Năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://www.youtube.com/watch?v=cB2ingnI5nQ

6h Tối

"Này thay đồ chưa?"
Yukiko hé cửa nghiêng đầu hỏi thì vẫn thấy cô nằm dài trên giường

"Chị đi đi.....em không khỏe chắc có lẽ sẽ không đi được"

Yukiko lo lắng đi vào sờ trán thì không thấy nóng nhưng Sakura bảo là mệt mõi. Sáng giờ tâm trạng cũng chẳng khá lên chút nào ngược lại còn tệ hơn, nên chẳng có hứng đi đâu cả

"Nhưng đây là dịp cuối năm đấy. Có pháo hoa nữa mà"

"Thì chị cứ đi với tụi Ichigo.....em không thích ngắm. Thì có sao đâu?"

Yukiko năn nỉ gãy lưỡi nhưng cô vẫn không đồng ý. Hết cách nên Yukiko đành đến lễ hội một mình, trước khi đi còn không quên dặn bữa tối để trên bàn nếu đói thì cứ hâm lại ăn. Sakura im lặng mặt quay vào tường, tay ôm chặt lấy gối

Tiếng đóng cửa vang lên, Sakura thở dài nghĩ thầm cảm xúc bây giờ đang rất tệ nên cô không muốn đến phá vỡ không khí vui vẻ của mọi người, thà là một mình sẽ tốt hơn. Nằm được hồi lâu cô ngồi dậy đi ra bếp nhìn thức ăn Yukiko chuẩn bị, có rau có thịt đầy đủ

Sakura kéo ghế ngồi xuống cầm bát cơm dòm vào dĩa rau chậm rãi gắp lên bỏ vào miệng

"Quen thuộc quá"

Bị chính gia đình phân biệt đối xử sẽ là cảm giác như thế nào?

Những năm tháng tuổi thơ, trên mâm cơm của gia đình. Chưa một lần Bố quan tâm tôi

"Ăn đi"

Ông gắp miếng thịt nóng hổi vào bát cơm của anh Hai, còn tô cơm của tôi lúc nào cũng trắng bóc. Mẹ mím môi lấy tô tôi định gắp vài miếng thịt nhưng khi đó chẳng hiểu sao tôi lại nói với mẹ

"Mẹ.....con không muốn ăn thịt. Con thích ăn rau hơn"

Câu nói tưởng chừng đơn giản của một đứa trẻ nhưng lại là vết thương sâu trong lòng Mẹ. Bà nhìn tôi với gương mặt đau xót nhẹ nhàng đáp: "Vậy con ăn rau nhé"

"Mẹ....có phải Bố nói sẽ đưa con vào trại trẻ mồ côi đúng không ạ. Con đã làm gì sai sao?"

Bà đứng hình với lời nói của tôi, lúc đấy Bà chỉ có thể ôm tôi vào lòng xoa dịu

"Không đâu! Bố...sẽ không đưa con đi đâu cả...con vẫn mãi là con mẹ?"

Tôi òa khóc nức nở: "Hức..hức....con đã không ngoan nên Bố mới tức giận như thế...con hứa sẽ ngoan mà nên đừng đưa con đến đó được không ạ. Ở đó không có anh hai, không có mẹ, không có Bố. Ở đó con chỉ có một mình thôi.....con xin lỗi mà. Đừng đưa con đi"

Mẹ bật khóc theo ôm tôi vào lòng run lên : "Mẹ sẽ chẳng nỡ để con đi đâu ngoan!"

Bà lấy tay lau đi nước mắt nhòe trên khóe mi, hoàn cảnh và thời gian đã khiến cho những đứa trẻ hiểu chuyện đến đau lòng

"Mày còn vác cái mặt đến đây làm gì nữa"

Bà nội thẳng tay tạt ly trà vào mặt xua đuổi. Tôi đến để xin Bà một số tiền nhỏ để chuẩn bị đám tang cho mẹ, dù có đi làm thêm nhiêu đó vẫn không đủ, chẳng còn cách nào khác tôi quỳ xuống cuối đầu dưới chân Bà tha thiết cầu xin, nhưng đáp lại chỉ là một ánh nhìn kinh thường. Bà quăng vào mặt tôi một sấp tiền lên giọng

"Đó! Cầm rồi cút đi, sau này đừng có đến đây nữa nghe. Chướng mắt tao"

Tôi ngậm ngùi lụm từng tờ tiền dưới đất trong nước mắt. Dù cho có là ai đi nữa thì vẫn là con người với nhau, tại sao lại nhẫn tâm đối xử tàn ác như thế. Lòng người lạnh thật

Chạnh lòng quá  nhỉ ?

Sakura ghim chặt đôi đũa xuống bàn run rẩy. Cô cuối mặt xuống nước mắt nhỏ giọt trên từng hạt cơm trắng, đau lòng đến mức không thề nuốt trôi. Có lẽ đã không còn liều thuốc nào có thể chữa lành vết thương này nữa, chỉ có thể chờ đợi từng ngày vụn vỡ mà tan biến

Trên đời này liệu còn cái gọi là Hạnh Phúc

Giờ đây căn nhà chỉ vang vọng tiếng khóc gào lên trong vô vọng. Rốt cuộc mình chỉ mãi là kẻ lạc lõng trên cõi đời này

"Tại sao lại bỏ con lại một mình?"

                   ________
   
Lễ hội cuối năm nhộn nhịp đông đúc người qua lại. Ichigo và Hina diện những bộ Kimono đầy màu sắc rất ra dáng thiếu nữ

"Hai đứa xinh quá"

Shinichiro đứng cạnh Wakasa và Takeomi lên tiếng khen ngợi, Waka cũng gật đầu đồng tình với ý kiến đó. Ichigo đứng cười nói với Hina thì từ xa đã thấy bóng dáng của Takemichi và Mitsuya

"Whoa trông bảnh quá ta"

Take ngượng ngùng gãi đầu thì lại bị Mitsuya vỗ một phát vào lưng: "Mới khen có xíu mà tự hào dữ mày"

"Takemichi"

Nghe có người gọi, cậu quay lại thì thấy Yuzuha đi cùng với Hakkai đi sau có Taiju Kokonoi và Inui. Điều này làm Takemichi hơi ngạc nhiên

"Sao Taiju lại ở đây?"

"Thế tao không có quyền đi lễ hội à?"

Takemichi nuốt nước bọt ậm ừ, lướt mắt từ trên xuống bộ Kimono của Taiju. Tên này bình thường mặc như thế cũng bảnh đấy chứ. Kokonoi và Inui thì khỏi phải bàn, bộ đồ họ mặc trông rất hợp

Mitsuya lại dẫn theo Runa và Mana, hai cô bé có hơi khép kín với người lạ nhưng đặc biệt lại rất bám Ichigo và Hina

"Thích chị đẹp"

Takemichi nghi ngờ cách giáo dục của nhà Mitsuya, hai đứa nhỏ thẳng thừng chê khiến trái tim mỏng manh cậu tổn thương. Hina rủ mọi người đi viết Ema, Takemichi hứng khởi chăm chú viết xong thì đưa lên ngắm với nét mặt tự hào. Ichigo liền tò mò nghiêng đầu hỏi

"Cậu viết gì thế?"

Takemichi giật mình giấu trong ngực : "Nếu coi thì điều ước sẽ không thành hiện thực mất"

Mitsuya và Hakkai cũng hùa theo đòi muốn thấy cho bằng được. Vô ý Takemichi trượt tay ném lên cao

"Aaa"

Cậu vội vàng đuổi theo thì Ema rơi ngay dưới chân của Chifuyu
"Gì vậy"
"Ê không được!!"

"Takemichi?"

"Chifuyu Baji Kazutora Peyan?!!!"

Ngay tức khắc Chifuyu vung tay quăng Ema lên cao khiến cậu chưa kịp phản ứng. Kazutora đứng cạnh bật cười bảo cậu ngốc không chịu nỗi

"Sao mày lại ném đi chứ"

"Xin lỗi tại phản xạ"

Ema rơi lộp độp xuống dưới đất, cậu liền hoảng hốt la lớn: "Chờ đã Ema của tao!!"

"Ema của tao là ý gì?"

Nó dừng ngay dưới chân Mikey, đi cùng có Ema và Draken. Mikey vui vẻ nhặt lên cười hỏi: "Ema của mày đây ư?"

Takemichi đỏ mặt đưa tay nhận lấy: "Trả tao đi"

Shinichiro dẫn Hina và Ichigo đi đến chỗ cả đám đang tụ họp. Mọi người lúc này gần như đã đông đủ hoàn toàn

"Xin chào"

Yukiko vẫy tay gọi Ichigo. Vừa thấy thì Ichigo đã mừng rỡ chạy đến nắm tay Yukiko

"Hên quá em tưởng chị không đến?"

Cả đám nhìn chằm chằm vào Yukiko rồi ngó quanh. Mikey lên tiếng hỏi: "Sakura đâu?"

Yukiko cười trừ trả lời: "Nó kêu đang mệt nên không tới. Chẳng biết sao mà sáng nay nó cứ thờ thẫn như người mất hồn vậy. Nói đến thì cứ ậm ừ cho qua chuyện, hỏi gì cũng chẳng nói tiếng nào"

Shinichiro quay sang 2 mắt nhìn Wakasa. Không lẽ con bé muốn tránh mặt anh sau

"Vậy để em tới coi sao?"- Chifuyu có ý đến xem tình hình, Takemichi cũng đồng ý muốn đi theo nhưng Yukiko ngăn

"Thôi đừng mấy đứa. Chị biết tính nó mà, nó đã muốn ở một mình thì cứ để như vậy.... Con bé không thích ai làm phiền trong lúc ngủ đâu"

"Nè ăn gì không để tụi này đi mua"

Yuzuha khoanh tay liếc mắt sang Kokonoi trêu chọc: "Để đại gia này bao đi"

"Cái gì?!!"

Mọi người đều đồng thanh: "Ý hay đó"

Taiju và Inui cũng gật đầu cùng ý kiến

Baji cùng Kazutora đi mua nước chomọi người tất nhiên bằng tiền Kokonoi, Shu và Ichigo thì nắm tay nhau thân thiết. Không khí nhộn nhịp lan tỏa khắp lễ hội, mọi người điều cười nói với nhau vui vẻ. Nhưng không ai biết rằng ở xa đã có một người luôn hướng mắt nhìn về nơi đó

Sakura nở nụ cười nhẹ nhàng khi thấy tất cả mọi người đều tràn đầy hạnh phúc bên nhau. Có lẽ cô không nên chen vào nhỉ?

"Tốt quá rồi"

Đây chính là khoảnh khắc Sakura muốn thấy từ lâu. Nó tràn đầy niềm vui và bình yên, chỉ cần nhìn nụ cười của mọi người đều đó cũng đủ làm cô toại nguyện

Sakura quay lưng bỏ đi trong thầm lặng, cô ra phía bờ biển ngồi hóng mát một mình. So với không khí của lễ hội thì ở đây có vẻ là yên tĩnh và trầm lặng hơn. Chỉ nghe những âm thanh của sóng vồ vập xen kẽ cơn gió thổi qua tai

"Đến bên kia biển liệu có chứa đựng hạnh phúc?"

Câu hỏi đặt ra nhưng chính cô cũng là người không biết câu trả lời. Nếu hạnh phúc và tự do bước đến thì bản thân sẽ xứng đáng với nó chứ

Tấm thân héo mòn nỗi đau có còn

Đắng cay em đã chọn chính em đã chọn

Rời làn hơi ấm tình này không thấm

Biết ai còn nhớ ai, khuôn mặt đáng thương

"Đây là lựa chọn của mình. Chính mình sẽ đối mặt với nó"

Nỗi đau này hãy để bản thân tự ngậm lấy

"Sắp đến giao thừa rồi đó"

Mọi người bắt đầu đếm ngược

5

4

3

2

1

"Chúc mừng năm mới"

Pháo hoa bay vút lên cao, ngay giữa bầu trời đêm đầy ánh sao. Ánh sáng rực rỡ mang đến cho mỗi người khởi đầu về một năm mới tràn đầy hạnh phúc

Đôi mắt Sakura phản chiếu pháo hoa lấp lánh trên bầu trời.  Nhưng tại sao nó lại chỉ có một màu thế này, không cảm nhận được rực rỡ sắc màu như người khác. Phải chăng cảm xúc của cô đối với những thứ xung quanh đang dần biến thành tro tàn.Linh hồn đã được biển cả bao trọn và dìm sâu xuống vực

Đôi mắt kẻ cô độc thấy gì?

_____________________________
Au: Chắc tưởng tui cho Đào đón năm mới vui vẻ chứ gì. Thoi đổi khẩu vị cho lạ

Hết nợ nha mấy nàng. Tôi ra 2 chap liên tục đấy huhu :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro