5:MANJIRO SANO[MIKEY]: Cửa hàng Mộc Lan (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa xuân đến rất nhanh trên khắp những con đường nhiều cây ở Tokyo. Cây mộc lan trước khu chung cư của chúng tôi bỗng trở nên mát mẻ lạ thường, khiến nhiều lần đi ngang qua tôi không muốn bước tiếp. Tôi thích nhất là ngồi ngắm bóng mộc lan. Khi mặt trời di chuyển, bóng sẽ dần trôi, khi ngọn gió đi qua, bóng sẽ rung rinh. Có khi bóng nằm chồng lên nhau, có khi tách ra xa.....
Thường thì bóng mộc lan sẽ thay đổi không ngừng, Và nếu bạn đủ kiên nhẫn ngồi cả ngày nhìn những bóng cây ấy vui đùa dưới ánh mặt trời, bạn sẽ nhìn thấy một cuộc sống thu nhỏ dưới những cây mộc lan. Những mảng không khí ngập mùi muối cứ tràn vào thành phố khiến tôi như bơi trong cảm giác rằng mình đang ở giữa đại dương. Sự thật, sau kì học căng bởi những bài tập kéo dài hàng tuần liền. Tôi đã muốn nghỉ ngơi. Cuối cùng, tôi quyết định lần này sẽ không về nước mà dành thời gian nghĩ ở đây kiếm việc làm thêm. Từng hàng cây xanh mướt trải dài đến phía cuối con đường, những thảm cỏ mượt mà, không gian yên tĩnh..... đất nước bé nhỏ này luôn có những điều đẹp đẽ và lý thú như vậy.

Tôi tìm Emma, nói kế hoạch này với cô bạn, tôi muốn thuê một quầy bán hàng nhỏ trên Cineleisure - trung tâm phim ảnh lớn nhất của Tokyo. Có lẽ 4 cộng sự sẽ là tối ưu, chúng tôi sẽ cùng làm và chia sẻ tài chính - đó không phải là vấn đề quan trọng nhất nhưng lại là ưu tiên hàng đầu. Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi đi đến quyết định rủ Chifuyu, một cậu bạn thân thiệt chơi với nhóm, và Draken - cậu bạn ở cùng nhà với tôi, đó cũng là những đứa bạn thân thiết và đáng tin cậy nhất. Chúng tôi nhanh chóng giành được sự tán đồng.

Tháng hai về như những bản nhạc tình ca du mục, trong vắt và cao vút. Cửa hàng nhỏ mở ra không ổn ã. Chúng tôi quyết định bán những đồ handmade, lấy công làm lãi, bán những đĩa nhạc Collection tự thu và làm một số dịch vụ lẽ tẻ cho học sinh. Cửa hàng lấy tên Magnolia - Mộc Lan

~~~

Việc thiết kế cửa hàng kéo dài đến cả tuần, lâu hơn dự kiến. Chúng tôi chọn màu sơn trắng làm chủ đạo, màu của hoa mộc lan. Những mảng màu xanh thẫm kéo dài trên tường một cách có chủ địch, hòa vào tông cam chấm phá thành hình tròn tựa như hàng trăm mặt trời tí hon.Những khung gỗ cong được Chifuyu đóng khéo léo làm tủ liền tường, dựa trên ý tưởng về sự hài hòa, êm ả của mây. Chính giữa là những tủ kính tròn có cánh nhỏ, khi mở ra tự như những đôi cánh thiên thần. Phía trên treo thật nhiều chuông gió đủ màu sắc chủ yếu do Emma chọn, nó đặc biệt có khiếu về phối cảnh..... Chúng tôi dồn hết tiền tích góp được vào cửa hàng, với ý nghĩ, nếu tiền không sinh ra tiền được thì chí ít cũng tạo ra niềm thích thú. Khi việc chuẩn bị cho cửa hàng hoàn tất cũng là lúc cơn mưa đầu tiên của mùa trút xuống như gội sạch những mệt mỏi của kỳ học cũ. Cơn mưa đến bất chợt, biến bầu trời thành những mảng trắng xóa, mặt đất sủi lên những bọt nước. Ngày đầu tiên khi mưa tạnh, Emma mỉm cười. "rất đúng lúc".

Chúng tôi bắt đầu sống với cửa hàng Mộc Lan, với những vui buồn không bao giờ định trước. Còn với bản thân tôi, là để bước qua nỗi đau với Shinichiro - chàng trai có gương mặt thiên thần

~~~

Bây giờ sẽ là lúc hợp lý để giới thiệu một chút về bản thân.

Tôi, 19 tuổi, sinh viên đại học Tokyo.

Đây là những dòng đầu tiên tôi viết trong CV xin làm part - time tại một cửa hàng Âu năm ngoái, và tôi còn nhớ rõ ràng dòng kết luận trong mail yêu cầu nghỉ việc của sếp : " có vấn đề về đầu óc".Đó là những thứ tôi nhận được sau khi trót thì thầm với khách hàng rằng cà chua hôm nay không được tươi cho lắm nên tốt hơn hết là đừng gọi salad mà hãy chọn món khác. Đúng là thật thà không đúng chỗ. Suy cho cùng thì tôi cũng chẳng làm gì sai thậm chí là làm điều tốt, nhưng những điều tốt không phải bao giờ cũng được hưởng ứng. Điển hình là sau đợt đó tôi đã phải ngồi lì ở nhà, ăn uống kham khổ cho đến khi tìm được việc mới. Đáng vui thay, tôi là người theo chủ nghĩa không nhận viện trợ của gia đình.

Sau chuyện xảy ra với Shinichiro, chúng tôi thuê một căn nhà để ở, có tôi, Emma và Draken - ba người xa lạ tình cờ gặp nhau ở chốn này. Tôi rất thích căn nhà ấy. Đó là một căn nhà bình thường, bình thường đến mức ngày đầu tiên đến xem, tôi đã ngỡ đó chính là nhà mình. Điểm nhấn duy nhất là chiếc sofa tô màu vàng đặt ngay giữa nhà, giữ tấm rèm rộng che những ô cửa kính vuông nhiều màu sắc. Mọi thứ gọn ghẽ và giản dị. Tôi và Emma đến ở đầu tiên do học cùng lớp. Emma cầu kỳ nhưng rất nhiệt tình, chính nó là người sắp đặt lại mọi thứ trong nhà về đúng vị trí. Sau đó khoảng một tuần thì Draken chuyển đến, chúng tôi cũng đồng ý ngôi nhà nên có bóng dáng con trai - một đứa đứng đắn và ít nói. Ít nhất thì tôi sẽ không phải xoay xở khi vòi nước hỏng hay điện đột nhiên vụt tắt , và có một tỷ thứ cần nhiều hơn sức của hai đứa con gái. Cậu ta tên là Ken Ryugji, nhưng chúng tôi đã quen gọi như thế ( Draken), may thay đó cũng làm một người sạch sẽ và không hư đốn. Cậu không dị ứng hoa, và Emma thích hoa vì thế trong nhà lúc nào cũng xuất hiện những chậu hoa đủ màu sắc. Đây cũng không phải là ý kiến tệ lắm.

Người cuối cùng trong nhóm là Chifuyu, hơn cả bọn 1 tuổi. Anh sống cùng gia đình. Tuy thế Chifuyu rất hay đi cùng chúng tôi, học nhóm, ăn uống, làm thêm, đôi khi là ngồi nhàn rỗi tán chuyện cả ngày như rất nhiều người trẻ khác.

Chúng tôi chơi với nhau một cách dễ dàng và tự nhiên, như đã quen biết từ nhiều năm về trước. Với riêng tôi, được làm việc cùng những người bạn đã là một niềm vui rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro