#8: Bắt đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Takemichi từng hi vọng, sẽ có một ai đó tốt bụng đưa mình ra khỏi nơi tăm tối này, nhưng chờ mãi, chờ mãi, chờ đến sinh mạng héo mòn, chờ đến cả người bị bóng tối nuốt chửng, vẫn chẳng có ai xuất hiện. Dẫu là vậy, nhưng ở đâu đó trong lòng cậu vẫn nhen nhóm một ánh sáng nhỏ, chờ ngày bùng cháy "

----- Takemichi.

Mikey ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong đầu toàn là hình ảnh của Takemichi. Tiếng sột soạt phát ra từ phía sau, Mikey quay đầu, là Kenchin, có điều hôm nay hình như có chút khác, nhớ lại gì đó rồi sao?

Mặc kệ, Takemitchy vốn dĩ phải thuộc về hắn.

- Mikey tao biết mày không phải là Mikey của hiện tại.

Draken ngồi kế bên Mikey, nhìn hắn một chút ngạc nhiên cũng không có, khẽ thở dài.

- Mày cũng sớm đoán được đi.

Đoán được gã sẽ có kí ức của tương lai, hay là từ tương lai trở về.

- Cũng có thể xem như là vậy.

Mikey ngã người trên thảm cỏ, bàn tay vươn lên chạm đến mặt trời, tia nắng lúc này len lỏi qua kẻ tay hắn chiếu vào gương mặt điển trai cùng mái tóc vàng nhạt.

Bọn họ nếu tính từ tương lai, cũng đã một năm không gặp lại, Draken nhìn đám mây màu trắng đang nhẹ nhàng bay trên bầu trời, gió lướt qua mái tóc gã đem theo một bầu tâm sự nặng nề không nói thành lời.

- Mày, đã gặp anh Shinichirou rồi?

Môi Mikey mím lại, hơi nghiêng đầu, không chút để ý bảo.

- Ừm, anh ấy vẫn như cũ, rất ngốc.

Draken kéo khóe miệng, nụ cười gượng gạo đến lạ, gã định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ nuốt những lời vốn định nói kia xuống ngực, cứng ngắc chuyển chủ đề.

- Sáng nay, tao có nghe chuyện liên đến Takemicchi, có vẻ như quá khứ ở đây không phải quá khứ kia.

- Tao biết, nhưng Takemitchy vẫn là Takemitchy.

Mikey nhìn tay mình đang giơ cao trên không trung, hắn híp mắt chậm rãi cuộn lại, như nắm bắt một cái gì đó, đầu ngón tay ghim sâu vào da thịt.

- Mặc dù là quá khứ có chút thay đổi, nhưng một số chuyện vẫn diễn ra, cũng sắp tới tháng 8 rồi nhỉ?

Draken ngồi dậy, phủi bụi bặm trên quần áo, liếc nhìn Mikey, gã không trả lời câu hỏi của hắn, mà là cụp mắt như có điều ngẫm nghĩ.

Hôm nay là ngày 29/6, cũng đã hơn một tuần Touman được thành lập, đương nhiên, thành viên trong đó cũng chỉ có sáu người họ.

Mà mục đích- là đánh bại Hắc Long.

- Tao biết, lần này tao sẽ bảo vệ tất cả.

Mikey bật người ngồi dậy, vươn vai lười biếng mà ngáp vài cái, nhìn qua có chút cà lơ phất phơ nhưng âm thanh lại nghiêm túc đến lạ.

- Không phải chỉ mày thôi đâu.

Draken vỗ vai Mikey, gã đối với tổng trưởng của mình có một cái tôn kính nhất định, nhưng chỉ là với thân phận tổng trưởng, đối với tình địch thì chính là một mất một còn.

- Mặc dù quan hệ chúng ta rất tốt, nhưng Takemitchy là của tao.

Mikey cười cười nhìn Draken, ánh mắt khiêu khích, khuôn mặt thiếu đánh.

- Ha!

Draken nhếch môi, không hề sợ hãi đáp lại ánh nhìn của Mikey.

Hai người cứ như vậy trừng nhau, trùng hợp một cô gái đi ngang qua, thấy như vậy thì khẽ che miệng mỉm cười. Hai người này giữa ban ngày ban mặt còn liếc mắt đưa tình.

Trên một con đường của Shibuya được màu sắc vàng lấp lóe che chở. Bầu trời đỏ đầy mây sẫm, ráng chiều gió nổi lên, những tán lá phấp phới phát ra âm thanh xào xạt đèn hai bên đường được bật, ánh vàng loe lói khắp mọi ngõ ngách.

Tiếng đánh nhau cùng với tiếng la hét vang lên không ngừng, giữa con đường hoàng hôn chập chờn, là những dòng máu đỏ ướt đẫm cả sa lộ, mưa bắt đầu trút xuống xối xả hoà cùng với màu máu đỏ thẩm.

- Đánh lén? Đây là cách băng đảng bọn mày hoạt động nhỉ?

Baji nhắc đầu một tên lên, nở nụ cười khinh bỉ.  đá mạnh lên gương mặt của một tên.

Trong một khu xưởng bỏ hoang, một tên đàn em hớt ha hớt hải chạy vào cúi đầu không dám nhìn kẻ đang ngồi trên kia, vội vàng nói.

-  Shion-san, đám bên ngoài bị hạ rồi

Âm thanh của khớp ngón tay được khởi động vang lên, người gọi là Shion cười gằng, gương mặt dưới ánh sáng mờ ảo hiện lên vẻ dữ tợn. Đám trẻ ranh đó thật sự là không biết điều mà! Touman bọn chúng, nhất định phải bị diệt sạch.

Kế thừa ý chí của thủ lĩnh đời thứ tám, gã sẽ giết thằng nhóc Manjirou Sano kia.

- Đi tập hợp những tên khác đến đây.

Tên đàn em gật đầu, nhanh chóng nói.

- Rõ!

Tiếng nhạc xập xình cùng những thanh âm dâm mỹ, mùi rượu nồng nàn cùng mùi nước hoa trộn lẫn, làm cho không khí xung quanh chật chội mà áp lực. Trên sàn là những vũ nữ xinh đẹp kiều mị, đồ bận cũng như không bận đang không ngừng nhảy múa. Takemichi trong bộ đồ phục vụ, ôm sát cơ thể trên tay là một khây rượu vang, khuôn mặt không biểu cảm đi vào trong phòng.

- Chúc quý khách thưởng thức vui vẻ.

Bên trong phòng, gã đàn ông mập mạp ngồi trên ghế, hai bên là hai cô gái đang hầu hạ ông ta, người bóp vai, người hôn gã, gã đàn ông dùng ánh mắt đầy đánh giá nhìn về phía Takemichi. Trong lòng thầm đáng tiếc, món hàng tốt như vậy, mà bị cướp mất rồi.

Takemichi không để ý đến ánh mắt của gã ta, đặt rượu xuống bàn xong là đi ngay, bước ra ngoài đôi mắt cậu hiện lên vẻ mệt mỏi. Cậu muốn thoát khỏi nơi này, nhưng mà làm sao để thoát khỏi đây, không sức mạnh, không địa vị thoát ra cũng bị bắt lại, nếu không rời khỏi đây sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị bán đi giống như mấy người khác.

Takemichi từng hi vọng, sẽ có một ai đó tốt bụng đưa mình ra khỏi nơi tăm tối này, nhưng chờ mãi, chờ mãi, chờ đến sinh mạng héo mòn, chờ đến cả người bị bóng tối nuốt chửng, vẫn chẳng có ai xuất hiện. Dẫu là vậy, nhưng ở đâu đó trong lòng cậu vẫn nhen nhóm một ánh sáng nhỏ, chờ ngày bùng cháy.


6/6/2021 | 17/9/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro