi ở hàng ghế trước; chính vì thế mà cũng không ai nhận ra sự khó chịu trong lòng, thậm chí còn hiện rõ trên mặt anh chàng lúc này. Thế Long thừa nhận bản thân khi thấy cái cảnh Nhật Huy cười thoải mái với nữ sinh kia thì lòng có một chút khó chịu. Cái cảm giác ấy nó đến mơ hồ nhưng lại thật sự mãnh liệt. Rõ ràng cái vị trí ghế đó là của mình, nhưng hiện tại thì sao? Bản thân lại phải ngồi đây, chỉ biết nhìn cậu qua cái gương chiếu hậu bé tí này. Đột nhiên Thế Long lại có cái mong muốn chiếc xe đi nhanh hơn để đến trường sớm nhất có thể.

—— o0o ——

– Cảm ơn bạn đã giúp mình nhé!

– Không có gì mà. À mà trưa nay cậu đợi tớ ở trước trường nhé, tớ sẽ đưa cậu quay lại đó lấy xe.

– Không cần đâu, mình làm phiền bạn rồi...

Quỳnh Chi nghe lời đề nghị của Nhật Huy thì liền từ chối. Cô biết cậu là một người tốt, nhưng cô cũng không muốn phải làm phiền người khác quá nhiều, huống gì cả hai mới chỉ lần đầu biết nhau.

– Không sao cả mà. Nếu không thì cậu xoay sở bằng cách nào bây giờ. Cứ thế nhé!

Quỳnh Chi miễn cưỡng gật đầu đồng ý với Nhật Huy rồi chào cậu, đến phòng giám hiệu để làm thủ tục nhận lớp. Quỳnh Chi vừa rời đi thì Nhật Huy cũng về lớp. Nhưng chỉ vừa mới xoay người lại thì cậu suýt giật bắn người vì nhận ra Thế Long vẫn đứng sau mình từ nãy đến giờ. Mãi nói chuyện mà không hề chú ý đến Thế Long, cậu cứ ngỡ anh đã đi từ lâu rồi chứ.

– Sao anh chưa về lớp?

Thế Long nhìn Nhật Huy chăm chăm, rồi cũng không có trả lời thẳng câu hỏi của cậu.

– Cậu về lớp đi. Trưa nay gặp lại ở canteen, chỗ cũ...

Nhật Huy nghe thế liền không biết nói gì, chỉ ậm ừ rồi đi về dãy của mình. Đi được vài bước, len lén quay lại thì vẫn thấy Thế Long nhìn theo mình nên cậu liền ra sức chạy đi thật nhanh.

*anh ấy sao vậy nhỉ*

—— o0o ——

– Này! Sao hôm nay cậu vào trễ vậy? Tớ đợi mãi...

Vừa ngồi vào chỗ thì liền nghe được cái giọng không mấy dịu dàng của nhỏ Uyên. Tháo chiếc balo đầy ắp sách vở trên vai xuống, đấm vài cái lấy lệ lên vai, Nhật Huy thở hồng hộc quay sang nhỏ.

– Trên đường đến trường tớ gặp được một bạn nữ sinh, bạn ấy cũng học trường mình này, lại còn bằng tuổi mình nữa...

– Rồi sao? Nó đẹp bằng tớ không!

– Cái gì thế... yên tớ nói nào. Bạn ấy bị hỏng xe giữa đường, mà hôm nay lại còn là ngày đầu tiên nhập học ở trường này nữa. Vô tình tớ thấy nên cho bạn ấy đi nhờ xe.

– À! Ra thế... – Nhỏ Uyên gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

Trống cũng đã đánh cách đây năm phút mà vẫn chưa thấy giáo viên vào nên hai cô cậu tranh thủ xem lại bài học. Rồi năm phút nữa lại trôi qua mà vẫn chưa thấy giáo viên vào lớp, đang lúc cả hai vừa thắc mắc thì liền thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào.

– Nào các em, chú ý lên cô một lát nào!

Cả lớp thấy sự xuất hiện của cô giáo chủ nhiệm lúc này thì khá tò mò. Đơn giản vì giáo viên chủ nhiệm của lớp Nhật Huy và Nhã Uyên đảm nhiệm môn hoạt động ngoại khóa, vì thế nếu tuần ấy không có tiết ngoại khóa nào thì chỉ có thể gặp cô vào mỗi thứ Bảy mà thôi.

– Hôm nay cô giới thiệu với các em một thành viên mới của lớp chúng ta, bạn vừa chuyển đến ngày hôm nay. – đoạn cô vẫy tay về phía ngoài cửa – vào đi em!

Cả lớp đổ dồn sự chú ý về phía cửa lớp, và tất nhiên là không ngoại trừ Nhật Huy và Nhã Uyên. Không hiểu vì sao nhưng cậu lại có cảm giác Quỳnh Chi là bạn học sinh mới ấy, rõ ràng là có sự trùng hợp mà.

Và quả thật không ngoài điều mà Nhật Huy nghĩ, học sinh mới của lớp không ai khác mà chính là cô bạn ấy. Nghe cô giáo chủ nhiệm gọi, cô nàng rụt rè bước vào rồi quay xuống cả lớp, nhẹ cúi đầu chào.

– Chào các bạn! Mình tên là Quỳnh Chi. Mình được nhà trường xếp vào lớp này. Mong các bạn giúp đỡ mình về sau.

Cả lớp im phăng phắc không một tiếng vỗ tay mà đáng lẽ nên có vào hoàn cảnh này, thậm chí Quỳnh Chi còn lác đác thấy một vài người chỉ trỏ mình xì xầm. Cô biết mọi người ở đây sẽ không ai thân thiện như cái cách mà cậu bạn ban sáng đối với mình. Mang mặc cảm, Quỳnh Chi thôi không nhìn về phía mọi người nữa mà cúi gầm mặt xuống đất; chính vì thế mà cô không nhận ra sự có mặt của cậu bạn Nhật Huy trong lớp lúc này.

– Thôi được rồi. Đa số các bàn đều còn chỗ trống, nhưng cô muốn hỏi ai xung phong làm bạn cùng bàn với bạn Quỳnh Chi nào?

Chỉ vừa nghe đến thế, Nhật Huy ngay lập tức liền giơ tay lên.

– Nhật Huy?

Nghe cô giáo nhắc đến cái tên đó, Quỳnh Chi trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác bất ngờ; cô không biết đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay chính là cậu bạn ban sáng đã giúp mình nữa. Ngước mắt nhìn về phía cánh tay đang giơ lên, Quỳnh Chi mới biết rằng trái đất này thật tròn. Trông thấy cái cười của Nhật Huy, Quỳnh Chi cũng thôi không để tâm đến thái độ ban nãy của cả lớp nữa mà hướng cậu nở nụ cười. Nhỏ Uyên trông thấy một màn như thế thì liền nổi cơn hờn giận.

– Được rồi! Vậy thì bạn Quỳnh Chi sẽ ngồi cùng bàn với Nhật Huy và Nhã Uyên. Thế nhé!

Nói rồi cô ra hiệu cho Quỳnh Chi đi về phía đó, sau chào tạm biệt cả lớp rồi ra ngoài.

– Này! Có cần trao nhau ánh nhìn thân thiết thế không? Quên luôn con bạn này rồi chứ gì. Đồ có mới nới cũ.

Chỉ bật cười vì cái tính trẻ con của Nhã Uyên rồi lại quay sang nhìn đến Quỳnh Chi đang tiến về phía bàn mình, Nhật Huy bắt đầu lúi húi dọn sách vở, dịch sang một bên để chừa chỗ cho Quỳnh Chi. Dĩ nhiên vẫn không quên nói "ngọt" để Nhã Uyên bớt giận và thuyết phục cô nàng lui sang phía đầu bàn. Đợi Quỳnh Chi sắp xếp sách vở của mình ra bàn xong, Nhật Huy liền hướng cô nàng bắt chuyện.

– Lại gặp cậu nữa rồi. Đúng là chúng ta có duyên làm bạn bè mà đúng không.

– Hì! Thật may là lại gặp bạn trong lớp này, nếu không thì...

Nhận ra ánh mắt ái ngại của Quỳnh Chi, Nhật Huy biết cô nàng đang suy nghĩ điều gì.

– Cậu đừng bận tâm. Ở lớp này tớ cũng chẳng thân với ai trong số bọn họ ngoài cô bạn kế bên này đâu.

Kéo Nhã Uyên còn đang giận dỗi ngồi thù lù một góc bàn lại gần, Nhật Huy giới thiệu Nhã Uyên với Quỳnh Chi.

– Đây là Nhã Uyên. Hai cậu làm quen đi...

– Chào!

[phịch]

Nhìn vẻ mặt không mấy thiện cảm của nhỏ Uyên, Nhật Huy chỉ biết cười trừ rồi đưa tay huých huých nhỏ. Cô nàng dường như cũng nhận ra thái độ vừa rồi của mình có phần không đúng nên ngượng ngùng một lát rồi nhìn sang cô bạn mới kia, nở nụ cười gượng.

– Chào cậu! Tớ tên là Nhã Uyên.

– Chào bạn... mong từ nay về sau các bạn sẽ giúp đỡ mình.

– Chắc chắn rồi. Giờ chúng ta là bạn cùng bàn rồi mà phải không!

Nhật Huy cười hết cỡ, nhìn lần lượt cả hai. Hai cô bạn cũng vì thế dẹp bỏ sự xa cách ban đầu mà dần cởi mở hơn với nhau. Ngày hôm ấy, với nỗ lực của mình, Nhật Huy đã làm cho không khí giữa cả ba trở nên náo nhiệt hơn hẳn những phút đầu gặp mặt. Suốt mấy tiết học cả ba người đều tranh nhau thảo luận sôi nổi khiến bất cứ giáo viên nào nhìn cảnh ấy thì cũng đều không thể không gật đầu mỉm cười hài lòng.

—— o0o ——

Trống vừa đánh là Nhã Uyên liền kéo Nhật Huy và Quỳnh Chi đến canteen. Nếu như Nhật Huy là "trụ cột" trong việc học tập ở lớp, thì Nhã Uyên chắc chắn là "đầu têu" trong cái khoản ăn chơi rồi. Thời điểm bước vào canteen, Nhật Huy liền không khó để nhận ra ánh mắt chăm chú của Quỳnh Chi đang nhìn lô lốc các thứ bánh kẹo đồ ăn vặt các loại trong quầy. Lại nhớ đến chiếc xe đạp điện cũ kĩ, mà theo cậu thì có lẽ nó cũng đã hỏng hóc không ít lần rồi; Nhật Huy đoán gia cảnh Quỳnh Chi không mấy khá giả nếu không muốn nói là khó khăn. Cậu biết ánh mắt e ngại của Quỳnh Chi lúc này là vì cái gì, chính vì thế mà Nhật Huy liền ra vẻ hào phóng với cả hai cô bạn cùng bàn rằng hôm nay mình sẽ là người đãi, nhân ngày đầu tiên "kết nạp" thành viên mới.

Quỳnh Chi nhìn hành động ấy của Nhật Huy thì liền hiểu ra mục đích của cậu. Quả thực với sự giúp đỡ sáng nay của Nhật Huy, sự chào đón của Nhật Huy và Nhã Uyên đối với mình, cả hành động của cậu lúc này nữa; tất cả làm cho lòng Quỳnh Chi vì thế mà ấm hẳn lên. Thời điểm chân ướt chân ráo lên thành phố, cái gì đối với cô cũng đều là xa lạ. Hôm cùng mẹ đến trường để làm thủ tục nhập học, trên đường đi cả hai mẹ con thấy một vụ tai nạn giao thông. Người nằm đó mặc người, chỉ có vài người xung quanh đó lại gần xem nạn nhân rồi cũng tản đi. Thậm chí dòng người trên đường đi không ai buồn dừng lại một chút để đáp ứng sự cầu cứu của người đó. Cảnh ấy làm cho cô càng sợ cái cuộc sống nơi thành thị này nhiều hơn. Tuy trước khi đến đây đã chuẩn bị tâm lý về điều đó, nhưng khi tận mắt nhìn thái độ lạnh lùng của các bạn trong lớp đối với mình, Quỳnh Chi vẫn không khỏi cảm thấy chua xót. Dẫu thế người đời vẫn quan niệm "đời có người này kẻ kia", điều đó cũng không sai. Bằng chứng đó là vẫn có những người tốt như Nhật Huy và Nhã Uyên đây. Cô thật sự vui vì mình đã được làm bạn với họ và được họ xem là bạn.

– Nào nào! Kem tới rồi đây. Chúng ta đi thôi...

Nhận lấy cây kem từ tay Nhật Huy, rồi lại đưa mắt ngạc nhiên vì bị cả hai kéo đi lúc này. Mãi một lúc sau thì cô mới biết cả ba đang đến sân bóng. Nghe Nhã Uyên và Nhật Huy đang nhắc đến cái tên Thế Long, một lúc suy nghĩ thì cô đoán có thể đó là anh chàng nam sinh kia. Và đúng như vậy, vừa đi đến sân bóng thì cô liền nhận ra anh chàng đó trong đám người trên sân.

– Này... hai người ngày càng quá thể rồi đó nhé. Ở nhà gặp nhau không đã hay sao mà còn lôi kéo tui đến đây để ngắm mấy người "liếc mắt đưa tình" với nhau vậy hả?

– Cậu cứ ở đó mà huyên thuyên đi nhé.

"Đáp trả" lại câu bông đùa của nhỏ Uyên rồi Nhật Huy đưa mắt trên sân tìm bóng dáng của Thế Long. Lại nhớ đến chuyện ban sáng, nhớ cả cái dáng cao lớn của anh khi dắt giúp cậu chiếc xe của Quỳnh Chi là cậu lại không khỏi dâng lên cái cảm giác khó tả. Rõ ràng cậu là con trai, và cậu dư sức để làm điều đó. Nhưng Nhật Huy bỗng lại cảm thấy vui khi Thế Long giành việc đó về phía mình.

Quỳnh Chi lúc này nhìn chăm chú vào người con trai đang rong ruổi trên sân bóng kia một lúc, rồi nhìn sang Nhật Huy; cô chợt nhớ từ lúc sáng đến giờ mình vẫn chưa biết họ là gì của nhau. Nhưng nhìn cái cách anh chàng kia quan tâm Nhật Huy, cả ánh mắt Nhật Huy mỗi khi nhìn anh chàng đó; Quỳnh Chi biết tình cảm của họ rất tốt. (đúng rồi em, ahihi, đụng vào Nhật Huy như đụng vào ổ kiến lửa vậy đó)

– Ô! Hôm nay lại thêm được một đứa nữa rồi à?

– Đâu để xem nào...

Nghe chất giọng chua chát gần sát bên mình, Quỳnh Chi đang suy nghĩbỗng xoay người lại nhìn. Nhật Huy và Nhã Uyên thì đã quá quen với cái giọng ấy rồi cho nên không có lấy một tí bất ngờ nào. Nhưng nhìn thấy cái cách Tường Vy đang sấn lại gần Quỳnh Chi thì cậu không thể chịu được, liền bước lại trước mặt cô ta, đẩy Quỳnh Chi ra phía sau mình.

– Cô lại muốn cái gì?

– Ấy ấy! Tụi này đâu có muốn gì đâu nè. Chỉ là thấy bạn mới nên tới chào hỏi thôi.

Nhìn giọng điệu cợt nhã, cái cử chỉ lả lơi của cô ta lúc này mà cơn giận trong lòng Nhật Huy lại bùng lên. Cậu thắc mắc cô ta rốt cuộc là cái loại kí sinh nào mà lại dai dẳng đến như vậy.

– Tôi cảnh cáo cô. Đừng có làm phiền tôi và bạn bè của tôi một lần nào nữa. Đây là một trong số những lần ít ỏi còn lại tôi lịch sự với cô đấy.

– Vậy thì tao sẽ xem mày làm gì được nào!

Đưa khuôn mặt mình lại gần với Nhật Huy, Tường Vy đanh mặt lại, thì thầm một câu rồi sau đó nhếch môi bỏ đi. Nhật Huy cũng không có bất kì biểu hiện nào tỏ vẻ e dè trước mặt cô ta. Ít nhất cậu biết chắc ở trường học thì Tường Vy sẽ không thể làm gì mình; nhưng quan trọng là việc Tường Vy động chạm đến bạn bè của cậu, điều đó Nhật Huy không chịu được. Nhìn theo cái bộ dáng cao ngạo của cô ta, cậu biết mình sẽ phải làm một cái gì đó để chấm dứt tất cả những việc này lại.

—— o0o ——

– Cô ta thật làm tớ tức chết mà...

– Dù sao thì cũng đang là giờ ăn, cậu đừng nhắc đến cô ta nữa.

Cả ba hiện tại đang ngồi ăn trưa cùng với Duy Khang và Thế Long ở chỗ cũ. Giữa bữa ăn, ma xui quỷ khiến thế nào Nhã Uyên lại nhớ đến việc đó, liền không ngần ngại giữ ý giữ tứ gì mà nhăn mặt, buông một câu tức giận. Duy Khang với Thế Long lúc này nhìn thấy cô nàng như thế liền đoán được Tường Vy lại kiếm chuyện.

– Cô ấy là ai vậy?

Nghe câu hỏi của Quỳnh Chi, Nhật Huy bất giác nhìn sang Thế Long. Bắt gặp ánh mắt của anh, cậu có chút e ngại mà không biết trả lời như thế nào.

– Cậu không cần quan tâm đâu. Cứ nhớ rằng bất cứ khi nào gặp cô ta mà không có tớ với Nhã Uyên đi cùng thì cậu cứ lơ cô ta đi là được rồi.

Quỳnh Chi sau đó cũng không nói gì thêm, chỉ gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi chăm chú vào bữa trưa của mình. Mọi người cũng vì thế mà thôi không nhắc đến chủ đề ấy.

Mười phút đã trôi qua mà vẫn không thấy sự xuất hiện của Tường Vy như mọi lần. Những tưởng sau ngày hôm ấy cô ta đã biết điều hơn, nhưng thực tế thì Tường Vy không phải là kiểu người như vậy. Bằng chứng là cô ta lại lần nữa quấy rầy mọi người mà không báo trước...

– Anh Thế Long... anh sang kia ngồi ăn với em đi.

Tuy nhiên lần xuất hiện này có vẻ "êm đềm" hơn thì phải. Không có bất kì câu xỉa xói nào đến Nhật Huy và Nhã Uyên mà cô nàng trực tiếp bắt chuyện với Thế Long. Tường Vy cũng không có ý định ngồi cùng bàn với bọn họ mà chỉ gọi riêng Thế Long sang bàn khác.

Nhật Huy ngước mắt nhìn Thế Long, lại bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn sang mình. Sau một lúc ngẫm nghĩ gì đó, Thế Long không nói câu nào, chỉ lặng lẽ đứng dậy mang phần cơm của mình đi theo Tường Vy giữa ánh mắt ngỡ ngàng của Nhật Huy và sự tức giận của Nhã Uyên. Trước khi rời đi, Tường Vy vẫn không quên nháy mắt một cái tỏ vẻ đắc ý với bọn họ.

Nhã Uyên tức giận đến mức quăng luôn chiếc muỗng đang cầm trên tay vào đĩa cơm. Nhật Huy thì chỉ biết buồn bã đưa mắt nhìn sang Duy Khang trước mặt rồi lại quay sang Nhã Uyên, vỗ vỗ lưng giúp nhỏ bớt giận mặc dù chính bản thân cậu lúc này cũng đang mang một cảm giác bức bối khó chịu mà không thể nói thành lời.

Quỳnh Chi nhìn thì cũng có thể đoán ra được cô bạn kia hẳn là bạn gái của anh chàng Thế Long. Chỉ là Quỳnh Chi không hiểu vì sao Thế Long rời đi lại làm Nhật Huy biểu hiện ra một mặt như lúc này. Đó rõ ràng không phải là sự tức giận, hoàn toàn không. Dường như chính xác thì phải nói đó là vẻ mặt hụt hẫng, giống như con người ta bị lấy đi mất một thứ gì đó.

Và điều này lại càng làm cho Quỳnh Chi thêm thắc mắc về mối quan hệ của Nhật Huy và anh chàng Thế Long ấy.

Hết chương 11

Chậc :v dạo này lười hết sức tưởng tượng :v thôi, có cái đọc còn hơn không


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro