Chương mở đầu(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê thân ảnh gầy gò vào phòng bệnh, cậu thiếu niên với thần sắc mệt mỏi nhìn chằm chằm cô bé đang vật vã giành giật sự sống với tử thần. Nhìn những sợi dây chằn chịt quấn lấy em mà anh cảm thấy xót xa. Bất chợt, dường như cảm nhận được có ai đó đang hiện diện kề cạnh, đôi mắt xanh ngọc nhập nhoè hé mở

- Anh hai...?

Khó ai có thể nghe được dù biết miệng con bé đang cử động. Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má,thương cho em,em hiểu chuyện đến nhói lòng.Mọi hôm em len lén thút thít, nay tĩnh lặng đến lạ, đôi mắt ấy vẫn đang nhìn anh một cách chăm chú. Em không muốn quên, em muốn khắc ghi mãi hình bóng ấy vào sâu trong tiềm thức.

- Vậy bác sĩ nói sao anh?

Cắn môi, anh cuối đầu nén lấy một hơi, rồi quyết định dồn hết can đảm, đè nén chất giọng run run

-...Em sẽ sớm...sớm thôi...sẽ khỏi bệnh...

"Nói dối!"

Không biết con bé có thật sự tin vào câu trả lời đầy lỗ hỏng này không,nhưng con bé chỉ cười nhẹ một cái, rồi nắm lấy ngón tay anh.

- Hai ơi,khỏi bệnh ta cùng ăn thịt nướng nhé...

Khoé môi anh nhếch lên , nhưng khuôn miệng ấy lộ rõ anh không thể cười được

- Được, anh nhất định dẫn em đi.

Nhất định

Nhất định...

Một lát sau, con bé thiếp đi vì kiệt sức, cũng là lúc các chuyên viên y tế thay ca kiểm tra tình hình của con bé, tất nhiên để họ làm việc hiệu quả hơn thì người không có kiến thức y khoa như anh phải ra ngoài. Trước khi cánh cửa phòng bệnh khép hẳn,anh luyến tiếc nhìn cô em gái của mình .

Có lẽ mình nên đi kiếm chút gì đó lót dạ thôi, mọi thứ ở đây đã có bác sĩ đảm nhiệm rồi...
.
.
.
.
.

"Tút...tút...tút..."

- Cứ cho con bé sử dụng liều thuốc đó đi! Thông báo với người nhà con bé đó chuẩn bị đi!

-...Có chắc không ạ? Tôi e rằng cơ thể con bé...

- TÔI LÀ BÁC SĨ HAY CÁC CÔ CẬU ĐÂY MỚI LÀ BÁC SĨ ,hả?- ông ta chỉ tay vào mặt mọi người và gào to lên.

Sự hỗn tạp âm thanh này khiến em giật mình choàng tỉnh. Nhíu mày em khó chịu bởi cơn nhức nhối đột ngột. Khắp cơ thể em tưởng chừng như cứng đờ.
Sao tay em lại nặng thế - (đây là cảm giác của cô bé)
Chúng chỉ là những sợi dây mỏng, thế mà giờ đây chúng trói chặt em vào chiếc giường trắng lạnh băng này.

-...Bác sĩ!- con bé thều thào

- Cô bé đã tỉnh!

Một y tá nào đó đã chú ý đến sự chuyển động của em gần như ngay lập tức, họ vội vàng áp sát vào bên giường.

- Được rồi! Buổi học thực tế đến đây là kết thúc. Mời các cô cậu ra ngoài.

Có thể thấy sự đanh đá lúc nãy của ông bác sĩ đã được diệu đi đôi phần...

Sau khi âm thanh trong phòng đã yên tĩnh, có lẽ mọi người đã rời đi hết. Ông ta xoay sang em, hỏi liên tiếp bằng những câu hỏi hết sức thường trực

- Con có cảm thấy không ổn ở đâu không?

- Con cảm thấy như thế nào?

- Con có cảm thấy đau khi bác làm như vầy không?-
ông ta vỗ nhẹ vào chân em.

Em hơi ngẩn người, không biết mình nên trả lời lại ông ấy như thế nào. Vậy nên em cũng đáp lại qua loa rằng "con ổn."

Bác sĩ không nói gì, ông ta chỉ nhìn em rồi tự lẩm bẩm với bản thân, sau đó gật gù.

"Cốc!"

"Cốc!"

"Cốc!"

Thưa ông, tôi đến để tiêm thuốc cho con bé!_vọng ngược vào phòng bởi âm thanh từ phía ngoài cửa

Ông nghiêng mình nhường lại lối đi cho cô y tá, em cố nghiến chặt mắt lại để không phải nhìn thấy kim tiêm-thứ em rất sợ.

Mọi thứ cũng xong trong chớp nhoáng, cô y tá ấy cười hiền xoa dịu em, cô tặng em một viên kẹo ngọt và triều mến an ủi em bằng cái xoa đầu

- Được rồi đó bé, em không cần nhắm tịt mắt nữa, thả lỏng cơ thể mình ra và hãy nghỉ ngơi tốt nha!

Em mở hờ một mắt cố dò nhìn chị đẩy xe rời đi rồi mới từ từ thở phào nhẹ nhõm. Nằm nhìn trần nhà ,khịt mũi em buồn bực duỗi tay nghiêng người về phía cánh cửa. Ơ? Chị ấy đóng cửa chưa chặt nhỉ?

Bấy giờ, một giọng nói vang lên  giữa hành lang bệnh viện làm cắt ngang suy nghĩ của em.

- Việc trị liệu không có sự cải thiện với bệnh nhân

!!!_hoá ra là giọng của bác sĩ đây mà.

##_Tiếng rè rè ê tai, em có thể biết rằng ông ấy đang nói chuyện qua điện thoại

- Cơ thể con bé có vẻ đã sinh ra kháng thuốc đối với những loại thuốc thông thường.

- Lần này tôi đã cố gắng nhờ sự hỗ trợ từ viện nghiên cứu y học tại đại học Harvard và cuộc thí nghiệm lâm sàng của họ đã thành công. Anh thấy thế nào ? Liệu anh có đồng ý cho bệnh nhân dùng thử không?

- Tuy nhiên nó vẫn chưa được áp dụng bảo hiểm... Chi phí sẽ cực kì đắt đỏ

Đôi mắt em mở to. Trầm ngâm lắng nghe tất cả những gì ông nói. 'con bé' trong lời ông ấy nói là em?

Chìm đắm trong thế giới suy tư, mơ màng hình như có nghe bác sĩ nói về việc sử dụng thuốc mới. Vậy hẳn 'con bé' đó là em rồi! Vậy người ông ấy đang gọi em có thể mạnh dạn đưa ra quyết định chắt nịch đó chính là anh trai em!

Tiếng tút tút ngân dài, bác sĩ từ từ nhét điện thoại vào lại túi, ông xoay  người áp gần cánh cửa phòng tôi, giây phút cửa mở ra hoàn toàn. Ông ấy giật bắn người trông thấy tôi đang ngồi thẳng lưng trên giường

- Này, con không nên ngồi dậy lúc này !

-Làm vậy sẽ khiến đường truyền không lưu thông_ Giọng ông cao hơn một tông so với bình thường, tất nhiên ông là người dễ nổi nóng nhưng không mấy khi ông nói với em bằng tông giọng đó. Không biết giây phút ấy ông có để ý đến khuôn mặt em đã tái đi ra sao.

-...Dạ...thật...thật ra con muốn uống miếng nước...Nếu nằm thì...con không thể...uống được ...

Em lắp bắp giải thích. Đầu cuối gầm xuống, đôi mắt xanh ngọc len lén nhìn bác sĩ, chỉ thấy ông thở dài rồi với tay, cầm lấy bình nước trên bàn.

- Uống từ từ thôi, cẩn thận bị phỏng, tí thì làm ta  đứng tim - ông ấy rót tôi ly nước ấm, cửa miệng vẫn không quên cào nhào.

Mãi suy nghĩ về cuộc đối thoại ban nãy nên em không để tâm lắm đến lời cảnh báo của bác sĩ, thành ra cứ ngơ ngẩn cầm lấy ly kê lên miệng hớp một ngụm lớn.

Giật thót mình, cái ran rát đầu lưỡi khiến em choàng tỉnh . Ah!!! Nóng quá! Em hoảng loạn, mém tí đã làm đổ cả ly nước trên tay

- Ay thật ....là

Bác sĩ cầm lấy và đặt ly nước lên bàn, ông ta cứ nhìn chằm chằm em mãi một cách nghi hoặc.

- Nói đi!

- Dạ...?_ ông nghiêm nghị đưa ra yêu cầu. Phải chăng hành động đi kèm lời nói của em đã tố cáo cho ông biết tâm tư em đang cố giấu...Ông ấy biết...? Dưới ánh nhìn của ông ta, em cảm thấy ngột ngạt và bồn chồn. Cho đến khi ông gắt lên một tiếng "NÓI!", thật sự đã khiến trái tim em thoáng dừng một nhịp, run run, em mở miệng

- Dạ, thật ra...

Giọng của em nhỏ dần

Nhỏ dần...



*******************
[Khởi đầu_1380 từ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro