Tóm tắt thuốc, ông già và biển cả, số phận con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TP "Thuốc" của Lỗ Tấn

Truyện ngắn Thuốc của Lỗ Tấn được viết vào năm 1919, đúng vào lúc cuộc vận động Ngũ Tứ bùng nổ, nói về căn bệnh "đớn hèn" của dân tộc Trung Hoa. Truyện kể về 1 gia đình lao động trong xã hội Trung Quốc xưa, đó là gia đình ông Hoa, làm nghề bán hàng trà nước. Cuộc sống mưu sinh vất vả, cậu con trai lại bị bệnh ho lao. Vì muốn chữa khỏi bệnh cho con, ông Hoa đã đi mua một chiếc bánh bao tẩm máu người tử tù về cho con ăn - đó chính là máu của Hạ Du, một người chiến sĩ cách mạng. Trong khi cậu con trai đã ăn xong chiếc bánh và đi nằm nghỉ thì ở ngoài kia, mọi người đang bàn tán xôn xao về Hạ Du. Họ nghĩ anh ta điên. Không ai hiểu rõ con người chiến sĩ cách mạng ấy, kể cả mẹ anh ta, tất cả đều chìm đắm trong sự ngu muội. Rồi cậu con trai ông Hoa cũng k qua khỏi. Trong một lần đi viếng mộ con, vô tình bà Hoa đã gặp mẹ Hạ Du cũng đi thăm mộ con trai. Hai người mẹ ấy đã rất kinh ngạc khi phát hiện trên mộ Hạ Du có một vòng hoa. Vòng hoa ấy - một biểu tượng nghệ thuật, thể hiện niềm tin, hy vọng vào ngày mai của chính Lỗ Tấn.

TP "Số phận con người của Sô -lô- khốp

Truyện ngắn Số phận con người (1957) của Sô lô khốp là cột mốc quan trọng mở ra chân trời mới cho văn học Nga. Tác phẩm thể hiện cách nhìn cuộc sống và chiến tranh một cách toàn diện, chân thực; sự đổi mới trong cách miêu tả nhân vật, khám phá tính cách Nga, khí phách anh hùng và nhân hậu của người lính Xô Viết. Tác phẩm kể về cuộc đời người lính Xô cô lốp. Cuộc đời anh là chuỗi những đau thương mất mát tưởng chừng như khó lòng vượt qua nổi. Trong chiến tranh, khi anh đang chinh chiến ngoài mặt trận thì ở nhà, vợ và 2 con gái bị bom giết hại. Rồi, anh lại mất đi niềm hạnh phúc, niềm hy vọng cuối cùng, đó chính là cậu con trai. Anh ở lại với đời, hoàn toàn cô độc. Sau khi giải ngũ, anh tìm đến nhà người bạn ở U riu pin xcơ. Ở đây, anh làm việc cho một đội vận tải, hàng ngày lái xe chở hàng, tối tối lại tìm đến men rượu - cố gắng quên đi nỗi đau đang hành hạ con tim. Anh đã gặp chú bé Vania, bị thu hút bởi ánh mắt của cậu và thương cảm trước số phận cậu bé, đã nhận Vania làm con nuôi. Kể từ đó, cuộc sống của Xô cô lốp đã đổi thay, tràn ngập những luồng sinh khí mới mặc dù anh cũng gặp k ít khó khăn trong việc chăm sóc cậu con trai bé nhỏ. Ít lâu sau đó, Xô cô lốp gặp chuyện xui xẻo và bị tước bằng lái, thế là anh cùng cậu con trai giã từ vợ chồng người bạn để đến Kasarư tìm một người bạn khác. Tuy niềm hạnh phúc bên cậu con trai thật lớn lao nhưng nhiều khi nó cũng k lấn át nổi nỗi lo sợ trong lòng Xô cô lốp, anh luôn lo lắng liệu một ngày mình bỗng chết đi thì ai sẽ là người chăm sóc bé Vania.

TÓM TẮT "ÔNG GIÀ VÀ BIỂN CẢ"

Sau mấy chục ngày ra khơi không kiếm được con cá nào, Xanchiagô bị nhiều tay dân chài chế giễu, nhưng lão không nản lòng và vẫn tin tưởng sẽ đánh được một mẻ cá lớn xứng đáng với uy danh một thời của lão ngày còn trai trẻ. Thế rồi lão lại ra khơi từ lúc quá nửa đêm. Cậu bé Manôlin, người bạn nhỏ của lão, giúp lão mang đồ nghề xuống thuyền rồi tiễn lão bằng một cốc café nóng, mấy con cá nhỏ làm mồi câu và những lời chúc may mắn. Tấm lòng của nguời bạn nhỏ suởi ấm và làm tăng thêm niềm tin tuởng cho Xanchiagô. Lão cho thuyền đi xa hơn mọi ngày, đến tận vùng Giếng lớn, mà theo kinh nghiệm nhiều năm đi biển, lão biết đây là một bãi cá đầy. Troiừ chưa sáng rõ, lão đã thả xong mồi nhưng đợi mãi đến gần trưa mới thấy chiếc phao gỗ chúi mạnh xuống nước. Lão mừng rơn giật dây câu lên nhưng không tài nào kéo lên nổi. Đằng kia đầu dây là một sức nặng kinh khủng: chắc phải là một con cá rất to. Cá lôi cả thuyền đi. Lão phải vắt sợi dây câu ngang lưng, gạp mình ráng hết gân cốt mà níu lấy nó. Từ trưa cho đến chiều, lão hi vọng con cá sẽ yếu sức dần, nhưng lạ thay, cá vẫn kéo thuyền và bây giờ thì không còn thấy bờ đâu nữa. Rồi đêm xuống, trời đây sao. Vai và tay Xanchiagô bị cứa rách, ứa máu. Suốt đêm ấy và cả ngày hôm sau không có được một miếng bánh nào vào bụng, nên sức lão yếu dần, chân tay tê dại, có lúc tay trái bị chuột rút co quắp, có lần mệt quá đã thiếp đi trên thuyền, nhưng lão vẫn không chịu buông tha. Sang đến ngày thứ ba, con cá đuối sức, Xanchiagô dùng lao đâm chết cá, buộc nó vào mạn thuyền và lôi về. Đó là một con cá kiếm khổng lồ, con cá lớn nhất trong đời lão. Tuởng đã đựoc nghỉ ngơi và mừng thầm với kết quả lao động của mình nhưng ông lão có ngờ đâu đàn cá mập đánh hơi thấy mùi máu tanh đã lăn xả đến. Xanchiagô lại tiếp tục cuộc chiến đấu với bầy cá mập xúm đến rỉa thịt con cá kiếm. Lão đem hết sức để chống lại lũ cá. Lão giết đựoc nhiều con và đuổi đựoc chúng đi nhưng tiếc thay, con cá kiếm của lão đã bị rỉa hết thịt và chỉ còn lại bộ xuơng mà thôi. Câu truyện kết thúc với hình ảnh bộ xuơng cá đuợc nguời ta bình phẩm còn ông lão Xanchiagô thì trờ về túp lều của mình, mệt mỏi và ngủ thiếp đi với hình ảnh "đàn sư tử" lởn vởn trong giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kym