Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phù. Cuối cùng cũng xong" Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại những thành quả vừa làm được. Không hổ danh thiên hạ!!!"Nào mọi người, chúng ta đi được rồi chứ"

"Ấy. Khoan đã" Vương Thế Khải đứng khựng lại, chăm chú nhìn tấm áp phích dán trên bảng tin, mồm lẩm bẩm.

Thế tôi mới để ý, tấm áp phích to đùng đó viết gì mà quan trọng thế. Dán lên tất cả các bảng tin để học sinh trong trường đều biết. Chẳng lẽ sắp chiến tranh thế giới sao??? Nghĩ đoạn, tôi nghển cổ, căng mắt ếch ra đọc mấy dòng chữ trên đó.

Mỗi năm, trường Minh Khánh lại tổ chức Thế vận hội Mùa Thu về mọi mặt hoạt động dành cho tất cả các học sinh. Gồm các hoạt động tiêu biểu như:

-Chạy đường dài 400m

-Bóng rổ

-Miss Cook

-...

Người chiến thắng sẽ được nhận giải thưởng là một chuyến du lịch dài mười bốn ngày đến hòn đảo Tinh Cát - một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong nước.

Thời gian đăng kí bắt đầu từ 8h sáng ngày 8-10 đến hết ngày 16-10 tại phòng giáo vụ của trường. Mong sẽ nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình của các bạn!

From: Doãn Gia - Hiệu trưởng Minh Khánh!!!

À há! Nghe có vẻ hấp dẫn đấy! Sinh viên năm thứ nhất như tôi giờ mới nghe đến hoạt động này. Xem nào, c ái chạy đường dài 400m có vẻ được đấy. HaHa.

"Miss Cook ư? Cái này dành cho nữ sinh" Trong khi tôi định đi đến phòng giáo vụ đăng kí cuộc thi thì bên tai vọng lại giọng nói trầm trầm của Vương Thế Khải. Hắn ta đang tính toán gì thế?

Bỗng nhiên, ánh mắt tiểu quỷ của hắn quét xoẹt qua người tôi. Nguy rồi! Báo động cấp 6! Chuồn lẹ!

"Lâm Tử Hy! Đứng lại"

HuHuHu! Không kịp nữa, bị hắn tóm cổ được rồi.

"Thế Khải à! Có thể thay đổi quyết định được không" Tôi mếu máo van xin tên họ Vương đến nỗi sưng húp mắt mà hắn chẳng tha. Ngược lại, còn tỏ ra rất cương quyết.

"Là con gái thì phải đảm đang chứ. Nhanh lên!"

Vương Thế Khải! Đồ đại ma đầu đáng ghét! Mi chỉ muốn tìm cách hãm hại ta chứ gì? Với mười sáu năm kinh nghiệm sống còn, bản cô nương ta chưa một lần zô bếp...làm sao mà thi mấy cái thứ vớ vẩn đó được chứ???

Ta! Hận! Mi!

  Tại phòng giáo vụ...

Ầm!

Tiếng đạp cửa khiến mấy học sinh đang đăng kí gần đó giật nảy mình. Khi họ ngoái đầu lại, chỉ còn một đám khói bụi bay loạn xạ. Thấy rõ uy lực của Vương đại ca.

Nhìn chiếc bàn đăng kí chỉ cách mình một khoảng không xa, mặt tôi tái mét. Ối! Má ơi, con không muốn thi thố gì hết.

"Tôi muốn đăng kí" Vương Thế Khải đập mạnh tay xuống bàn, ra hiệu cho cô giáo phụ trách vấn đề này.

"Em muốn đăng kí môn gì" Cô giáo lướt nhìn hắn, nói nhẹ nhàng như làn gió xuân thoáng qua trên mặt hồ phẳng lặng, nước trong veo.

Vương Thế Khải cau có"Cậu ấy - Lâm Tử Hy muốn đăng kí cuộc thi Miss Cook"

Nghe đến đó, mắt cô giáo phụ trách sáng long lanh, xem ra cả sáng nay chưa có ai đăng kí môn này là cái chắc. Chết cha! Cô ấy đang đánh dấu tên tôi vào cột đăng kí, làm sao đây???

"Ấy! Em không đăng kí môn này, em muốn chạy đường dài 400m ạ" Lấy hết can đảm, tôi đành liều mạng chống chế.

Ngòi bút chỉ còn cách tờ giấy 0,01mm bỗng chuyển hướng sang cột bên cạnh...

"Khoan đã! Em bảo cô đăng kí môn Cook cơ mà" Vương Thế Khải nổi đóa, nhảy cẫng lên. Tôi tự hỏi sao tên này cứ thích chen chân vào quyền riêng tư của người khác nhỉ?

"Này! Đó là quyền của tôi, không mướn cậu lo"

"..." Xung đột bắt đầu xảy ra trong căn phòng giáo vụ. Trung tâm gây ra rắc rối là là hai Super Idol Minh Khánh - Tôi và họ Vương, không ai chịu nhường ai câu nào khiến không khí xung quanh nồng nặc mùi thuốc súng.

Mấy học sinh gần đó cũng tìm chỗ đi 'lánh nạn'.

"Các em có trật tự ngay không? Có mỗi việc đăng kí cũng cãi nhau, em nào là Lâm Tử Hy" Cô phụ trách nghe chúng tôi cãi nhau một thôi một hồi bỗng phản ứng kịch liệt. Mặt hồ bắt đầu lăn tăn gợi sóng rồi.

"Đương nhiên là em rồi" Khà Khà! Xem ra ván này Vương Thế Khải thua là cái chắc.

Cô giáo gật đầu, định đánh tên tôi vào cột chạy thì tên rách việc Vương Thế Khải nắm chặt lấy tay cô. Hắn đang làm gì thế, định giở trò sàm sỡ sao?

"Cô cũng biết rồi đấy, Lâm Tử Hy là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị, xưa nay bản tính vốn hiền lành, yếu đuối thì làm sao có thể thi chạy đường dài được chứ? Tuy đó là ước vọng của cá nhân nhưng nếu xảy ra mệnh hệ gì trên đường chạy thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Tất nhiên là cô giáo phụ trách không khuyên ngăn học sinh rồi. Em thấy, là con gái nên thùy mị, nết na, cuộc thi nấu ăn này rất hợp với cậu ấy. Vừa giữ được hình tượng nữ sinh kiểu mẫu, vừa đem lại vinh danh đời đời. Em xin hết"

Tên...tên Vương Thế Khải đó muốn chơi khăm tôi ư? Hắn giở tài văn chương ra khích bác cô giáo, hơn nữa còn vẻ bề ngoài cuốn hút thì...tôi xin giơ hai tay đầu hàng. Nhìn sắc mặt cô phụ trách đắm đuối thế kia cơ mà...HuHuHu! Có trách cũng tại tôi sinh ra đã kém kĩ năng giao tiếp.

Xoạch!

Ba chữ LÂM TỬ HY đập ngay vào mắt tôi.

"Cám ơn cô nhiều. Bye" Vương Thế Khải nở nụ cười đắc thắng kéo tay tôi ra ngoài, không quên gửi nụ hôn gió đến tập thể nữ sinh và giáo viên đang trúng phải quỷ kế, đứng đờ người ra như trời trồng.

Từ lúc ra khỏi phòng giáo vụ, hai chúng tôi không ai nói câu gì, cứ lờ nhau đi. Nhìn Vương Thế Khải đi phía trước, hai tay đút túi quần ra dáng đàn ông lắm. Nhưng, hình ảnh ấy lại toát lên vẻ lạnh lùng hiếm có ở con người này. Vương Thế Khải lúc này khác xa so với Vương Thế Khải mà tôi từng biết, hắn luôn chọc ghẹo tôi đến nỗi giận tím mặt. Thà rằng cứ là kẻ đáng ghét đi, còn hơn là như thế này. Chúng tôi nói là yêu, thực chất chưa có mối quan hệ gì ở đây, vẫn chỉ xem nhau như bạn bè bình thường...Vậy, cứ xem như những thứ trước đây đều vô nghĩa đi. Tôi luôn nghĩ xấu, chửi rủa tới tấp Khải, liệu...hắn có nghĩ như vậy không?

Cố gắng gạt bỏ thứ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đi. Tôi lấy hơi dài, sải bước thật nhanh, đi qua Vương Thế Khải.

Im lặng...Im lặng...

Tôi đang đợi chờ điều vô vị gì đây?

Sao hai mắt rát thế, sống mũi còn cay cay nữa...Đừng khóc, yếu đuối lắm!

Tôi cố gắng đi thật nhanh, thật nhanh để Vương Thế Khải không nhìn thấy bóng người mình...

"Lâm Tử Hy"

Tai tôi nghe nhầm ư?

"Lâm Tử Hy" Chắc chắn là...

Tôi quay người lại nhanh như cắt...

Vù Vù Vù

Tiếng gió thổi lùa qua mái tóc dài của tôi, cố ý làm rối chúng. Lá từ trên cây bị cuốn xuống đường kêu xào xạc. Dường như, chúng muốn ngăn cách sự kết nối giữa hai con người.

"Tử Hy! Cố gắng lên! Tôi tin, em nhất định sẽ làm được..." Lời khích lệ đầu tiên của Vương Thế Khải dành cho tôi"Bé Tomboy đáng yêu ạ"

Toàn thân tôi đang lâng lâng như đi trên mây bỗng đứng khựng lại. Hắn ta vừa nói cái gì thế? Bé Tomboy đáng yêu? Chẳng lẽ, từ nãy đến giờ Khải đang trầm tư suy nghĩ về chuyện đó.

Bị phát hiện rồi! Xí hổ quá!

Hai má tôi ửng hồng, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách!

Vèo!

Hai vệt chân dài hằn trên mặt đất từ chỗ Vương Thế Khải đứng đến sân trường.

Cậu khẽ nở nụ cười tươi, tròng mắt lưu ly dõi theo bóng người vừa chạy đi.

Tôi sẽ luôn bảo vệ em! Cho dù em có là Tomboy đi chăng nữa...

"Á Đông! Khâu Á Đông" Tôi hốt hoảng chạy xồng xộc vào lớp.

Tên béo Đại Nhất Nhất đang ngồi ăn bánh Hamburger bỗng rơi tọt cả miếng bánh xuống đất. Hạ Gia Anh mặt nghệt như phỗng, giật mình đứng bật dậy còn Lôi Vũ ưu tú suýt sặc cà phê.

"Lâm Tử Hy! Từ sau có vào cũng nên đi nhẹ nói khẽ thôi chứ" Hạ Gia Anh tức giận, quắc mắt lên với tôi. Tên này là Vương Thế Khải thứ hai, tuy chưa hung ác bằng nhưng điệu bộ thì y hệt. Cứ như hai anh em song sinh í.

Thấy vậy tên Nhất Nhất cũng vào hùa"Dễ bị kích động dẫn đến suy tim lắm đó"

"Lắm lắm cái đầu cậu ý" Họ Hạ ưu ái tặng ngay cho tên ba phải cái cốc như trời giáng xuống đầu khiến tên đó mắt long sòng sọc, miệng méo xệch. Trông khiếp quá!

Hai tên này đang chiến tranh lạnh, tốt nhất tôi nên đi hỏi Lôi Vũ vẫn tốt hơi. Nghĩ vậy, tôi bèn chạy tót về phía cậu bạn dễ tính ấy"Vũ! Cậu có thấy Á Đông đâu không?"

"Cậu ấy vừa ra ngoài với Dương rồi" Trời đất! Ngay lúc nước sôi lửa bỏng nhất lại không thấy tăm hơi con nhỏ chết tiệt đó đâu. Suốt ngày chỉ biết bám theo tên khó gần đó, chẳng hiểu nhỏ yêu cậu ta ở điểm nào???

  Phải tốm bao công sức tôi mới tìm được nhỏ Khâu tại nhà ăn đêm của trường.

"Hả? Cả Âu Thần và Vương Thế Khải đều biết bà là Tomboy rồi! Thế mấy người đó có kêu ca gì không" Á Đông vừa nghe tôi kể lại hết sự tình liền phụt ngay ngụm trà trong mồm ra. Thật mất vệ sinh hết chỗ nói!

"Ờ, thì...Chẳng bảo gì cả" Mà có muốn bảo gì thì hai tên đó cũng đâu có gan nói trước mặt tôi chứ!

"Vậy Hy còn lo chuyện gì nữa"

"HixHix. Bà không biết đâu, tên Vương Thế Khải bắt tôi đăng kí thi Miss Cook đó" Xem ra, Á Đông tỏ ra rất quan tâm, tôi bèn tâm sự với nhỏ phi vụ chiều nay.

Một giây...Hai giây...Im lặng!

"Ôi hahaha! Cười bể bụng mất" Xì! Con nhỏ đáng ghét, còn dám chọc quê bản cô nương. Nếu đây không phải ở trường học, có lẽ nhỏ Đông đã lãnh vài trưởng rồi"Ê! Cái đứa từ khi sinh ra chưa vào bếp lần nào như bà thì thi thố cái nỗi gì. Chẳng lẽ lại trượt vỏ chuối"

Cái gì mà trượt vỏ chuối?

"Khâu Á Đông! Bà quá khinh tôi rồi"

Tôi tức giận bỏ mặc con nhỏ đáng nguyền rủa đó ở trong quán, một mình đi ra ngoài, mặt hằm hằm sát khí.

Đêm ở thành phố Ấn Sương nhộn nhịp hơn bao giờ hết, đèn đường thắp sáng trưng, từng dòng người tấp nập, đổ xô ra phố. Không khí sôi nổi được bao bọc bởi màn sương trắng mờ ảo, gợi cho ta những cảm giác như lạc vào cõi tiên.

Khịt Khịt!

Woa! Mùi bánh bao thơm quá!

"Ôi, Già Trần" Đứng từ ngoài đường, tôi đã nhìn thấy già Trần với tư thế đọc báo quen thuộc. Ấy, sao không nhân cơ hội này nhờ già chỉ bảo cho vài tuyệt chiêu nhỉ? Ý tưởng mới nảy lên trong đầu tôi.

Bụng nghĩ thế nào bèn hành động ngay, tôi phi thẳng vào quán nhanh như tên bắn. Vừa nhìn thấy vị khách vô lễ, già đẩy cao gọng kính lên gần mắt, cố nhìn cho rõ người đứng trước mặt"Tiểu Hy à"

"Vâng! Là cháu đây. Lâu lắm không gặp, nhớ già lắm đấy ạ"

Già Trần cười tươi như hoa buổi sáng, đem cho tôi đĩa bánh bao nóng hổi, miệng lẩm bẩm"Con nhóc này chỉ giỏi nịnh. Thôi, nói đi! Có chuyện gì cần nhờ tới ta nào"

Oái! Sao già tinh thế, chuyện lần trước tôi là Tomboy cũng bị phát hiện ngay tức khắc, đến lần này cũng bị đoán trúng tim đen"À...Cháu muốn nhờ...Ch...uyện là thế này..."

Đây là lần thứ hai tôi đem kể chuyện này cho người khác, mong là già sẽ không như con nhỏ Khâu bội bạc kia.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, già khẽ nhíu mày.

Hãy mở chút lòng từ bi đi ạ! Amen!

"Vậy, chiều mai hai giờ tới nhà ta ở khu phố bên kia. Nhớ gọi thêm cả hai người bạn cùng đến" Sau vài giây suy nghĩ, cuối cùg già cũng đồng ý thu nạp đứa đệ tử ngốc nghếch này.

Tôi cảm động, sống mũi trở nên cay cay"Già Trần là tốt nhất"

"Thôi thôi! Mau lo làm chân phụ bếp cho ta tối nay đi. Không làm ăn cẩn thận thì mai đừng đến gặp ta"

Cái gì???

Sao số tôi khổ thế này cơ chứ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro