Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tòa nhà không một ánh đèn, Valerio âm trầm ngồi trên chiếc ghế tựa, lặng lẽ tiến thêm một nước cờ. Trái lại người đàn ông đang ngồi phía đối diện chút chút lại cẩn trọng đặt quân cờ trên tay xuống, nhưng không tự chủ được run rẩy đặt nhầm chỗ.

Mỗi lần như vậy, Valerio đều cười nhạt giúp gã đặt lại cho đúng.

- Nếu cứ đánh thế này, ông không thắng được.

Thanh điệu này gã nghe cũng giật mình, lần này tự chủ động thanh minh, trong chất giọng vẫn chứa chấp sự bấn loạn không xác định:

- Chắc chắn...chắc chắn có ai đó muốn hạ bệ tôi nên mới lợi dụng chuyện này.

Valerio nghe xong câu này thì không thèm liếc nhìn, chỉ bật cười trào phúng, giây sau lập tức quay lại gương mặt lạnh như sương hàn đêm đông, trầm giọng nói:

- Ông có gì để mà hạ bệ chứ?

- Vậy sao ngài lại chấp nhận đến đây bào chữa cho tôi?

- Ông là một con cò mồi tốt.

Valerio chạm vào bảng tên in chìm trên bàn, ngón tay lướt qua từng chữ Nghị sĩ Inoue Konoha. Suy tư của Valerio như chìm vào hồ sâu, ngay cả một chút gợn sóng cũng không thấy được.

Konoha không dám mảy may thả lỏng, trong lúc bàn luận với nhau tại đây không chịu buông bất kỳ biểu hiện nhỏ bé nào của Valerio. Tuy rằng gã đang ngồi vững trên ghế tựa, tâm lý lại gấp hơn cả y. Song gã càng nhắc nhở chính mình không thể bị Valerio tước đi sự hậu thuẫn của Castillo, thì càng bị ánh mắt cùng ngữ khí của y làm dao động.

Bầu không khí tiêu điều, nghe được cả tiếng kim rơi. Konoha vịn tay ghế tựa, trong không khí khiến người hãi hùng khiếp vía này gã phản ứng cấp tốc, nói:

- Chuyện này là do chủ ý của Kou Tsukinami, tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh...

- Từ khi nào tới lượt hắn có quyền định đoạt?

Konoha căn bản là muốn lấy lòng hai bên, y đương nhiên không để gã có tiện nghi như vậy. Bắt buộc phải ép gã đưa ra chọn lựa, dập tắt xuân thu đại mộng muốn vùng ra khỏi cái lồng của Castillo.

- Hắn là con chó giữ nhà, sống còn phải nhìn sắc mặt người khác, tâm tư đâu mà để vào kẻ còn sống đã vô giá trị. - Y lạnh nhạt châm biếm.

Valerio gõ ngón tay thành nhịp lên bàn, môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.

- Tuy nhiên...việc ông van xin tôi đến Nhật cũng thú vị lắm.

- Valerio, ngài biết vị trí này đối với tôi quan trọng thế nào mà. Đây là mạng sống...!

- Vậy thì quỳ xuống. - Y mân mê quân cờ trong tay.

Gã mặc dù không biết câu nói này chỉ đơn giản là trút giận hay có ý gì khác, nhưng quan trọng hơn hết - gã không thể để mất sự hậu thuẫn của Castillo.

- Valerio-sama, hãy cứu tôi với!

Y từ trên cao nhìn xuống gã, lãnh đạm nói:

- Thẳng hàng đi tinh tú, bình minh lên, ta sẽ chiến thắng.

---

Bầu trời xám xịt hôm nay lại xuất hiện một tia nắng hiếm thấy, phiên toà khởi tố sắp được diễn ra.

Trong phiên xét xử lần này không nhắc đến nguyên đơn và bị đơn nhưng chắc chắn được lợi nhất chính là cánh báo chí truyền thông. Chưa đầy một tiếng đồng hồ, phiên toà khởi tố Nghị sĩ Inoue Konoha đã phủ sóng toàn bộ các kênh truyền hình, dư luận đều đang hướng về phía nguyên đơn.

Trong khi đó ở trước Toà án tối cao, nhà báo và phóng viên đã chờ ở đó từ rất sớm. Vừa lúc chiếc xe của Nghị sĩ dừng bánh, họ đã vây quanh thành một mảng đen kịt.

Trước vành móng ngựa, Valerio và gã được hộ tống vào trong, y liếc nhìn bên hàng ghế phía sau nguyên đơn.

Đều là những người phản đối Nghị sĩ Inoue Konoha.

Nếu người khác nhìn vào thời khắc này, sẽ chỉ thấy trận này y chưa đánh đã thua.

Lòng người đang hướng về bên nguyên đơn, nhưng Valerio mới là chủ bàn cờ này.

Vụ kiện bồi thường cho nạn nhân bị khí hại ô nhiễm.

Xét xử lần hai vụ khu khoáng chất Fushiguro.

- Bên bị đơn, xin mời chất vấn nhân chứng.

Valerio bình tĩnh đứng lên, ánh mắt đen trầm, giọng nói điềm đạm lại như nước thép quay cuồng.

- Thưa Thẩm phán, trước khi chất vấn, tôi muốn nói rõ. Nhân chứng Tsukasa Inamori đã báo cáo sai lệch về mức độ ô nhiễm và thiệt hại môi trường tại khu khoáng chất Fushiguro do Nghị sĩ Inoue Konoha đảm nhiệm điều hành. Tôi xin phép được đưa bằng chứng trước toà.

Y liếc mắt về phía sau, lập tức người của Viện kiểm sát đã đưa hình ảnh vào máy chiếu. Đó là ảnh chụp được Inamori Tsukasa nhận một phong bì tiền từ người đàn ông qua cửa sổ xe hơi.

- Xin mời quý toà nhìn vào bức ảnh và nhận xét. Nhân chứng Inamori Tsukasa đã nhận tiền từ bên nguyên đơn, liệu thật sự có đứng ra vì chính nghĩa?

Valerio nói câu nói này nửa thật nửa giả, người nghe lại sởn cả tóc gáy. Hắn thì che miệng ho khan, dựa vào lúc này né tránh ánh mắt y.

- Người đã tố cáo việc thiếu trách nhiệm  trong quản lí các chuỗi khai thác của thân chủ tôi là anh Inamori Tsukasa đây. Rốt cuộc là nói thật, hay không?

Hắn nghe hết câu thì không giấu nổi sự bất an trong lòng, lập tức đứng lên.

- Điều tôi nói...hoàn toàn là sự thật. Tôi xin thề trước toà, đ-đây...chắc chắn là cái bẫy.

Búa thẩm phán được gõ xuống ba lần như nhắc nhở chừng mực.

- Bên thân chủ tôi đã làm rõ các cáo buộc liên quan đến việc ô nhiễm do việc vận chuyển kháng sản về các nhà máy ảnh hưởng đến sức khoẻ dân cư. Cụ thể là mật độ ô nhiễm không khí của khu vực dân cư lân cận cho chỉ số hoàn toàn bằng không, chứng tỏ bệnh trạng của người dân và mỏ khoáng sản, là không liên quan.

Không hề đối chất suông, Valerio đã cho ra hệ thống bằng chứng khớp với các lập luận trên.

- Xin bác bỏ! - Luật sư bên nguyên đơn cuối cùng đã lên tiếng.

- Việc người dân ở khu vực hạ lưu sông Menko bị nhiễm bệnh không chỉ do ô nhiễm không khí mà nguồn nước ở đó cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng. Đó là do các chất xả thải từ khu khai thác Fushiguro. Ngoài ra, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tình trạng bệnh của người dân chuyển biến xấu và là mối nguy...

- Xưởng vải Haniji.

Không để kẻ đó nói hết, Valerio đã trực tiếp phản biện:

- Thưa thẩm phán, xưởng vải Haniji là nguồn cung chính của các mặt vải ở phía ngoại tỉnh Tokyo. Nhưng từ trước đến giờ, xưởng vải chưa từng lên đơn xin được tiêu hủy các sợi vải cũng như thuốc nhuộm qua sử dụng, vậy thì chúng đã đi đâu?

Sông Menko chảy ra biển, chính là một giải pháp tuyệt vời.

Và thật trùng hợp là Valerio đã nắm thóp được điểm này, ngay sau đó xoay chuyển tình thế về phía xưởng vải ở địa phương.

- Thưa thẩm phán, tôi xin nộp chẩn đoán từ các bác sĩ của chuyên khoa hô hấp bệnh viện Tokyo.

Một tờ giấy định cả thế cờ, hội thẩm nhận được giấy, lên tiếng đọc to:

- Mối liên hệ giữa bệnh tình của bệnh nhân và vấn đề ô nhiễm tại khu khai thác Fushiguro, không thể xác thực. Kết quả cho thấy phổi của các bệnh nhân...

Đều bị xơ vữa do hít phải bụi vải.

Từng lời từng chữ mà hội thẩm giống như màn chào kết cuối cùng. Inoue Konoha mặc dù vẻ ngoài bình thản nhưng không ai biết gã đã chịu mấy trận bất ngờ.

Những bằng chứng đó cứ như là khẩu súng đã lên nòng sẵn của Valerio, chỉ cần y ra hiệu là bóp cò!

Bây giờ, gã mới hiểu được thứ gọi là công đạo, chính là nằm trên đầu lưỡi người này.

- ... Tiếp theo đây, là phán quyết của toà án sơ thẩm. Liên quan đến những kiện cáo của bên nguyên đơn sẽ bị hủy bỏ, bác bỏ mọi yêu cầu của nguyên đơn. Toà tuyên bố, bị đơn Inoue Konoha, trắng án!

Tiếng búa chấm dứt đã đập xuống, thế cục xoay chiều chỉ trong hai giờ.

---

- Các vị có nghĩ mình đã chối bỏ hết tất cả trách nhiệm liên quan đến các bệnh nhân không ạ?

- Việc tiết lộ sự liên can của xưởng vải Haniji liệu có đúng không?

- Các vị có nghĩ mình đã tước bỏ quyền lợi kháng cáo của nguyên đơn?

Valerio chợt dừng lại, y không có động tĩnh gì nhưng con ngươi lại vẽ nên sự sắc bén.

- Quyền lợi đi đôi với trách nhiệm. Nếu không có bản lĩnh chịu trách nhiệm với những phát ngôn của mình, thì không xứng đáng với quyền lợi.

Nói xong, y vẫn có tâm trạng nở nụ cười,  Inoue Konoha đi kế bên liền nói nhỏ vào tai:

- Valerio-sama, chúng ta đi thôi.

- Xin phát biểu đôi lời ạ.

- Hãy nói gì đi ạ.

Người của nghị sĩ sau đó rẽ đường hộ tống họ khỏi đám nhà báo vây kín, bước đầu chấm dứt thế lực thù địch.

Chưa hết nửa ngày, Valerio đã được truyền thông chú ý đến như là luật sư gốc Ý được Nghị sĩ mời về để dọn đường lên vị trí tổng thống của gã.

















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro