Angry×Reader

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngồi xuống chỗ quen thuộc của mình, dưới gốc cây râm mát gần hồ. Gần như đây là thói quen hàng ngày của tôi.

Thức dậy, đi tắm ,ăn, vẽ,ngủ và lặp lại. Đó là một chu kỳ không bao giờ kết thúc.

Nhưng, đây là điều duy nhất tôi có thể làm ngoài việc bị mắc kẹt trong cái gia đình thao túng đó. Gia đình tôi, là một băng đảng yakuza nổi tiếng điều hành thế giới ngầm, chủ yếu vì cờ bạc và ma túy.

Tuy nhiên, vì tôi là con gái duy nhất trong gia đình nên cha tôi từ chối cho tôi tham gia cùng họ.

-"Có phải vì con là con gái không? Vì vậy, cha không nghĩ rằng con có thể xử lý những thứ mà các anh trai của con làm?!"

-"cha chưa bao giờ nói điều đó, cha chỉ không muốn con rơi vào nguy hiểm! Nếu con còn ngoan cố làm theo ý mình dính dáng tới những chuyện này thì ta sẽ đưa ra hai lựa chọn hoặc là con ở lại đây, trong ngôi nhà này hoặc là cha gửi con đi để sống với anh cả của con!"

Tôi thở ra một hơi run rẩy, cầm bút chì và phác thảo những chú mèo con dễ thương đang chơi gần hồ. Không có ai bên cạnh, chỉ có mình tôi. Đó là những gì tôi nghĩ, khi đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng xoạt đằng sau lưng mình.

Tôi quay lại, nắm tay nắm chặt và sẵn sàng vung tay vào người đó.  Tôi ngạc nhiên, đó là một cậu bé có mái tóc màu xanh xoăn lù xù bù.  Anh ta có một vẻ mặt cau có nhìn rất khó ưa.

- "U-uh tôi không có ý làm cậu sợ ... tôi chỉ đang nhìn vào bức vẽ của cậu!"  Tôi nhếch mép cười và gật đầu.  Anh đến gần hơn và phân tích một nửa bức tranh đã vẽ.  Những ngón tay mượt mà của anh lần theo những đường bút chì, đôi mắt tập trung. 

-"cậu có muốn thử?"  Tôi đưa cho anh ấy một vài cây bút chì trong túi xách của mình như một lời đề nghị thân thiện. 

-"Không sao, tôi không giỏi. Cậu có phiền nếu tôi xem cậu vẽ phác thảo không?"  Anh lo lắng xoa xoa gáy.  Tôi muốn bật cười, không biết vì sao, anh ta lại có vẻ tức giận?  Tôi ậm ừ trước khi vỗ về chỗ trống trên băng ghế.  Anh vui vẻ ngồi xuống và liếc nhìn tôi vài lần.

- "cậu tên là gì?"  Tôi hỏi, tay tôi quay trở lại khung vẽ, phác thảo thêm các chi tiết của chú mèo con.

- "Kawata Souya, cậu có thể gọi tôi là Angry"  Tôi quay lại nhìn anh và cười.

-"Angry sao ?? Cái tên đấy rất hợp với cậu đó ,Angry-san. Nhân tiện, tôi là y / n, rất vui được làm quen với cậu!"  Anh ấy gật đầu và chúng tôi bắt đầu trò chuyện thoải mái trong suốt thời gian đó. 

Mặt trời đang lặn dần, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc với sự giúp đỡ của Angry.

-" Angry-san,bộ đồng phục đó của anh thật tuyệt vời . "

-" Ồ, đây là một bộ đồng phục touman. "
Nó hoàn toàn phù hợp với anh ấy, mặc dù anh ấy đã dễ thương một cách tự nhiên.

-" cậu có đến đây hàng ngày không, y / n? "Tôi gật đầu  và vô tình, anh ấy đi theo để dắt tôi về nhà.

- "Vậy tôi có thể đến chơi với cậu hàng ngày ở đây không? Còn tùy thuộc vào từng ngày. "Anh ấy ngượng ngùng hỏi, tránh ánh mắt của tôi. Đúng là một cậu bé ngây thơ .

-" Tất nhiên, Angry-san"Kể từ ngày đó, chúng tôi bắt đầu đi chơi hàng ngày. Có những ngày Angry không thể đến, hiển nhiên. Đó chắc hẳn là bận cho những cuộc họp băng hoặc đánh nhau mà anh ấy không thể tránh được.

Đôi khi, anh ấy sẽ tới với khuôn mặt có một vài vết bầm tím,trầy xước trên mặt và có lẽ là do thói quen tôi điều trị cho anh ấy. 

Thời gian trôi qua, tôi biết thêm nhiều điều thú vị về anh ấy.  Rõ ràng, Angry có một cặp song sinh lớn hơn, Nahoya hay còn được gọi là Smiley.  Tôi đã gặp anh ấy một lần duy nhất, khi anh ấy tình cờ gặp chúng tôi trên đường về nhà. 

- "Angry, đã mấy tháng rồi chúng ta không gặp nhau đúng không?"  Tôi hất tóc ra, lén liếc nhìn anh đang mải miết chơi đùa với một chú cún nhỏ. 

-"Ừ, tôi thực sự rất vui khi được gặp em." Má tôi nóng lên vì lời nói của anh ấy, anh ấy chưa bao giờ cởi mở về cảm xúc của mình trước đây.

- "em cũng vui." 

_____________

Vài tuần sau, Souya vẫn đến nơi bình thường của họ như bao ngày khác, chỉ thấy nó trống rỗng. Anh ấy đã đợi, nghĩ rằng bạn đến muộn.  Anh đợi đến tận đêm, không thèm nhúc nhích.  Ngay cả Smiley cũng phải kéo cậu về nhà vì cậu quá cứng đầu.

Ngày hôm sau, cũng vậy.

Bạn đã rời đi ,biến mất không dấu vết cứ nhỡ như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của anh. Điều đó khiến Angry tự hỏi, liệu anh ấy có làm gì sai không?  Bạn có giận anh ấy không?  Hay bạn không muốn gặp anh ấy nữa?  Hàng triệu câu hỏi chạy qua đầu anh ấy, tất cả những gì anh ấy có thể nghĩ là về bạn. 

-"Angry, anh vừa mới phát hiện ra điều gì đó."  Smiley ngồi bên cạnh, khuôn mặt không còn tươi cười nữa.  Đó thực sự là một cảnh hiếm thấy.

- "Cô ấy đã dọn đi."  Angry không thể cử động một cơ bắp, cũng như không muốn nghe thấy nó.

-  "Người hàng xóm của cô ấy cho biết gia đình cô ấy đã chuyển đi nước khác không rõ lý do."  Sau đó, Angry đứng dậy loạng choạng rời đi,lúc cuối nhìn về phía nơi cả hai vui cười trò chuyện vui vẻ ,lòng quặn đau bật khóc.

_____________

Y / N's POV

Ở bên kia nơi tôi đang sinh sống, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm mình trong gương.  Có quá nhiều hận thù, đau đớn và khổ sở trong mắt tôi. 

-"em thậm chí không thể nói lời tạm biệt với anh, Angry."  Giọng tôi như bị bóp nghẹt giữa những chiếc gối ướt do nước mắt của tôi.

Tiếng gõ cửa vang lên

-"Y / n? Tới giờ ăn tối rồi."  Đó là anh trai tôi, Daisuke. Tôi im lặng và trốn dưới chăn, ôm chặt bức tranh ngày ấy trong tay.  Một cô gái và một chàng trai, ngồi trong khi ngắm hoàng hôn. 

_____________

Souya nhìn chằm chằm vào bầu không khí ảm đạm, anh có một biểu hiện bực bọi trên khuôn mặt của mình.

Băng ghế bên cạnh trống không, anh không còn cảm nhận được sự hiện diện ấm áp của bóng dáng bạn.  Souya khao khát được nhìn thấy nụ cười, ánh mắt của bạn, khao khát được nghe giọng nói của bạn.  Hai chân tự kẹp vào ngực anh, vùi mặt vào lòng anh

- "Bây giờ, mọi thứ xung quanh đều khiến anh nhớ đến em." Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt anh, thấm qua cánh tay anh trong khi cơn gió nhẹ thổi tung dường như có thể thổi bay cơ thể ốm yếu của anh lúc này.

______________

Mn muốn làm ai tiếp theo nhở .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro