Chương 1: Không Phải Bảo Bảo Ngoan.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng ba anh đào nở rộ, từng lá từng lá được gió thổi bay giữa không trung, nhuộm hồng cả một khu phố lớn.

Đường phố tràn đầy xe điện từ, giữa không trung chập chờn các bảng hiệu quảng cáo. Trong căn phòng bao phủ bởi sắc xanh của trời và biển, ở giữa có một chiếc giường lớn, bé con nằm trên đó khoảng tầm ba tuổi, sở hữu mái tóc đen bóng mượt, làn da trắng nõn mềm mại, bé cựa quậy cơ thể, ôm chú gấu bông màu trắng lớn hơn cả mình vào lòng.

Cửa phòng bật mở, nam nhân thân hình cao lớn tiến vào, hắn khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm, mái tóc dài tím nhạt cùng đôi mắt oải hương làm nổi bật những đường nét trên gương mặt anh tuấn của nam nhân. Nếu có người ở đây, nhất định sẽ nhận ra đây là nhà thiết kế thời trang siêu nổi tiếng trong và ngoài tinh cầu hiện nay, Mitsuya Takashi.

"Cục cưng, dậy nào"

Mitsuya cúi người, ôm lấy bé con đang nằm trên giường, dịu dàng hôn lên gương mặt non mịn của bé.

"Pa~ pa cho Michi ngủ thêm chút nha, Michi hong mở mắt được"

Giọng nhóc con mềm mại mang theo âm điệu nũng nịu, Mitsuya vừa nghe, tim đã bị nó công kích mãnh liệt, không chút chống cự giơ cờ trắng đầu hàng.

"Vậy ngủ thêm năm phút"

Nhận được kết quả như mong đợi, bé cưng hài lòng mơ màng câu lấy cổ Mitsuya, hít một hơi thật sâu, toàn tâm cảm nhận mùi hoa oải hương cho bé cảm giác an toàn.

Takemichi không có thói quen dậy sớm, hay nói đúng hơn là bị chiều hư, cứ mỗi lần bé làm nũng, các ba đều khó lòng từ chối, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở dung túng bé.

"Được rồi, đã năm phút, cục cưng phải thức dậy nha"

Mitsuya hôn hôn cái mũi nhỏ của bé, ôm lấy Takemichi vệ sinh cá nhân.

Bé con vẫn chưa tỉnh ngủ, gục gà gục gật mặc cho hắn lặn lộn, đánh răng rửa mặt thay đồ. Đến khi bị Mitsuya ôm xuống phòng ăn, Takemichi vẫn chưa hoàn toàn thức giấc. Bé ngơ ngác nhìn bàn ăn, cứ vài giây mắt sẽ tự động khép lại, gục gật rồi lại tiếp tục mở ra.

Mitsuya thấy thế chỉ có thể thở dài, hắn đặt bé lên đùi mình, bàn tay lớn xoa nắn gương mặt phúng phính của bé.

"Cún con, còn ngủ nữa con sẽ biến thành heo con đấy"

Tinh thần thể của Takemichi là một bé ¹cún Corgi có bộ lông vàng trắng, mỗi lúc di chuyển đóm lông trắng tạo thành hình trái tim sau mông sẽ chuyển động. Chân Cogri ngắn, mập mạp trắng trẻo như kẹo bông gòn, mỗi bước đi phần đuôi cùng mông đều lúc la lúc lắc một cách uyển chuyển, vừa điệu đà vừa duyên dáng. Hai cái tai to dài của chú ta vểnh lên, đôi mắt xanh lúng liếng tròn xoe, bộ dạng ngốc nghếch y như chủ nó, mỗi lúc nhìn chằm chằm người khác đều mang ý tứ làm nũng, đáng yêu đến độ khiến người ta nhịn không được mềm lòng mà giơ tay đầu hàng. Chính vì hình dáng tinh thần thể này, mà các ba thường hay gọi Takemichi là cún con.

Cún con Michi hé mở mắt, mềm giọng: "Hong phải heo, Michi là cún nha~"

"Rồi, rồi, bé cún của ba mau dậy ăn sáng, ăn xong chúng ta lại ngủ tiếp"

Takemichi là một bé con ngoan ngoãn, bé chỉ làm nũng những lúc ham ngủ, nhưng bé không muốn mình gây phiền phức cho ba, vì thế khi nghe được lời của Mitsuya, bé liền thức giấc.

Đợi Takemichi ăn xong, Mitsuya ôm bé ra khỏi cửa, ngồi vào xe điện từ.

Số lần Takemichi rời khỏi nhà còn nhiều hơn lúc bé ở, chủ yếu là do các ba của bé đều là người bận rộn, hiếm khi ở nhà. Chính vì thế, Takemichi liền theo chân ba ba đi khắp nơi. Nhưng bé không thấy mệt chút nào, đối với Michi mà nói, được ở cạnh ba thì thế nào cũng được.

Hôm nay đến lượt của Mitsuya, Takemichi ngồi ở trên xe, ôm lấy chú chim bồ câu lớn vào lòng. Chú chim sở hữu một đôi mắt rực sáng, tựa mặt trời đỏ chín của buổi chiều hoàng hôn, với một đường kẻ mắt màu đen thật duyên dáng. Chim có bộ lông màu xanh pha ánh tím tuyệt đẹp, lông chim mượt mà óng ả, mỗi lần Takemichi sờ vào, đều có cảm giác như chạm đến tơ lụa thượng hạng vậy, lán bóng từng đầu ngón tay, điều đặc biệt hẳn là chỏm lông tơ đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu của nó, xòe ra như cánh quạt đón gió, từng sợi từng sợi lông tươn tướt tựa xương của loài cá nào đó, đầu sợi lông tua ra từng sợi nhỏ, điểm xuyến ánh tím như một chiếc vương miện lộng lẩy, trông gần hình dáng lại khá giống với những chiếc lá rẻ quạt đầu mùa thu, rất rõ ràng đây là một chú chim ²bồ câu vương miện Vitoria.

Nó cũng chính là tinh thần thể của Mitsuya, lúc ôm vào vừa ấm vừa mềm, đã thế còn là một tuyệt sắc giai nhân. Cún con vừa thấy chim lớn, bốn chân ngắn ngủn đi không vững, bập bệ đi đến chỗ người ta, áp thân hình nho nhỏ của mình vào cơ thể chim lớn, cọ đến xù cả lông tơ. Chim lớn rõ ràng cũng rất thích cún con, tùy ý để bé ta lăn lộn.

Takemichi nhìn chim và cún đang chơi với nhau, mềm giọng gửi lời chào: "Bông Bông hôm nay rất đẹp nha, siêu cấp đẹp lun~"

Bông Bông không phải tên của chim lớn, mà là biệt danh do Takemichi đặt, chim lớn cũng rất thích biệt danh này. Nó dùng mỏ xanh của mình cạ cạ cái má mềm của Takemichi, miệng ùng ục phát ra tiếng kêu, như đáp lại lời của bé.

Xe điện từ dịu êm chạy trên đường, không chút lắc lư nào, Takemichi ngáp một cái thật lớn, mắt lim dim dụi vào người Mitsuya, tìm nơi thoải mái xong thì chìm vào giấc ngủ. Nơi họ đến hôm nay là khu vực giải trí lớn nhất hành tinh Tanim, siêu thành phố Lambi.

Siêu thành phố này có một quy định rất đặc biệt, chỉ có những người sở hữu thẻ thông hành của thành phố Lambi mới có thể đi vào.

Nơi này cũng là nơi có thể bắt gặp rất nhiều người trong giới showbiz. Từ ca sĩ, minh tinh, thần tượng, diễn viên, người mẫu cho đến đạo diễn, biên kịch, nhà thiết kế,...chỉ cần một lần vào Lambi, miễn là nổi tiếng hoặc có địa vị đều sẽ có khả năng gặp được.

Chính vì điều này, mà Lambi là thành phố có tính bảo mật siêu cao, hơn thế nó còn sở hữu những công nghệ tân tiến nhất để tinh hệ, phục vụ cho các mục đích như quay phim, chụp ảnh,... Chính vì thế Lambi còn có cái tên khác thành phố Siêu Tinh.

Đối với người thường nó là thánh địa bất khả xâm phạm, đối với Takemichi nó lại là một nơi vô cùng bình thường. Ba của bé ai cũng là người có địa vị, việc đến những nơi thế này đã quá mức quen thuộc với Takemichi.

Xe điện từ chậm rãi dừng lại, hệ thống quét qua toàn thân xe, xác nhận có thẻ thông hành, mới mở chốt cho xe đi tiếp. Hai bên của thành phố lúc này đều là cây xanh, thân cây thẳng tắp, tán lá rì rào, đừng nhìn chúng chỉ là cây bình thường mà lầm, đây cũng là một hệ thống kiểm tra được lắp đặt tỉ mỉ. Nếu phát hiện trong xe chứa đồ vật bất thường, hệ thống báo động sẽ vang lên ngay lặp tức, kích hoạt hàng trăm cây súng năng lượng chỉa vào mục tiêu không chút do dự. Hàng cây của Lambi có tổng cộng mười lớp phòng ngự khác nhau, sau khi vượt qua nó sẽ đến quảng trường của thành phố. Lúc này mới xem như chính thức tiến vào Lambi.

Mitsuya hôn hôn trán cục cưng, dịu giọng gọi: "Bé con, đến nơi rồi"

Takemichi dụi mắt, cả cơ thể đều nằm trọn trong lòng Mitsuya, bé hướng đôi mắt ướt sũng về phía cửa kính, bất ngờ thấy được một thứ quen thuộc.

"Pa ơi, đó là kủng long bảo bảo nha~"

Xe điện từ không tốn bao nhiêu thời gian đã đến quảng trường, Mitsuya ôm lấy Takemichi, chim lớn cùng cún con đã biến mất từ lâu, hắn hướng mặt qua cửa kính, rất nhanh thấy được ở quảng trường Lambi đang có một con khủng long 3D di chuyển cơ thể của mình, vui vẻ chơi với quả bóng vàng.

Khủng long có đồ họa dạng hoạt hình, thân mình mập ú với cái đuôi dài đầy gai, đôi mắt vừa to vừa tròn, hai cái má hồng hồng, mỗi khi cười sẽ lộ ra hàm răng trắng trông đáng yêu vô cùng, hoàn toàn không có sự uy phong lẫm liệt của một chú khủng long nên có.

Đây hình như là nhân vật của bộ phim hoạt hình giáo dục, câu chuyện của chú khủng long trong bộ phim sẽ mang hàm ý dạy bảo các bé về những việc tốt và xấu, những thứ nguy hiểm không nên đụng chạm lung tung.

Takemichi là fan trung thành của bộ phim này, đã xem hơn năm mươi tập rồi. Mitsuya nhéo nhéo mũi bé hỏi: "Con muốn đến gần xem không, chúng ta có thể chụp ảnh gửi cho các ba khác"

Takemichi vui vẻ đồng ý, Mitsuya ôm bé rời khỏi xe, bước chân thẳng tắp đến chỗ biểu tượng khủng long.

Nơi này là quảng trường, không ít người đi lại, cũng không ít người mẫu diễn viên đang làm việc tại đây.

Lúc Mitsuya vừa xuất hiện, rất nhiều người đều nhìn về phía hắn, sau lại thu hồi tâm mắt. Ở đây đều là người làm việc trong giới, thấy nhiều người nổi tiếng đã quen, cũng không phản quá khích gì. Cùng lắm là tấm tắc kinh ngạc một chút.

Takemichi gục trên vai Mitsuya, hai mắt xanh tỏa sáng lấp lánh, Mitsuya khom người thả bé xuống, từ khoảng cách gần có thể nhìn ra chú khủng long bảo bảo này to lớn như thế nào, Takemichi đứng kế nó, cứ như người tí hon đối mặt với sinh vật không lồ vậy, nhỏ xíu xiu.

"Pa, kủng long bảo bảo to quá"

Trong phim, khủng long chỉ là một chú khủng long con, khi chào hỏi người lớn, đều không đứng qua gối long, Takemichi chỉ cho rằng khủng long con lớn hơn mình tí, lại không ngờ lớn đến mức mười Michi hợp lại cũng không to bằng.

Điều này khiến Takemichi hơi tự ti, cảm thấy mình không phải bảo bảo tốt. Khủng long con to như vậy, còn làm được rất nhiều chuyện. Trong khi Michi lại nhỏ xíu, tay chân còn vụng về nữa. Hôm trước, Michi đã làm đổ nước lên tài liệu của Pa.

"Pa, Mi-Michi hong phải bảo bảo ngoan nha, Michi hong lớn bằng kủng long" Bé còn nhớ trên tivi bảo, bé con  ngoan là bé con không kén ăn, khỏe mạnh mau lớn. Còn Michi...Michi kén ăn, đã thế lại nhỏ xíu.

Càng nghĩ, mắt Takemichi trừng càng lớn, đôi con ngươi to tròn bị lấp đầy bởi những viên châu ngọc, lại kiên trì không chịu rớt xuống.

Mitsuya nhìn mà đau lòng không thôi, hắn ôm lấy Takemichi, hôn hôn gương mặt bé, an ủi:  "Cục cưng ngoan, đây là khác biệt về chủng tộc, kích cỡ của khủng long bảo bảo khác với nhân loại bảo bảo nha"

Takemichi hít mũi, chớp mắt, bé câu lấy cổ Pa, mềm mụp hỏi: "H-hông phải do Michi kén ăn ạ?"

"Con xem, ba cũng không cao bằng khủng long bảo bảo đúng không?"

Đúng vậy, nhưng Pa hong có kén ăn nha, vậy nghĩa là...Michi vẫn là bảo bảo ngoan, vẫn có thể ngắm bạn ớt chuông nha.

Hì hì~

Như biết suy nghĩ của bạn nhỏ nào đó, Mitsuya buồn cười nhéo mũi bé: "Nghịch ngợm"

o0o

Chú thích:

[1] Cún Corgi

[2] Chim bồ câu vương miện Vitoria

Giới thiệu bối cảnh:

Lính gác: Là người có năm giác quan siêu mạnh, thể năng và sức chịu đựng hơn xa người thường.

Dẫn đường: Là người có năng lực trấn an cảm xúc của lính gác.

Tinh thần thể: Tinh thần thể của lính gác và dẫn đường thường xuất hiện dưới dạng một con vật, khi thức tỉnh sẽ xuất hiện tinh thần thể, sau khi mất năng lực, tinh thần thể sẽ biến mất.

Tác giả có lời muốn nói:

Hố mới của tháng cuối năm 🎉

Mong mọi người ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro