Chương 1 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- " Ê Nanao! mày nghĩ sao về cái tiểu thuyết này!" Meiko.

Hiện tại nó đang cùng với đám bạn nữ đi vào tiệm sách , nó vốn chả có hứng thú về mấy cái tiểu thuyết vớ vẩn này .

Nó thà nằm ở nhà ngủ còn hơn ra cái tiệm này để lựa mấy cái vớ vẫn này đấy.

-" Haizz! Tao thật sự không thích mấy cái sách này , thật đó.." nó thở dài nhìn đứa bạn bên cạnh mình , con bạn của nó là Meiko một đứa mê tiểu thuyết cẩu ngôn tình chính hiệu luôn.

- " Ể..thui mà~ nhìn một cái đi! Nanao" Meiko.

-" Hay mày thích kiểu này?! kiểu này hot lắm nè! là loại chuyện khá phi Logic á!" Meiko , đưa ra một tập truyện .

Nó nhìn qua một lúc  , rồi cầm lên xem đại một hai trang để không khiến Meiko phiền lòng " à ừm.."

Vãi thiệt..vậy mà vẫn cuốn thật , nó chả biết sao tập truyện này cuốn hút nó đến lạ.

- Ê! mày thích kiểu này hả? mua về đọc đê~" Meiko nhận ra và thuyết phục nó .

- " Ừm..tao chỉ hơi.." Nó hơi do dự về việc quyết định mua tập truyện này , vì mẹ nó khá khắt khe lỡ như phát hiện ra việc nó lấy tiền mua mấy thứ kiểu này sẽ hơi mệt đó.

_

Cuối cùng nó vẫn mua về , chỉ là nó phải lén mẹ mình đọc thôi .

Cuối cùng khi Meiko và nó tách nhau ra để về nhà , đi trên đường nó do dự không biết làm sao để giải thích về việc hôm nay nó về hơi trễ so với mọi ngày.

- "Con về rồi ạ.." Nanao.

Nó bước vào nhà mình , trong nhà không khí u tối lạ thường.

// CHOANG!!// âm thanh tiếng bát vỡ vang lên , cái bát vỡ vụn trước mặt nó , mắt nó nhắm tịt sợ hãi về việc vừa rồi .

Từ trong nhà bếp vang lên tiếng quát oái ăm của mẹ nó qua điện thoại " Yashima!! anh là tên khốn!! để mặc mẹ con tôi vậy sao!?"

Nó hiểu lời quát này của mẹ nó , mẹ nó là đang quát mắng ba nó qua điện thoại , ông ta bỏ hai mẹ con mà đi chỉ để lại khoản nợ kếch xù do ông ta bày lên . Mẹ nó vô cùng tuyệt vọng khi biết tin ông ta lấy đi toàn bộ tài sản , rời đi cùng cô tình nhân của ông ta , số nợ ông ta để lại không nhỏ là 4 tỷ Yên .

Sau khi nói chuyện xong , mẹ quay sang nó vẻ mặt mẹ nó nghiêm túc pha lẫn chút buồn bực nói " Nanao! con đi đâu giờ này mới về hả?!"

Nó hơi run và lắp bắp trả lời mẹ nó " Dạ..cô bắt con ở lại mang tài liệu lên phòng giáo viên ạ.."

-" Có thật không?" mẹ nó trừng mắt nhìn nó , rồi bắt đầu nhìn xuống khắp người nó dò tìm , sau khi thấy gì đó mẹ nó tiến tới giật lấy.

-" CÁI NÀY LÀ GÌ HẢ!? Nanao!?" mẹ nó nhìn nó đầy vẻ tức giận , rồi cho nó một cái tát mạnh , khiến khuôn mặt ấy hiện lên một vết đỏ .

-" Mẹ đã bảo là con chỉ được đi học rồi , đi về nhanh cơ mà!? cái này là do con đi lung tung đúng chứ!? " Mẹ nó nhìn nó với vẻ dò hỏi và tức giận " Trả lời mẹ!? Nanao!?".

-" Con xin..lỗi.." nó nãy giờ chỉ đứng che đi vết thương trên má mà run rẩy đứng đó .

-" Tại sao hả!? Nanao!? tại sao con lại giống tên đó vậy? tại sao con lại tồn tại vậy? " mẹ nó luôn như thế , luôn hỏi những câu như vậy , bởi vì trước kia mẹ nó vốn có một tình yêu đẹp đẽ với  người mẹ nó yêu , nhưng rồi biến cố xảy ra khi mẹ nó vô tình có thai..cái thai đó là do mẹ nó không tỉnh táo ở một buổi tiệc , và rồi mẹ nó bị ép phải cưới ba nó , một tên lăng nhăng .

-" Cút lên nhà đi Nanao..mẹ không muốn thấy con nữa!" Ánh nhìn của mẹ nó càng hận thù hơn.

-" Vâng..ạ.." Nó gật đầu và lấy đồ của mình rồi chạy nhanh lên phòng , vì nó biết mẹ nó lại sắp ném đồ lung tung.

Thật tàn nhẫn..nó ước gì..cuộc sống nay nhẹ nhàng chút..

--------

Tinh~ Tinh~ Tinh~..

-"ưm~.." Nó ngồi dậy , tắt chuông báo thức của mình đi , lết thân xác mệt mỏi xuống giường .

Rồi nó bước xuống nhà, căn nhà yên tĩnh lạ thường , đồ đạc bị bể và vứt lung tung , đôi mắt nó di chuyển qua lại chỉ muốn tìm mẹ nó .

- " Mẹ..ơi..m-?!" Nanao

// Rầm!! // nó ngồi khuỵ xuống đất , chẳng thể tin vào mắt nó nữa.." Mẹ ơi..!!"

Trước mắt nó , cơ thể mẹ nó treo cổ trên trần nhà , đôi mắt mẹ nó trợn trắng đáng sợ , cảnh tượng vô cùng kinh hãi!

" Bíp bíp! đây là khu vực có án mạng! phiền lùi ra xa!" _Cảnh sát

Người dân xung quanh tụ tập quanh nhà nó , ai cũng mang một vẻ mặt thương hại " Cô bé đó hình như chẳng có ba , mẹ thì mất rồi.! tội nghiệp ghê."_ người hàng xóm

-" cô bé? em có thể kể thêm về việc này không..? " Chị cảnh sát , quỳ xuống trước mặt nó , dò hỏi .

- " cô bé à? em..? " _ chị cảnh sát

nó chỉ ngồi đó , nhìn xuống khoảnh không tĩnh lặng..

Chị cảnh sát có lẽ biết rằng chẳng thể lấy thêm gì đó trong vụ này từ nó nên cùng rời đi .

Cuối cùng Vụ án này khép lại với nạn nhân Samiya Hiroka mẹ của Samiya Nanao được kết luận ( tự tử ).

Họ biết nó chẳng còn ai để nương tựa , nên đưa tôi vào cô nhi viện , ngồi trong căn phòng nhỏ họ sắp xếp cho nó , nó lặng nhìn những tán lá nhỏ ngoài kia . Mẹ nó chết rồi, chẳng còn ai nương tựa nữa..

-" Mệt quá đi.." Nó nằm xuống đôi mắt mệt mỏi khép lại , chẳng còn muốn khóc nữa..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro