Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Loa Loa Loa! Có tin này hay lắm" Xế chiều, tôi đang ngồi nghe nhạc thì giọng nói ngọng líu lô của tên béo Nhất Nhất át hết. Tên khùng! Để ta xem mi có tin gì mà làm ghê thế!

Tôi chạy ra ngoài, mọi người cũng xúm quanh tên béo đó, vẻ tò mò. Được dịp được nhiều người chú ý như thế, Nhất Nhất tẽn tò, ứ nói được câu nào, hai má ửng hồng như 'hai quả cà chua thối'. ^_^ (Miêu tả hơi ẹc tí. Thông cảm cho mình nhé)

Nhìn điệu bộ như gái kén chồng của hắn, tôi chỉ muốn xông vào đập cho mấy cái. Nhưng, xem ra còn có người nóng ruột hơn...

"Này. Tên béo tròn trùng trục kia, gọi người ta ra đây phải nói gì đi chứ. Câm như hến thế, muốn ăn trưởng hả" Vương Thế Khải tức giận, trừng mắt lên với tên Nhất Nhất khiến hắn lùi về phía sau mấy bước.

Vương Thế Khải! Mi quả là đại ma đầu trường Minh Khánh có khác. Nghe thấy tên đã chạy mất vía!!!

"Hì. Tôi...tôi vừa phát hiện ra vườn táo trong khi đi đại tiểu tiện. Táo vừa tròn, căng mịn, nhìn thèm đến dỏ dãi" Lấy hơi thật sâu, tên béo Nhất Nhất thốt ra vài câu khiến tất cả mọi người phát xỉu.

Hạ Gia Anh châm chọc"Nó trông giống hệt cậu đấy, Nhất heo à" :

"...Nên..." Nhất Nhất bỏ ngoài tai những câu nói vô vị của Hạ, tiếp tục nguồn tin còn dang dở của mình.

Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị đại ma đầu cướp lời"Nên...nên cái đầu cậu í" Không cần xét Vương lão gia, ngay cả tôi khi nghe thấy giọng điệu cà lắp của Nhất Nhất, tôi cũng muốn nổi đóa lên cho bõ tức"HaHa. Kể ra cũng thú vị đấy. Chúng ta đi thôi"

"Ừ ừ" Tên béo vui sướng. Công nhận họ vương nắm bắt thông tin nhanh thật.

Ế! Đừng nói hai tên đó muốn đi 'ăn trộm' táo nhé!!!

"Tôi không muốn đi" Mạc Y khoanh tay trước ngực, hất cằm về phía trước"Đời nào tiểu thư đây lại đi làm chuyện hèn hạ như thế"

Liz Mạc cũng thêm lời"Trời cũng tối rồi, đi dễ bị lạc" Nhỏ ta vênh váo chẳng kém gì bà chị chị họ.

"Vậy thì hai người ở lại trông trại vậy"

Đoàn người gồm tám người chúng tôi chần chừ mãi mới khởi hành theo sự chỉ dẫn của Nhất Nhất - Người phát hiện ra điểm đến. Ai nấy đều mang theo đèn pin và những dụg cụ cần thiết. Y như đi khám phá thế giới!!! ^_^ Lòng tôi cũng hào hứng...

Mệt quá! Không rõ tên béo ú Nhất Nhất dẫn chúng tôi đi lòng vòng bao lâu rồi, khó chịu quá!!! Mà tên này đi đại tiện xa phải biết!

"Lợn! Nó ở đâu thế"

"Đừng...nóng ruột...Sắp tới rồi"

"..."

"A! Nó kia kìa" Nhất Nhất nhảy cẫng lên.

Theo hướng tay hắn chỉ, tôi thấy vườn táo rộng thênh thang. Ôi! Nhiều táo quá! Tôi soi đèn vào những cây táo trước mặt, từng quả táo to tròn, căng mịn đúng như những gì hắn kể hiện ra trước mắt mờ mờ ảo ảo. Là thật hay mơ thế?

Tôi tự đưa tay lên véo má mình. Ái, đau quá!

Là thật, đúng là thật rồi. Tôi đâu có nằm mơ...HiHiHi

"Ngốc" Ai nói thế? Là Âu Thần ư? Không, cậu ấy ở cách tôi khá xa...

"Mọi người! Hành động thôi"

Lập tức...

Roạt Roạt Roạt

Tiếng hái trộm táo vang lên như chuông báo động. Nhìn lại túi mình, lần này thu được chiến lợi phẩm khá lớn... ^_^

Phải nếm thử một bé đã nào...

"Oái" Khi toi chưa kịp đưa quả táo zô miệng, tiếng kêu thất thanh của họ Hạ đập vào tai.

Sao vậy nhỉ?

Theo hướng đèn pin hắn rọi vào, một cái biển hiện ra...Khiến tất cả mọi người như hóa đá hết lượt.

VỪA PHUN THUỐC. CẤM ĂN!

Ôi! Cũng may tôi, à tất cả chưa có ai đánh chén hết! May thật!

Ngược lại, một người thì không may mắn chút nào...Hàng loạt những ánh mắt phẫn nộ quét xoẹt qua người tên béo Nhất Nhất. Khổ thân hắn ha!!! ^_^

Gâu Gâu Gâu

"Má ơi! Có chó! Chạy mau"

Chó? Chó ư? Chết cha rồi. Chuồn lẹ nào! Mặt mày tôi tái mét, cắm đầu chạy về phía trước. Do hoảng quá nên đèn pin rơi mất, tối thế này nhìn thấy gì mà chạy. HuHuHu

Sập!

May đi, rủi lại tới!

Tôi tọt xuống cái hố sâu. Làm sao lên được đây?

HixHixHix!

"Cứu với! Có ai ở trên đó không" Ngậm ngùi trong vô vọng, đành chờ vận may lại ghé tới...Hức Hức...

Nước mắt trào ra, rơi lã chã xuống đất!

Lúc này, anh đang ở đâu thế? Em sợ lắm, rất sợ...!!!

HuHuHu

Lâu như vậy mà chưa có ai đế, sợ quá!

Trống ngực tôi đập liên hồi. Có ai không cứu tôi với???

"Lâm Phong" Là Vương Thế Khải ư? Hắn ta đến rồi sao?

Tôi lau lau nước mắt đang chảy xuống gò má, sụt sùi"Tôi ở...đây...Dưới hố này..."

"Cậu ở dưới đó" Giọng nói này của Âu Thần. Xem ra, tôi đã hoang tưởng rồi, làm gì có chuyện tên họ Vương đó đi cứu một đứa nửa nam nửa nữ này chứ!

Tôi ngẩng đầu lên, ánh đèn pin rọi vào mắt. Dường như trong cái miệng giếng u ám này bỗng trở nên ấm áp bởi ánh sáng kì ảo do một vị thiên xứ tạo ra. Cảm giác nghẹn ngào như xâm nhập vào tôi, khiến khóe mắt rưng đỏ...Sao lại muốn khóc quá?

"Đừng khóc mà! Đưa tay đây, mình kéo lên" Âu Thần trấn an tôi, cậu lại nở nụ cười quen thuộc rồi đưa bàn tay thon dài về phía đứa xấu số này.

Tôi không ngần ngại nắm chặt lấy bàn tay ấm áp ấy, một lực dồn nén bấy lâu như trỗi dậy, kéo cả thân hình đang ở dưới hố sâu lên. Người ta nói, con trai luôn là chỗ dựa vững chắc cho một cô gái trong tâm trạng buồn bã, muốn bật khóc thật to và được ai đó dỗ dành như ngày còn bé. Quả đúng như vậy!

Tình cảnh của tôi lúc này chẳng khác gì cô gái đó, rất cần một chỗ dựa do riêng mình. Nhưng, dường như ở đây lại không có hình bóng đó...

Một bàn tay vòng qua eo, ôm chặt lấy tôi, kéo đầu tôi tựa vào bờ vai bên cạnh"Đừng sợ, mình sẽ thay cậu ấy bảo vệ cậu. Mình sẽ làm tất cả những gì có thể"

"HuHuHu" Tôi bỗng bật khóc thật to, núp vào bóng dáng cao to trước mặt, như muốn trốn tránh sự thật...

Phía sau thân cây cổ thụ gần đó, một bóng đen dường như đã chứng kiến tất cả, cậu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía đó, ánh mắt xa xăm...

-_-_-_-_-_-

Sáng hôm sau, cả lớp có mặt đông đủ tại trung tâm của ba cái trại, bao quanh lấy tên đang quỳ, chất vấn.

"Nhất Nhất! Cậu đã biết tội của mình chưa? Nếu hôm qua thiếu gia đây không phát hiện kịp, có lẽ cả bọn đã đi chầu Diêm Vương rồi" Hạ Gia Anh nhìn chằm chằm vào tên béo Đại Nhất Nhất, vẻ mặt hắn thật ngứa đấm.

Nhỏ Á Đông cũng xía mồm theo"Tôi phải cho cậu một trận mới được"

"Haizz! Đã nói rồi mà có ai chịu nghe đâu chứ, thật tình" Mạc Y phe phẩy mái tóc vừa chải chuốt gọn gàng, mỏ chu lên.

"..." Tên Nhất Nhất nghe mắng nhiều đến nỗi người đờ ra như khúc gỗ nhưng không dám hó hé câu gì.

Chỉ có bốn người ở cùng một trại - tôi và ba Super Idol Minh Khánh là im bặt. Hàn Âu Dương thì chịu thôi, Tôi và Âu Thần đều mệt mỏi vì hôm qua lạc đường, chẳng ai buồn hé răng...Còn...Vương Thế Khải???

Bình thường tên này hung hãn lắm mà, chỉ cần ai nói đểu một câu thì hắn cho lên bờ xuống ruộng luôn. Thế việc hệ trọng như vậy mà bản mặt vênh váo đó như đang suy nghĩ điều gì, không hề chú ý đến mọi người xung quanh. (Xem ra số tên béo Nhất Nhất còn may chán)

"À! Thần, hoạt động tiếp theo là gì thế" Như nhớ ra được điều gì đó, hắn kéo tay Âu Thần, làm bộ quan trọng lắm.

"Ờm...Truy tìm Thiên Xứ"

Hả??? Truy tìm Thiên Xứ! Là sao??? Không hiểu... :c:

-_-_-_-_-_-

"Mọi người chú ý! Hoạt động lần này có tên là Truy tìm Thiên Xứ, theo thể lệ hai nhóm sẽ thi đấu với nhau, ai tìm ra bông hoa Thiên Xứ chỉ mọc trên núi trước, đội đó sẽ giành chiến thắng. OK chứ"

Hạ Gia Anh vừa nghe đã khoái trí, đút hai tay vào túi quần ra dáng 'Ta đây sẽ thắng'"Vậy, đội thua sẽ bị phạt như thế nào"

"Cái đó tùy thuộc vào đội thắng thôi. HaHa" Âu Thần gãi gãi đầu. Cậu ta chỉ biết nghĩ ra trò chơi thôi...Haizzz!

"Thế phân đội như thế nào"

"Bốc thăm" Vừa nói, Âu Thần vừa lôi ra mười mảnh giấy nhỏ màu vàng nhạt trong túi ra"Ai cùng bốc chữ X sẽ vào một đội, còn O thì ngược lại"

Lập tức, cả mười bàn tay tự chọn lấy một mảnh giấy phù hợp cho mình. Tôi cũng không phải ngoại lệ...

Úm ba la xì cà bùa...Úm ba la xì cà bùa...

Xoạt

Ối! Là chữ X!!!

Tôi đưa con mắt tò mò nhìn ra xung quanh.

Má ơi!

1,2,3,4 Mạc Y, Liz Mạc, Hạ Gia Anh, Âu Thần cũng bốc phải chữ X. Thật tức chết đi được, không đâu lại cùng đội với mấy người phiền phức này.

Nhưng, có người còn bực tức hơn cả tôi"Cái gì? Cùng đội với tên mặt lợn đó thì làm quái được gì chứ. Suốt ngày chỉ ăn với uống, béo tròn trùng trục ra rồi" Vương Thế Khải mặt đỏ tía tai, nhảy dựng lên. Hành động khủng khiếp đó khiến tên Nhất Nhất tái xanh mặt, chui tọt vào bụi cây gần đó.

"Haiz! Có trách cũng tại cậu bốc đen thôi" Đây là câu nói đầu tiên của Hàn Âu Dương trong ngày, cậu vỗ mạnh vào vai họ Vương nóng tính rồi quay đi, bỏ lại nhỏ bạn Khâu Á Đông đang chán nản ở phía sau.

Từ lúc bốc thăm xong, người tôi cứng đờ như khúc gỗ. Sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt vô phương...

"Đi thôi" Bị ai đó đẩy về phía trước, tôi mất thăng bằng suýt ngã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro