Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn trở về nhà sau một ngày học mệt mỏi, vừa khóa cửa liền lên phòng nằm lì trên giường không muốn di chuyển.

Hình học không gian gì chứ, Hidrocacbon no hay không no gì chứ...

Bạn một chút cũng học không vào!!!

Đau khổ lăn lộn trên chiếc giường êm ái, bạn lại đứng lên lấy cuốn manga ở trên tủ sách để đọc. Đọc manga dù là thể loại Shoujo hay Shounen đều giúp bạn thư giãn, miễn sao không phải là quyển sách giáo khoa Toán hay Hóa thì bạn đều vô cùng yêu thích!

Nhưng mà hình như lần này bạn chọn sai manga để đọc rồi...

"Huhuhu... Sao anh nỡ bỏ em mà đi hả đồ tồi!" Bạn quẫy đạp, lăn lộn tầm chục vòng, tay vẫn giữ chặt cuốn manga quý giá. Bạn đang khóc thương cho số phận của người chồng 2D của mình.

"Duma thằng lòn bắn súng, trả anh Tự Kiên cho tao... huhu... Hông chịu đâu!" Ném cuốn manga Tokyo Revengers mà thường ngày bạn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa xuống giường, bạn cay đắng úp mặt vào gối sụt sịt như không muốn chấp nhận số phận, lầm bà lầm bầm trong miệng, "Không thèm đọc nữa..." 

Một lúc lâu sau (Y / N) vẫn phải lê thân xác tồi tàn đã chịu nhiều đả kích đi vào phòng tắm, dù sao thì ngày mai bạn vẫn phải đi đến trường. Với tư cách là một người có khuôn mặt xinh xắn và cũng được kha khá người theo đuổi, bạn không thể để bản thân trông tàn hoa bại liễu thế này mà gặp mặt bạn bè được. Chúng nó mà biết lý do thì chẳng ai an ủi đâu mà có khi còn bị cười cho đội quần cơ.

Tắm xong, bạn mặc đồ ngủ, sấy khô tóc rồi chui tọt lên giường ngủ, không để ý là khi bạn vừa mới chìm sâu vào giấc ngủ, những cuốn truyện Tokyo Revengers trên tủ sách của bạn bỗng phát ra thứ ánh sáng xanh kì lạ trong phút chốc rồi nhanh chóng vụt tắt.

....

5:45 AM

Nhạc chuông báo thức từ điện thoại bạn vang ầm ĩ khắp phòng, (Y / N) nhăn nhó khó chịu, duỗi người thật dài trên giường, với tay lung tung hòng tắt tiếng chuông đáng ghét đó đi, "Ồn ào quá..." Bạn uể oải ngồi dậy, dụi mắt lê bước vào phòng vệ sinh, nếu bạn đến trễ lần nữa thì giáo viên chủ nhiệm của bạn sẽ lại chọc ngoáy bạn mất.

Vệ sinh cá nhân xong, bạn bước xuống lầu tính pha cho mình tô mì ăn sáng, dù biết không đủ dinh dưỡng cũng như có hại cho long thể nhưng vì quá lười nên bây giờ bạn chỉ có thể nấu nước sôi để đổ vô mì thôi.

Bước xuống bậc thang cuối cùng, chân bạn bỗng tiếp xúc với một phần mềm nào đó, lúc đầu thì cũng không để ý mấy, nhưng càng đi, bạn càng có cảm giác hình như có cái gì đó sai sai, (Y / N) thắc mắc ngó xuống thì thấy chân mình đang an tọa trên một quả đầu đen óng mượt, mà người bị bạn đạp vẫn ngủ say sưa không biết gì.

Bạn khiếp vía, miệng vì sợ hãi mà vô thức "Á!" một tiếng thật to, sau đó bạn mới phát hiện hành động của mình ngu ngốc vcl, trước khi đám người kia kịp thời bò dậy, bạn chạy vô phòng bếp hốt vội con dao rồi chạy vào phòng vệ sinh núp, không dám mạo hiểm chạy ra ngoài vì chìa khóa hôm qua bạn lỡ vứt xuống sàn và đang bị một đám người kia nằm đè lên rồi. Nhưng chưa kịp chạy, cái tay cầm dao của bạn bị tóm lại, một giọng nam trầm ấm cuốn hút mang vẻ hoang mang vang lên: "Xin lỗi, cô có biết đây là đâu không?"

(Y / N) ngớ người, ủa? Vô ăn trộm mà còn hỏi đây là đâu?

Là sao ta?

Khoan!

Chất giọng nhẹ nhàng nhưng nam tính khiến bạn si mê mỗi lần nghe này có vẻ quen quen, bạn hít một hơi thật sâu, lấy can đảm từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ để quay mặt lại, nhìn từ bàn tay to lớn đang nắm lấy cánh tay mình cho tới đôi mắt tím xinh đẹp tuyệt vời cùng khuôn mặt đẹp trai vô đối đang nhìn vào khuôn mặt tái nhợt đầy sợ hãi của bạn.

Đù!

Ngạc nhiên chưa cả nhà yêu của Kem! 

Trước mặt (Y / N) đang là Mitsuya Takashi nè!

Chắc tui đang nằm mơ...

Bạn giơ tay tự nhéo má mình một cái đau điếng, mở mắt ra vẫn là khuôn mặt sáng láng của Mitsuya, nhưng lần này trong mắt cậu có gì đó hơi e ngại. Bạn biết ý nghĩa của cái nhìn đó, nó y chang lúc bạn của (Y / N) nhìn bạn nói về mấy anh chồng 2D với ánh mắt nhỏ dãi. Đúng vậy, đó là cái nhìn một người bệnh tâm thần giai đoạn cuối, kì thị và xa lánh.

Bạn đảo mắt nhìn xung quanh, trong lúc bạn đang làm trò con bò, những người còn lại cũng đã đứng dậy và đang nhìn chằm chằm vào người lạ là bạn. Trong phút chốc, căn phòng khách rộng lớn của bạn có vẻ trở nên nhỏ hẹp vì đông đúc người, may mà vẫn đủ chỗ chứa.

"X-xin lỗi?" Có vẻ như thấy bạn không trả lời mà cứ đờ mặt ra nhìn mình, Mitsuya lại lên tiếng.

"À ừm..." Bạn đã lấy lại được sự bình tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc nói, "Có thể đợi tôi nấu bữa sáng rồi giải thích được không? Không tôi bị trễ học mất."

Mitsuya bối rối, hơi ngại ngùng vì nghĩ mình làm phiền người ta nên vội buông tay ra, "Xin lỗi." Hình như hôm nay cậu xin lỗi hơi nhiều.

(Y / N) lắc đầu tỏ ý không có gì, điềm tĩnh đi tới phòng bếp. Trên đường đi, khi bạn lướt qua chàng trai da ngăm đeo kính đầy vẻ trí thức thì... ' RẦM ' .

Bạn té dập mặt trước ánh mắt của biết bao con người, đã thế lại toàn là con trai.

Có vẻ như bạn vẫn chưa bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Duma quê vailon!

Nội tâm gào thét điên cuồng nhưng bạn vẫn giữ vẻ ngầu lòi, bình tĩnh bò dậy tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra rồi bước vào phòng bếp pha nhanh gói mì.

Đặt tô mì tỏa khói nghi ngút lên bàn, bạn ngồi xuống nói: "Đây là nhà tôi." Như để trả lời câu hỏi lúc nãy của Mitsuya.

Bỗng nhiên, cái mông của bạn rời khỏi ghế, cũng như đôi chân không còn đặt trên sàn nữa. À, bạn không biết bay, bạn chỉ là đang bị tên to con Mochizuki Kanji túm cổ áo lên mà thôi. Mặt hắn cọc vãi ra, ép sát mặt bạn nói: "Tại sao bọn tao lại ở nhà mày?!"

Má sao căng dậy bar???

Bạn rén vaicalon, bây giờ bạn ước gì mình là (Y / N) lạnh lùng, IQ 200 cao 1m52 ba vòng bốc lửa như siêu mẫu, người lúc nào cũng tỏa hương hoa anh đào, sáng dậy không đánh răng miệng vẫn thơm mùi dâu, mùi sicula, mùi bạc hà quá!

Nhưng tiếc thay cho số đời bạc bẽo, bạn không phải. Bạn cũng ức lắm, muốn bật lại mà úp tô mì nóng hổi lên đầu thằng cha này lắm, nhưng bạn rất rén. So sánh chiều cao của mình với chiều cao của hắn, bạn mỉm cười thiện chí, từ bỏ dáng vẻ ngầu lòi của mình: "Hihi, anh trai này, có gì từ từ mình nói chuyện ha. Anh đừng như vậy, em hơi rén."

Thấy hắn vẫn không có ý định buông tha cho cái cổ áo của bạn, Haitani Rindou nhíu mày nói: "Thôi, thả nó ra đi Mocchi. Dù sao nó cũng đang tính giải thích cho mình mà."

Bạn quay đầu, ánh mắt lóng lánh biết ơn nhìn Rindou. Đúng là anh iu của bạn không bao giờ làm bạn thất vọng!

Mochizuki nghe vậy cũng buông bạn ra, nhưng hắn vẫn trừng mắt nhìn bạn: "Giải thích nhanh lên!"

Tính lóng như kem!

“Vâng vâng, anh đợi em một chút, cho em hỏi mấy anh một câu trước khi giải thích mọi chuyện. Nếu không mấy anh sẽ bị sốc bay màu cho coi.” Nói xong, bạn nhìn Mochizuki có vẻ không kiên nhẫn tính túm cổ áo mình lần nữa liền hú hồn chụp tay hắn lại làm hắn đứng hình, "Một câu thôi, các đại ca có biết 《Xuyên Không》là gì không?"

Cả đám quay lại nhìn nhau, bạn thấy khuôn mặt ông nào cũng ngơ ngác liền biết không ai hiểu rồi nên cũng trả lời luôn cho đỡ mất thời gian, Mochizuki có vẻ vẫn đang rất bình tĩnh, không còn mất kiên nhẫn như lúc nãy.

Bạn từ tốn giải thích: "Theo những cuốn tiểu thuyết em đọc thì trên vũ trụ này có vô số thế giới khác nhau, 《Xuyên Không》có nghĩa là xuyên không gian từ thế giới của mình tới một thế giới khác."

Lúc này, kẻ mà bạn e ngại nhất - Kisaki Tetta lên tiếng: "Ý của cô là tụi tôi đã xuyên không?"

Bạn rùng mình, nhưng nhanh chóng giấu đi và gật đầu: "Vâng, mấy đại ca đã xuyên tới thế giới của em. Một thế giới thực." (Y / N) hồi hộp, bạn sắp phải giải thích cho họ rằng thế giới trước kia của họ là ảo rồi. Lỡ như có người không chịu được sự thật mà đấm chết bạn thì sao?

Sợ nha!

"T-thế giới thực?" Hanagaki Takemichi đã nhận ra sự khác thường trong câu trả lời của bạn.

Bạn gật đầu, thả tay Mochizuki ra: "Mấy anh đợi em một chút." Rồi bước lên lầu lấy một cuốn truyện Tokyo Revengers xuống để lên bàn.

Đương nhiên (Y / N) không có thiểu năng tới nỗi mà vác xuống tập có người chết, bạn chọn tập có vẻ nhẹ nhàng nhất rồi đưa ra.

Đứng gần bạn nhất là Mochizuki cầm lên, rồi cả bọn xúm lại hắn cùng đọc. Bạn thì ngồi xuống ăn tô mì của mình, thầm cầu nguyện bọn hắn không nổi điên lên.

(Y / N) vừa ăn vừa quan sát sắc mặt của bọn hắn khi đọc, theo từng lần lật sách của Mochizuki, mặt cả bọn càng trở nên kì quặc. Cũng đúng, không ai có thể bình tĩnh khi biết mình chỉ là một nhân vật ảo dưới bàn tay của tác giả cả.

Lật tới nửa cuốn truyện, Mochizuki dừng lại, biểu tình phức tạp nhìn bạn: "Bọn tao là nhân vật trong manga?"

Bạn gật đầu, Kurokawa Izana trầm mặt: "Vậy tại sao bọn tao lại xuất hiện ở đây? Tao còn đang đánh lộn với thằng Mikey..."

Bạn chưa kịp trả lời thì Sano Manjiro, tức Mikey đã lên tiếng thắc mắc: "Ủa, tao đã gặp mày bao giờ đâu mà đánh với chả lộn? Ảo hả ba?"

Lần này không chỉ Izana mà cả bạn cũng ngơ ngác, bạn chảy mồ hôi hột nói ra suy đoán của mình: "Có vẻ như không chỉ là xuyên không, mà mọi người ở đây còn đến từ những dòng thời gian khác nhau nữa cơ."

Bạn run rẩy.

Loạn.

Loạn hết cả rồi!

--------------------------------

Note:

- Sẽ có sự thay đổi độ tuổi để phù hợp với mạch truyện.

- Phá cp, ooc.

- Những nhân vật xuyên không:

• Mikey

Draken

• Izana

• Mochizuki

Mitsuya

• Rindou

• Ran

Kisaki

Takemichi

Chifuyu

• Baji

• Smiley

• Angry

• Kakucho

Taiju

Hakkai

Kokonoi

Inui

Sanzu

• Muto

Kazutora

Hanma

Naoto

...

Sẽ bổ sung sau...









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro