Chương 1: Kaneki Yume

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh, cái gì gọi là mạnh mẽ? Chúng ta mạnh mẽ là vì cái gì?"

"Mạnh mẽ là sống lưng luôn thẳng tắp. Chúng ta mạnh mẽ vì bảo vệ những người thân yêu, mạnh mẽ để bảo vệ tất cả những gì mà em muốn bảo vệ!"

"Tuyệt quá... Như vậy anh, mạnh mẽ sao?"

"A... Ta tất nhiên là mạnh rồi..."

Anh.... Anh.. Anh....

"Ta không còn người em nào nữa..."

"Ta đã không còn thứ gì để bảo vệ.."

Giữa chiến trường, người ấy đứng thẳng, nhưng ánh mắt ấy thê lương và đau khổ đến chừng nào.

Anh, anh, anh ơi...

"Anh!"

Yume mở bừng mắt, bật dậy thở hổn hển. Thiếu niên tóc đen ở bên cạnh bị tiếng kêu của cô hấp dẫn lực chú ý, quay đầu ôn lo lắng nói:

"Yume? Sao thế?"

"Không có gì." Yume xoa xoa huyệt thái dương, sắc mặt xen lẫn mệt mỏi trả lời. Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua xung quanh, mọi người vẫn đi lại tấp nập.

Kaneki Ken gập sách lại, nhìn đồng hồ, quay đầu nói với cô: "Trời cũng sắp tối rồi, nên trở về thôi. Anh sẽ mua chút thức ăn cho bữa tối. Em muốn ăn gì?"

Yume trầm mặc một chút, nghiêng đầu trả lời: "Ăn đậu đi."

"Đậu à?" Kaneki hơi nhướng mày, ôn nhu gật đầu: "Được rồi."

Cả hai một trước một sau đi đến siêu thị. Hắn nhìn thiếu nữ phía trước, lặng lẽ cười nhẹ.

Yume tên đầy đủ là Kaneki Yume, mười ba năm trước được mẹ của hắn thu lưu. Khi ấy cuộc sống vẫn còn sung túc, mẹ cũng không vì mềm lòng mà bị thím "vay" tiền đến mức khổ sở. Nhưng cũng nhờ thế mà Kaneki cảm thấy an tâm không ít sau khi mẹ của mình bỏ đi. Yume nhỏ hơn hắn một tuổi, ngày thường cũng khá lạnh nhạt, ít đụng vào đồ trang sức hoặc búp bê. Cô cũng không thích mặc váy, hoặc là mặc Kimono loại ngắn, hoặc là mặc đồ thể thao. Hắn cũng vì sở thích kì lạ của cô mà khổ não hồi lâu.

Kaneki Yume thích ăn đậu. Kaneki đã ăn nhiều lần mà vẫn không hiểu vì sao cô lại thích ăn món này. Rõ ràng nó cũng không có mùi vị gì đặc biệt.

Mà cũng đừng nhìn vóc dáng nhỏ con của Yume mà khinh thường. Hắn đã nhiều lần nhìn thấy cô đánh gục mấy tên lưu manh. So sánh với Kaneki Ken ôn nhu nội liễm thực sự là...khác nhau một trời một vực. Cho tới mười tám năm nay, Kaneki Ken cũng chỉ có hai người thân mật nhất, một là Kaneki Yume, hai là Nagachiwa Hideyoshi. Hide là bạn thân của hắn, đến nỗi Yume... cảm xúc của hắn cũng rất phức tạp. Hide là bạn hồi nhỏ, cậu ta thường hay trêu chọc Kaneki rằng lớn lên hai người họ sẽ lấy nhau. Hắn cũng không thấy ghét, chỉ là có chút ngượng ngùng khi đối diện với ánh mắt của cô ấy. Yume rất tự lập, cho nên người làm "anh" trên danh nghĩa này chưa từng có cảm giác thành tựu... À không, hắn cao hơn TvT.

Ba người chơi với nhau rất thân, Yume đánh giá hai người bọn họ sau một thời gian quan sát như sau: Hide nhạy bén, còn Kaneki... Vừa yếu vừa mềm lòng vừa tự ti vừa ngu ngốc. Nói chung là kẻ yếu!

"Này." Yume dừng lại, nhíu mày nhìn thiếu niên tóc đen đang khóc không ra nước mắt phía sau: "Quá chậm chạp. Méo mó chít chít cái gì!"

Kaneki Ken vội vã chạy lên.

Trời cũng đã dần tối, hoàng hôn đã nhuộm đỏ bầu trời. Kaneki nghiêng đầu nhìn xuống mặt đất, bóng dáng hai người quấn quýt lấy nhau, đối lập với khoảng cách thường ngày.

Bỗng, Kaneki cảm thấy trái tim mình đập thình thịch. Hắn lén lút nhìn sắc mặt lạnh nhạt của cô gái, khi thấy cô không phát hiện điều gì mới vỗ vỗ má, sắc đỏ trên khuôn mặt cũng vì vậy mà tăng thêm không ít.

"Yume."

"Gì?"

"Cùng về nhà thôi!"

"..." Yume dùng vẻ mặt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, ai thán thở dài: "Đang trên đường đi siêu thị đó, ba."

Kaneki Ken: "..." Nhất thời chìm đắm trong không khí này, quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro