Kẻ thù mạnh nhất là đồng minh mạnh nhất!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haikyuu!! là một bộ manga thể thao bóng chuyền tuyệt vời, là câu chuyện về hai nhân vật tưởng rằng sẽ là kẻ thù không đội trời chung nhưng cuối cùng lại trở thành đồng đội của nhau: Hinata Shouyou và Kageyama Tobio.

"Kẻ thù" "Đồng minh", hai danh từ hoàn toàn đối lập như thể hai đường thẳng song song, nhưng giờ bị buộc phải giao nhau. Điều đó nghe như một nghịch lý, nhưng lại chính là sự miêu tả chính xác nhất cho mối quan hệ giữa Hinata và Kageyama: kẻ thù mạnh nhất chính là đồng minh mạnh nhất!

Kageyama và Hinata, tôi đã từng chắc chắn rằng họ sẽ luôn là đối thủ của nhau. Trong bóng chuyền, một khi đứng ở hai phía của tấm lưới, thì đó chính là một cuộc chiến. Và cuộc chiến của cả hai thì diễn ra một cách chóng vánh. Hinata đã thất bại thảm hại, nỗi đau thua trận khiến cậu phải bật khóc, nhưng trong giọt nước mắt ấy còn có cả sự quyết tâm phải phục thù. Kageyama, dù trên cương vị của kẻ thắng cuộc, nhưng lại không hề cảm thấy thỏa mãn chút nào, bởi đã có những khoảnh khắc khi đối đầu nhau, cậu nhận ra trong mắt Hinata một thứ sức mạnh áp đảo, thứ sức mạnh khiến cậu cảm thấy bị đe dọa.

Cứ như vậy, trong mắt đối phương, họ là đối thủ. Và rồi, tôi chờ đợi một cốt truyện quen thuộc: sau cuộc chạm trán lần đầu, kết quả sẽ là người bại kẻ thắng; cả hai cùng luyện tập không ngừng nghỉ và rồi lại hội ngộ ở một trận đấu đỉnh cao. Nhưng mọi suy đoán của tôi đã rẽ theo hướng hoàn toàn khác khi biết rằng: mối quan hệ của họ không chỉ dừng lại ở hai chữ "kẻ thù". Từ đối thủ, Kageyama và Hinata bị buộc trở thành đồng đội trong một tình huống mà không ai có thể dự đoán trước: họ vào chung một trường cấp ba, cùng gia nhập một câu lạc bộ bóng chuyền. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy tiếc cho ba năm luyện tập để có thể đánh bại Kageyama của Hinata. Cái cảm giác khi khởi động thật kỹ, rồi chưa kịp lấy đà thì thấy dải băng về đích đã bị gió cuốn bay mất, vừa tức giận xen lẫn bất công.

Nhưng dần dần tôi hiểu ra, cái quãng thời gian ba năm kia, không phải dành để đánh bại Kageyama mà là để Hinata có đủ khả năng trở thành đồng đội của cậu ấy. Mọi sự chăm chỉ đều sẽ có ý nghĩa, nó có thể không biến mục tiêu ban đầu của bạn thành sự thật, nhưng không có nghĩa là nó vô giá trị với những mục tiêu khác.

Tốc độ và sức bật đáng sợ của Hinata kết hợp với đường chuyền chuẩn xác của Kageyama đã biến họ trở thành một bộ đôi bất khả chiến bại. Trước đây, không có một đường bóng nào có thể phát huy tối đa sức bật của Hinata, cũng như chưa từng có một tay đập nào theo kịp đường chuyền nhanh của Kageyama. Sự ăn ý giữa hai người khớp nhau như hai mảnh ghép kế tiếp trong một bộ trò chơi xếp hình vậy.

Dù vậy, trở thành "đồng đội" không đồng nghĩa với "không phải đối thủ". Kageyama và Hinata vẫn luôn coi đối phương là kẻ cần phải vượt qua. Nó không thể hiện ở những trận cãi vã hay những cuộc chạy đua, mà chính là ở những lần Kageyama và Hinata cùng phối hợp với nhau. Sự phối hợp của họ thành công là bởi cả hai đều luôn không ngừng luyện tập để đuổi kịp đối phương, để Hinata có thể nhận được đường chuyền từ Kageyama, và để Kageyama có thể tạo được đường bóng chuẩn xác nhất tới tay Hinata.

Tại sao Hinata liên tục đòi Kageyama chuyền bóng cho mình, và tại sao Kageyama lại chấp thuận lời đề nghị ấy, trong khi họ luôn coi người kia là đối thủ? Hay phải nói ngược lại mới đúng: bởi coi nhau là đối thủ nên mới có sự "yêu cầu" và "chấp thuận" kia. Hinata biết chỉ Kageyama mới có thể chuyền cho cậu đường bóng tuyệt nhất, và Kageyama biết chỉ Hinata mới có thể đập bóng từ đường chuyền nhanh của cậu. Họ đều nhìn ra rằng: "chỉ đối phương mới làm được". Đôi khi, niềm kiêu hãnh chiến thắng không xuất phát từ việc đánh bại được đối thủ, mà chính là sự công nhận thực lực đến từ đối thủ.

Cú chuyền nhanh được hình thành bởi hai yếu tố: Kageyama sẽ chuyền bóng chuẩn xác vào thời điểm tay Hinata đập bóng, còn Hinata sẽ nhắm mắt, tin tưởng Kageyama 100% và bật nhảy hết sức có thể. Nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó, cú chuyền nhanh bất khả chiến bại đã bị chặn. Họ đã thua cuộc bởi chính vũ khí bí mật của mình.

Khi điều mình tin tưởng bỗng dưng sụp đổ, chúng ta thường cảm thấy bất an và không dám bước tiếp. Nhưng Hinata lại làm điều ngược lại: cậu lựa chọn tiến về phía trước. Cậu quyết định sẽ mở to mắt để tự mình xử lý đường bóng, thay vì nhắm mắt lại và phụ thuộc hoàn toàn vào Kageyama, mặc cho đồng đội đều nghi ngờ về khả năng thành công của lựa chọn này. Không phụ thuộc vào Kageyama, điều này không có nghĩa Hinata không còn tin tưởng Kageyama nữa, mà là ngược lại. Cậu tin đối phương sẽ nâng cấp được đường chuyền, do đó, chính bản thân cậu cần phải mạnh hơn để có thể bắt kịp đường chuyền ấy. Và rồi, niềm tin đó lại thúc đẩy Kageyama tiến thêm một bước để đuổi theo Hinata, cùngđi về phía trước. Sự tin tưởng chưa bao giờ bị mất đi ấy luôn khiến tôi cảm thấy khâm phục.

Họ luôn chạy, không ngừng nghỉ để bắt kịp nhau, thay đổi lẫn nhau, cùng nhau mạnh mẽ hơn. Đó chính là ý nghĩa của "đồng minh mạnh nhất"!

Kageyama – Hinata, đối thủ mạnh nhất chính là đồng minh mạnh nhất... Nhưng nếu như không trở thành đồng minh, liệu họ có còn là cường địch của nhau?

Hinata, mang trong mình khát vọng trở thành "Người khổng lồ tí hon" – tuyển thủ huyền thoại đã khiến con tim của cậu luôn hướng về bóng chuyền, sẽ tiếp tục theo đuổi đam mê của mình trong một đội bóng mới. Dù không gặp Kageyama, cậu vẫn sẽ có những đồng đội khác, vẫn sẽ liên tục bật nhảy hết sức trong mọi trận đấu. Nhưng dần dần, độ cao ấy sẽ rút ngắn lại. Cậu sẽ nhảy sao cho phù hợp với tay chuyền khác, bởi không có đường bóng nào tới chính xác tay cậu khi cậu vươn tới đỉnh cả. Có lẽ "Người khổng lồ tí hon" sẽ mãi là một ước mơ xa vời mà cậu không thể đuổi theo.

Kageyama, với khả năng chuyền chuẩn xác, vẫn sẽ là một thiên tài, một vị "Vua". Nhưng cũng chính vì chức danh "Vua" ấy, cậu đã từng bị đồng đội khước từ trong quá khứ. Tham vọng chiến thắng quá lớn đã ép Kageyama chuyền những đường bóng quá nhanh, tới mức vô lý. Cậu thúc giục các tay đập phải đuổi kịp những đường bóng của mình và tức giận khi họ không làm được. Cậu cần phải khắc phục lối chơi ấy nếu không muốn bị các đội bóng từ chối, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ không thể phát huy hết sức mạnh của bản thân. Còn nếu cứ cố chấp không chịu thay đổi, cậu đương nhiên vẫn là một kẻ mạnh, một vị "Vua" trên sân đấu, nhưng là một vị "Vua độc tài" – kẻ chỉ có thể chơi bóng một mình, và "đường chuyền ích kỷ" ấy cũng sẽ mãi là một vết sẹo của quá khứ mà thôi.

Không thể dự đoán trước rằng sự thay đổi này sẽ dẫn họ đi đến đâu, nhưng tôi dám chắc một điều rằng, mối quan hệ của họ sẽ không thể là "đồng minh" hay thậm chí là "kẻ thù mạnh nhất".

Đó chỉ đơn thuần là giả thiết. Còn ở câu chuyện của lúc này, "đường chuyền ích kỷ" đã trở thành thứ vũ khí bậc nhất, cái biệt danh "Người khổng lồ tí hon" không còn chỉ là một giấc mơ. Bởi cả hai đều đã có cho mình một "đồng minh mạnh nhất" rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro