Ngày 1: sáng mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tom = em

Simba=hắn/anh

--------------------------------

Sáng sớm, như mọi ngày em lại liền thức giấc trên chiếc giường êm ái ở nhà em. Em liền dậy và đi vệ sinh cá nhân và ăn sáng. Thật là một ngày tươi đẹp làm sao!

Nhưng tiếc là em đã bị đánh thức bởi một con quỷ quái ra giấc mộng tươi đẹp hồi còn trẻ thơ. Hiện tại, em đang ở trong căn phòng không một ánh sáng từ mặt trời, chỉ thấy ánh sáng của những đèn cũ đang nhấp nháy trên trần nhà. Kế bên em là một dây truyền nước cho em có vẻ em đã ngất từ rất lâu rồi, đến nỗi em phải truyền nước cho cơ thể mình. Nhưng vì cái dây ấy nên em mới khoẻ mạnh lại, nhưng cũng vì cái dây chết tiệt đấy, em không thể di chuyển tự do được. Em phải chờ đến khi có một người xuất hiện trong phòng em, người đó cũng là người bác sĩ phụ trách em Simba.

Simba: "Tom, cuối  cùng em cũng dậy rồi, em biết rằng là quậy quá là sẽ có kết cục này không?" hắn vừa nói vừa cất lên giọng cười quái dị

Thì ra, em là một bệnh nhân trong một bệnh viện tâm thần và bác sĩ cũng điên không khác gì bệnh nhân của họ. Và họ đưa những thí nghiệm về mặt tâm lý lên những bệnh nhân "yêu quý" của họ, một trong số đó là phẫu thuật thuỳ não, một trong những cách cực kì nguy hiểm đến tính mạng của nạn nhân. Và những ca phẫu thuật ấy đã được viện trưởng cho phép thi hành, may sao em và một số đám bạn đã làm chập mạch điện của những thiết bị nên sẽ có một khoảng thời gian để sửa chữa lại. Nhưng điều này sẽ tiếp diễn và em cũng không thể làm chập mạch nhiều lần được.

Nên em quyết định sẽ bỏ trốn khỏi nơi này với lũ bạn của em.

Vì đã làm hư những máy móc quan trọng trong bệnh viện nên em bị dùng liệu pháp điện tử và ngồi trên cái ghế ấy và bị dùng liệu pháp ấy là KHÔNG ai muốn điều ấy xảy với mình cả. Vì nếu bác sĩ có làm một chút sai sót về lượng volt thì xác xuất tử vong cực kì cao, với lại còn đau nữa.

Tom: "Sim..ba....chết..thiệt.." 

Simba: "sao ấy, cục cưng?" hắn chỉ nởi ra một nụ cười "yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em đâu ~"

"nhưng nếu thái độ của em vẫn như vậy, chắc anh phải phạt em nặng nữa mới được"

"giờ thì em sẽ tạm giam ở nơi này một ngày, nếu anh mà biết em ra ngoài thì kết cục biết rồi ó" nói xong hắn liền rời đi và không quên khóa cửa lại. Thật may cho em, hắn cũng thu lại chiếc dây truyền nước đi rồi, giờ là lúc thích hợp để liên lạc với lũ bạn em.

???: "Tom! Mày có sao không vậy??"

Tom: "tao ổn mà, chỉ hơi mệt một chút thôi Ben.., còn mày thì sao?"

Ben: "tao chỉ bị ông dà Michael đè ra thôi, hơi đau nhưng ổng tha rồi"

???: "TOMMMM IU DẤU CỦA TAOO, MÀY CÓ BỊ THỊT CHƯA"

Tom: "chưa đâu Ricky.."

Ricky: "may quá đi.."

Tom: "khoan may gì cơ??"

Ricky: hok cóa gì"

Tom: "ụa, Xuka sao không nói gì vậy?"

Xuka: "xin lỗi, đang thiết kế lại mô hình robot với lại học thêm vài cái formula"

Tom: "ồ ok, mà Josie đâu?"

Xuka: "bị phá đường truyền nên phải đến sửa, cơ mà giờ tui đang bị nhốt"

Tom: "same dude"

Ricky: "nghe nói là bệnh PTSD của thằng Thomas tái phát nên bị nhốt vô phòng cách ly rồi.."

Tom: "frr??"

Ricky: "yea, giờ phải chạy lại cứu nó, mà không có chìa khóa sao cứu?"

Xuka: "tui cóa nè"

Ricky: "ship qua đi ní ơi "

Xuka: "ummm, robot bị đem đi rồi, mà tui lại bị dùng liệu pháp điện tử nên giờ cả người mệt vcl, chắc mất khoảng 1 tuần để hồi phục"

Ricky: "vậy thì trông cậy vào ai?"

Xuka: "Josie đang được đi ra thong thả nên tí nữa cũng tới cứu thôi"

Một lúc sau thì cánh cửa bên phòng của Tom đã được mở khóa và được Josie dẫn đến phòng của Thomas, may mắn là Josie đã giải cứu kịp thời và đã giúp Thomas bình tĩnh lại và hiện tại cậu ấy đang ngủ.

Nói sơ lược về nhóm bạn của em có tên là "Coty" là băng nhóm chuyên đi giúp bác sĩ trấn an và giúp đỡ trong công việc của bác sĩ, nhưng vì những thí nghiệm nguy hiểm nên cả nhóm đã quyết định phải chống lại những tên điên này. Vì thế, cả nhóm được đưa vào khu D. Trong bệnh viện rất rộng nên tất cả đều được chia ra thành 4 khu. Khu A thì lã những bệnh nhân vẫn còn gia đình và người đóng tiền, hầu hết những người mắc những bệnh tâm lý nhẹ thì sẽ ở đây, là nơi nhiều ánh sáng mặt trời nhất. Khu B là cho những người mắc những bệnh tâm lý nặng nhưng vẫn có người đến thăm họ. Khu C là cho những người không có người thân đến, bệnh tâm lý của những người này điều rải dài từ bệnh nặng đến nhẹ. Khu D là dành cho những người bị bệnh tâm lý cực kì nặng là nguy hiểm, số phòng càng cao là càng nguy hiểm, thường những thí nghiệm sẽ được thí nghiệm lên những bệnh nhân này, vì khu D là khu ở sâu nhất nên cơ hội thoát gần như bằng 0.

---------------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro