CHƯƠNG 33:CƯỠI NGỰA (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại đem tầm mắt nhìn tới bàn tay đang níu dây cương của anh, đây là lần đầu tiên nàng quan sát bàn tay anh gần gũi đến vậy. Bàn tay anh thật to, nhìn vào có một cảm giác vô cùng mạnh mẽ như thể nắm trong tay sức mạnh khống chế hết thảy.

Nhất là bàn tay đang siết chặt eo nàng, độ nóng của bàn tay hắn như xuyên thấu y phục khiến Lạc Băng cảm thấy vô cùng bối rối lại thêm vài phần rung động khó hiểu.

"Này... Dừng lại." Lạc Băng không nhịn được vội kêu anh. Cảnh tượng vừa rồi quả thực quá lãng mạn, lại toát lên một vẻ mập mờ khó tả, tình cảnh này thật khiến người ta không cách nào giải thích.

Nhiếp Phong Thiên cũng thật nghe lời, cười ha ha một tiếng liền ghìm cương ngựa. Tuấn mã theo lệnh hắn, chạy dần chậm lại rồi sau đó ngừng hẳn.

Nhiếp Phong Thiên xoay người nhảy xuống, liền sau đó hướng về phía Lạc Băng còn ngồi trên lưng ngựa, chìa tay ra…

Lạc Băng có chút thất thần, trong chớp mắt, nàng cảm nhận được sự cao quý của dòng dõi vương thất toát ra trong từng động tác của anh, vô cùng ưu nhã…

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Băng không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng bị choáng rồi hay sao?

Khẽ mím môi, đặt bàn tay nhỏ bé vào trong tay Nhiếp Phong Thiên xoay người theo xuống ngựa.

Mùi hoắc hương dịu nhẹ lại một lần nữa tràn tới, mê hoặc lòng nàng.

"Cảm ơn..." giọng nói của Lạc Băng có chút khàn khàn, ánh mắt nhìn về phía anh cũng sấu hổ và hơi mất tự nhiên…

Khoé môi Nhiếp Phong Thiên hơi cong lên, dường như đang đánh giá bộ dạng lúng túng của nàng, đôi mắt thâm thuý khó lường, nghiêng đầu nói, “Kỹ thuật cưỡi ngựa của em quả thật không tồi, chỉ có dạy em một chút mà em tiếp thu ý kiến nhanh chóng như vậy.”

Lạc Băng nghe vậy, tính háo thắng lại nổi lên, nhìn thẳng vào mắt anh, không vui phản bác lại, “Nếu như không phải ngựa của anh có chuyện, thì ngựa của tôi cũng không bị hoảng sợ.”

Nàng rõ ràng chỉ thiếu chút nữa là có thể chiến thắng rồi, tất cả đều do anh dở trò quỷ.

Nhiếp Phong Thiên nhún nhún vai, đi đến bên tuấn mã, bàn tay khẽ vỗ lên lưng nó, lại khẽ huýt sáo. Chuyện khiến Lạc Băng khiếp sợ thực sự đã xảy ra. Con ngựa trắng của nàng đã chạy từ hồi nào đang ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh Nhiếp Phong Thiên.

"Em sai rồi, không phải nó hoảng sợ mà là hai con ngựa đang biểu đạt tình cảm với nhau.” Vừa nói anh vừa đưa tay nắm lấy cương con ngựa trắng, bàn tay khẽ vuốt ve bờm ngựa, khuôn mặt cương nghị dường như hoà hoãn hẳn lại.

Lạc Băng nhìn động tác của anh, nghe lời nói của anh đến ngây người. Động tác vuốt ve bờm ngựa của anh như thể đang vuốt ve thân thể một người phụ nữ khiến nàng trào dâng một cảm giác khô nóng.

Sao có thể như vậy?

"Duyên phận đôi khi là một điều thật tuyệt vời. Con ngựa bạch mà em lại vừa vặn là con ngựa tôi chọn để phối ngẫu cùng ngựa của mình. Ngựa của tôi hí lên, đương nhiên bạch mã sẽ có phản ứng đáp lại.”

Nhiếp Phong Thiên vô cùng thản nhiên nói ra một câu kinh động lòng người, nói xong liền nghiêng đầu nhìn vẻ mặt sững sờ của Lạc Băng, ánh mắt hiện lên ý vô cùng xấu xa.

Anh biết, cô ấy đã chiếm được một vị trí nhất định trong lòng mình, tình cảm vượt xa tình bạn là tình yêu nên anh nhất định phải chọn người này yêu người này đến cùng, trái tim cho anh biết cô ấy sẽ là người cùng anh vượt qua mọi khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Lạc Băng khiến anh từng giây từng phút  nhớ đến cô, khuôn mặt đáng yêu của cô, lời nói và hành động trẻ con của cô làm anh rất vui vẻ, nhiều lúc cô làm cho anh hiểu biết thế nào là hạnh phúc, là tình yêu, là chờ đợi,......

"Muốn thử những trò khác không, hôm nào tôi đưa em đến một nơi rất tuyệt vời để thử lòng gan dạ của em!"

Gương mặt của Lạc Băng vẫn ửng đỏ, tim vẫn đập mạnh vì truyện vừa rồi. Thấy anh nói chuyện với mình cô ngước mắt lên nhìn:

"Được, tôi sẽ đợi hôm đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro