4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi tỉnh dậy, xung quanh không một ánh đèn chỉ có thể nheo mắt nhìn sơ sơ căn phòng. Nó rộng, nội thất đơn giản và cái giường cậu nằm nó vừa đủ cho hai người. Cậu nhăn mày, cơ thể đau nhức, tay và chân đã được băng bó cẩn thận.  Thứ ánh sáng duy nhất lọt vào căn phòng này là từ cửa sổ. Cậu ngồi dậy bước xuống giường chạy lại cửa sổ, muốn tìm đường trốn lại không chú ý đến chân mình đang bị xích lại nên khi quá hạn nó khiến cậu té xấp xuống. Cùng lúc ấy, cánh cửa trước mắt cậu mở ra.

Ác quỷ đến rồi!

Mikey vô cảm nhìn cậu. Hắn tiến đến nắm lấy cánh tay cậu kéo lên rồi đẩy ngã cậu xuống giường. Hắn leo lên người cậu, chân hắn tách hai chân cậu ra vòng qua eo hắn. Cúi người xuống thô bạo chiếm lấy đôi môi khép hờ mời gọi kia. Cậu lấy tay cố hết sức đẩy hắn ra, tránh né lấy nụ hôn kia lại bị hắn cố định cằm, bóp mạnh khiến miệng cậu mở ra thành công cho cái lưỡi hư hỏng kia tiến vào khám phá, hai cái lưỡi cuốn lấy nhau, mút lấy mút để. Tham lam, thô bạo mà càn quét, rút cạn không khí trong phổi cậu.

Mikey đắm chìm vào sự ngọt ngào này. Cảm nhận người dưới thân sắp không chịu nổi nữa mà luyến tiếc bỏ ra, kéo theo một sợi chỉ bạc kết nối giữa hai người. Hắn ngắm nhìn người kia. Khuôn mặt cậu ửng đỏ lên, ánh mắt khép hờ, khuôn miệng mở ra hít lấy không khí.

A! Thật đẹp làm sao!

Hắn chỉ muốn ngay lúc này mạnh bạo tiến vào, nhấp thật mạnh, tạo ra thứ âm thanh va chạm xác thịt dâm mĩ ai nghe vào cũng ngượng đỏ mặt. Muốn cái miệng của cậu thốt ra từng tiếng rên rỉ ngắt quãng sung sướng gọi tên hắn đến mức nước dãi không kịp nuốt vào. Muốn đôi mắt xanh to tròn sáng chói ấy ngập tràn nước mắt, ướt át cầu xin hắn. Muốn cái bụng nhỏ xinh trắng mềm của cậu chứ đầy tinh dịch của hắn đến mức không chứa nổi mà trào ra. Hắn muốn phá hủy cậu, nhấn chìm cậu vào dục vọng nhem nhuốc dơ bẩn như cái cách 10 năm trước hắn đã làm với cậu.

Như hiểu được suy nghĩ xấu xa của Mikey, Takemichi vùng vẫy kháng cự. Nhưng mà có một điều ai nhìn vào cũng biết. Dù hiện tại, Takemichi có mạnh mẽ đến mức nào thì so với Mikey, cậu chỉ là một con thỏ muốn thoát khỏi móng vuốt của một con sói.

Rất nhanh chong cậu bị hắn khống chế lại. Cậu nhìn vào đôi mắt như muốn nuốt chửng cậu kia, bất lực van xin hắn cho  cậu một con đường sống.

" Mikey, tha tao đi. Tao cầu xin mày."

" Tại sao tao lại phải tha cho mày? "

" Mày hiện tại là người đứng đầu Phạm Thiên, chỉ cần muốn sẽ có hàng tá người đáp ứng mày. Họ thậm chí có thể xinh đẹp hơn tao! Da mềm mại và trắng hơn! Cớ gì mày cứ phải chọn tao, một đứa vừa xấu xí vô dụng lại còn là một thằng đàn ông thân thể cứng ngắc!? Tao sẽ không thể thỏa mãn mày được! "

" Mày có thể. "

" Gì chứ!? "

Mikey cúi xuống, nở một nụ cười đê tiện, ánh mắt hắn điên dại khiến cậu sợ hãi nuốt nước bọt. Đó là ánh mắt của ' Bản năng hắc ám ' trong hắn.

" Bởi vì mày có thể thõa mãn bản năng hắc ám - bản năng săn mồi của tao. Vừa muốn bảo vệ mày lại vừa muốn phá hủy mày. Và cách tốt nhất là bắt mày lại, giam cầm mày. Cả cơ thể và tâm trí tao chỉ muốn duy nhất một mình mày. Tao không muốn mấy con điếm kia. Tao muốn mày. Chỉ mày mà thôi. Để tao bắt được thì đừng hòng trốn, Takemichi. "

Takemichi tuyệt vọng. Cậu đã rơi vào tay tên ác quỷ tàn bạo nhất của Phạm Thiên - băng đảng tội phạm lớn nhất Nhật Bản. Tên ác quỷ này sẽ tàn phá cậu, nhấn chìm cậu vào tội lỗi của hắn.

Tất cả chỉ là mới  bắt đầu cho đau thương.

Sự tuyệt vọng, nỗi sợ hãi và ám ảnh sẽ ăn mòn từng người trong cuộc chơi tình ái này. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro