Ngoại truyện: Takemichi 014 (hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang ngủ ngon lành thì bỗng Takemichi 014 cảm nhận được có ai đó đang lay nhẹ người mình mà hé mắt tỉnh dậy, trước mắt Takemichi 014 là hình ảnh Mashiro mỉm cười dịu (ngu) dàng (ngốc) nhìn mình.

Hơi hơi nheo mắt nhìn rồi Takemichi 014 mới lười biếng dụi dụi mắt ngồi dậy.

Takemichi 014: có chuyện gì không Mashiro?

Mashiro: em pha nước xong hết rồi, anh đi tắm rồi ra ăn cơm xong mình đi ngủ ha. Em biết anh mệt nhưng ráng chịu xíu thôi nha anh.

Tuy bên ngoài Mashiro vẫn rất chi là bình tĩnh đó, nhưng nội tâm đã sớm gào thét điên cuồng rồi. Máaaaaaaa! Anh dễ thương quá đờ mờ!!!!!!!!!!!! Muốn đè ảnh ra *beep* rồi *beep* xong lại *beep* tiếp tục * beep* *beep* * beep* *beep*!!!!! (nội tâm quá mức dơ bẩn không thể thanh tẩy nổi xin phép được che đi).

Nhếch mép cười nữa miệng rồi Takemichi 014 mới lạnh lùng đứng thẳng người dậy, quay ngoắt sanh bên đi thẳng vào nhà tắm khóa chặt của lại. Giang sơn dễ đổi tên bản tính khó dời, dù có qua bao lâu thì cái tính biến thái đó cũng đéo chịu biến mất mà!!!

Nằm ngâm mình trong bồn tắm nước ấm, Takemichi 014 không khỏi nhíu mày khó chịu. Mà nguyên nhân là dó cái bóng đen cứ lâu lâu lại đi qua cửa phòng một lần, tiếng lạch cạch như đang cậy ổ khóa làm Takemichi 014 điên tiết không thôi.

Takemichi 014: Mashiro!!!!!! Bây giờ 1 là yên phận ngoài kia rồi cuộc hôn nhân này sẽ tiếp tục, 2 là cứ làm trò tiếp đi xong ra tòa li dị ngay vài luôn, chọn lẹ đi!!!!!

Đợi Takemichi 014 la làng lên thì cái bóng người ngoài kia cũng lặng im ngay, kéo theo đó là cái tiếng lạch cạch khó chịu kia cũng biến mất. Thở ra một hơi mệt nhọc rồi Takemichi 014 mới lần nữa nhắm mắt thoải mái ngâm mình, bất giác những ký ức năm đó cứ như thủy triều mà ùng ùng kéo về trong đầu Takemichi 014.

Năm đó khi Takemichi 014 năm hai cao trung, là cái thời mà bọn bất lương gọi là thời đại Tam Thiên ấy. Lúc đó Takemichi 014 vẫn chỉ là một đứa học sinh bình thường như bao đứa học sinh khác, song ông trời lại cứ thích trêu ngươi phá hổng sự yên bình vốn đã mỏng như tờ giấy của Takemichi 014.

Bông một hôm nọ, sau nhiều ngày biệt tâm biệt tích thì cuối cùng Mashiro cũng chịu vác cái mặt của nó về nhà. Lúc Mashiro về là lúc trời đang mưa rất lớn, mà nó thì cứ đứng dầm mua bên ngoài nhìn chằm chằm vào nhà, nếu không phải lúc đó Takemichi 014 đi kéo rèm lại chuẩn bị ngủ vô tình thấy được thì cũng không biết Mashiro định đứng đó bao giờ rồi nữa.

Đợi khi Takemichi 014 cầm cây dù trên tay chạy ào ra ngoài định bụng kéo Mashiro vào nhà rồi chửi nó một trận vì cái tội trẻ trâu thì điều bất ngờ đã xảy ra, dù Takemichi 014 có dùng lực mạnh cỡ nào cũng không thể làm Mashiro di chuyển dù chỉ 1 cm nhỏ. Chợt cánh tay buông thõng của Mashiro đưa lên rồi cứ thế kéo mạnh Takemichi 014 vào lòng ôm thật chặt, mặt nó dùi vào hổm cổ của Takemichi 014 hít từng hơi khó nhọc.

Cho tới thời điểm này Takemichi 014 vẫn nhớ rõ cái tiếng khóc nỉ non của Mashiro, cái tiếng lầm bầm niệm câu em xin lỗi bị đứt quãng không ngừng do tiếng nấc của nó. Có lẽ đó cũng là khoảnh khắc hiếm hoi khi Mashiro chịu để người khác nhìn thấy phần yếu đuối của mình đi, và thân là kẻ nhận được cái vinh hạnh nhìn thấy mặt yếu đuối của con quái vật tàn nhẫn của Touman ấy, Takemichi 014 biểu thị bản thân không hề vinh quang tí nào nha!

Luống cuống không biết làm sao để dỗ Mashiro nín khóc thì bất ngờ Mashiro lại im bật, nó cứ giữ tư thế ôm chặt Takemichi 014 được một lúc lâu thì lại mạnh mẽ có phần bào lực kéo Takemichi 014 ra, ép người trước mắt phải nhìn thẳng vào mình rồi Mashiro mới nhỏ nhẹ, giọng nó trầm xuống mang theo thâm tình nói ra lời yêu với Takemichi 014.

Cứ ngỡ mọi thứ sẽ như trong manga shoujo đậm mùi Romantic kia, nhưng không, Mashiro nên nhớ ông trời thì rất ư là thích trêu người. Sau một hồi đứng hình chết lâm sàng tại chỗ thì cuối cùng Takemichi 014 cũng tỉnh lại, gần như ngay lập tức Takemichi 014 gắp cây dù trong tay lại thật nhanh rồi dùng chính cây dù đó đập mạnh vào mặt Mashiro.

Cú đập đó không thua gì cú baton của Ran yêu thường vào mặt Sanzu mới đây hết, nếu có khác thì chắc là nó mạnh hơn thôi. Đập Mashiro xong thì Takemichi 014 cũng chơi chiêu đánh bài chuồn mà chạy lẹ vào nhà mặc kệ kẻ nào đó đang ôm một bên mặt thất thần nhìn theo bóng lưng mình, kể từ hôm đó Takemichi 014 lúc nào cũng đề cao cảnh giác ở mọi nơi mọi lúc mợi thời điểm.

Nhưng, như đã nói ở trên. Ông trời, luôn thích trêu người người khác. Chắc hẳn dù có chết Takemichi 014 lúc đó cũng không nghĩ Mashiro dám chụp thuốc mê rồi đem mình giấu ở cái nơi khỉ ho cò gáy bào đó đâu, song sự thật thì luôn mất lòng mà nên Mashiro nó làm thật.

Ban đầu vốn chỉ là mấy lời dụ ngọt thông thường thôi, nhưng càng về sau Mashiro càng mất kiên nhẫn. Tới khi không chịu nổi nữa liền đè Takemichi 014 ra làm tới tắp, tới mức Takemichi 014 có cảm giác mình có thể sẽ quy tiên bất cứ lúc nào.

Làm xong thì Mashiro bắt đầu diễn cảnh mặt dầy bắt Takemichi 014 chịu trách nhiệm vì đã cướp đi trái tim và sự trong trắng của mình, còn nếu Takemichi 014 không chịu thì Mashiro chỉ đang đem đoạn clip Takemichi 014 bị đè phát tán khắp nơi, làm Takemichi 014 tức tơi run người nhưng không thể làm gì được ngoài cúi đầu thỏa hiệp.

Quay về hiện tại, sau khi vô tình nhớ lại khoảng thời gian không mấy tốt đẹp của bản thân thì Takemichi 014 cũng chả có tâm trạng ngâm mình nữa. Đứng dậy lau khô người rồi tùy tiện mặc quần áo vào đi ra, ngồi xuống bàn chậm chạp ăn hết phần cơm tình eo mà Mashiro làm cho mình xong Takemichi 014 mới đứng lên đi về phòng.

Takemichi 014: Mashiro, anh vừa nhớ lại ký ức không vui nên tháng này đứng xuất hiện trước mắt anh nữa, không anh cắt thì đừng có la!

Đang vui vẻ chuẩn bị đi rửa bát thì Mashiro bị câu nói của Takemichi 014 làm cho hoảng loạn. Khoan đã nào vợ ơi, sao tự nhiên anh ngang ngược dữ vậy? Mà sao cứ nhớ lại chuyện cũ là anh đồi cắt trym em quài vậy? Cắt đứt rồi thì lấy gì phục vụ anh đây hả vợ ơi!!!!!!!!!!
-----------/ group chat /-------------

Takemichi 014: đó là lý do tao đồng ý quen Mashiro đó.

Takemichi 016: đụ mọe sao không nói đại là do mày bị hiếp rồi bị nó ép nên mới quen luôn đi cho ngắn, cứ thích dài dòng (‡▼益▼).

Takemichi 013: 014, sao mày bị như vậy mà không nói bọn tao câu nào vậy hả? 000 không cảm nhận được à?

Takemichi 000: không, nói thẳng ra chỉ khi bây bắt đầu trở nên tiêu cực thì tao mới cảm nhận được thôi, càng tiêu cực mạnh tao càng cảm nhận rõ ràng. Mà 014 thì, ban đầu chắc có đó, nhưng sau đó nó tự tan hết nên tao không để tâm, xin lỗi...

Takemichi 014: không sao không sao, tao biết mày bận nghĩ cách đầy đọa 001 cũng bận lắm rồi mà. Với lại ngoại trừ lâu lâu lộ tính biên thái, hay dính người quá mức với thường xuyên đập đồng nghiệp bể đầu để bị mắng vốn ra thì Mashiro cực kỳ tốt luôn ấy ('。• ω •。').

Takemichi 001: khoan! Sao bây nghĩ tìm cách đầy đọa tao lại là việc thông cảm được hả???? Mà đồng nghiệp của thằng đó là ai vậy 014?

Takemichi 014: à thì Sanzu, Haitani, Takeomi với Kaku chan và Mochizuki nữa. Nhưng mắng vốn tao chủ yếu là Sanzu rồi tới hai anh em Haitani.

Takemichi 005: đừng có nói là...

Takemichi 014: nó đó.

Takemichi 006: Mashiro không có giam cầm mày đúng không 014? Còn vụ clip?

Takemichi 014: không cần lo đâu 006 san, nó không dám làm vậy đâu. Tới cái phát tán clip là nó còn nói xạo mà, Mashiro đời nào chịu để đứa khác nhìn bộ dạng đó của tao ngoại trừ nó chứ.

Takemichi 003: nhưng mà vụ đó vẫn không tha thứ được ha, tao không nghĩ là mày dễ tha lỗi vậy đâu nha.

Takemichi 014: ùm, thì cứ mỗi lần tao nhớ lại là tao cấm dục nó, bây nghĩ lần này bao lâu mới tốt?

Takemichi 004: 6 tháng, mặc dù tao muốn nói 1 năm lắm nhưng tao đanh giải nghiệp không nói được. Vậy nên 6 tháng này mày dằn vặt nó nhiều lên cho tao, phải kiểu mỡ dâng tới miệng mà đéo ăn được ấy khà khà khà...để tao coi nó nhịn kiểu giề? (˵¯̴͒ꇴ¯̴͒˵).

Takemichi 020: 004 vẫn đéo khác bình thường là bao, làm tao cứ tưởng nó tu rồi ấy chứ.

Takemichi 017: thôi dẹp đi, 004 mà tu chắc tao thành tiên rồi.

Takemichi 004: bây nói vậy là có ý gì hả?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro