Chương 8: A hero in the public's eyes, but a human he may just be

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vị anh hùng trong mắt công chúng, nhưng có lẽ cậu ta chỉ là một con người

CHƯƠNG 8:

                               

Khi Draco lần đầu nghe đến Harry Potter, hắn thần tượng cậu bé bằng tất cả những gì có thể. Hắn viết thư, nhờ mẹ gửi cho kẻ được chọn, cậu bé sống sót. Hắn còn trẻ, ngây thơ và vô cùng điềm nhiên khi ngước nhìn mẹ mình, người nở một nụ cười trang trọng với hắn.

Narcissa thường bắt hắn ngồi vào lòng bà và giải thích tại sao hắn không thể gửi thư. Bà kể cho hắn nghe về việc Harry Potter là một cậu bé nhút nhát, một người được bảo vệ và ẩn náu khỏi thế giới muốn làm hại nó. Những lá thư của hắn sẽ không được nhận và Harry sẽ không thể trả lời. Draco đã rất thất vọng vì điều này và đã khóc đến mất ngủ.

Hogwarts là cơ hội để hắn gặp chàng trai mà hắn đã thần tượng bấy lâu nay. Hôm đó khi bước vào tiệm may của Madame Malkin, hắn đã đứng cạnh một cậu bé gầy gò và mệt mỏi đang được thay đồng phục học sinh. Hắn nghĩ rằng cậu bé là một người gốc Muggle, nhưng những người gốc Muggle thường đi chung với cha mẹ của họ. Cậu bé trông hốc hác và mệt mỏi, mái tóc lệch về nhiều hướng khác nhau và cặp kính đã bị gãy nhiều lần. Hắn không biết nên khinh thường hay thương hại nó.

Nhưng cơ thể gầy gò và bộ quần áo kinh khủng của nó không phải là điều đầu tiên Draco chú ý. Đó là đôi mắt của nó. Lần đầu tiên hắn chú ý đến đôi mắt của cậu bé mà hắn có thể dễ dàng so sánh với một viên ngọc lục bảo.

Vài ngày sau, hắn đi trên tàu tốc hành Hogwarts với Crabbe và Goyle đi cùng. Hắn lùng sục khắp chuyến tàu để tìm Harry Potter và thấy mình đang đứng trước cửa kính của một toa. Hắn nhìn thấy cậu bé mà hắn đã gặp ở tiệm Madam Malkin và ngay lập tức cứng người. Vết sẹo hình tia chớp trên trán nó rõ như ban ngày, nhưng hắn lại cau mày.

Harry Potter là một cậu bé bằng tuổi hắn, được cho là có cùng chiều cao hoặc cao hơn hắn. Cậu bé mà hắn nhìn thấy thấp hơn, gầy hơn và rõ ràng là không được chăm sóc. Hắn đã không suy nghĩ chín chắn và nói bằng giọng điệu kiêu ngạo mà mẹ hắn thường cảnh báo hắn không nên sử dụng khi tạo ấn tượng đầu tiên.

Harry Potter không chấp nhận tình bạn của hắn.

Hắn được xếp vào Slytherin. Harry, đúng như dự đoán, được xếp vào Gryffindor.

Harry Potter là bạn của Ronald Weasley và một phù thủy gốc Muggle. Draco cảm thấy chua chát.

Hắn cảm thấy ghen tị khi Weasley và cô bé Muggle có cơ hội làm bạn với Harry. Thời gian trôi đi, Draco vẫn luôn theo đuổi Harry.

Harry đã biến thành Potter trong lòng hắn.

Draco đã dành ba năm để cố gắng dập tắt cảm giác chua chát khi thấy Weasley cư xử thân thiện với Harry như vậy. Đó có thể là hắn. Hắn có thể là bạn của Harry, họ có thể chơi quidditch như bạn bè. Họ sẽ đi dọc hành lang và nói về những thứ buồn cười nhất—như bạn bè.

Nhưng đây là lỗi của hắn. Hắn thật ngu ngốc lúc nhỏ. Hắn đã nói theo một cách, hành động theo một cách không phù hợp với Harry. Hắn ngu ngốc và để cho sự ghen tị và giận dữ kiểm soát mình. Mẹ hắn sẽ rất thất vọng về hắn, nhưng cha hắn lại tự hào và khuyến khích hành vi như vậy.

Draco... đó không phải là cách con đối xử với một người. Narcissa từng nói trong một lá thư. Bà đã xem lá thư hắn gửi cho cha mình, kể về việc hắn thách đấu tay đôi với Harry Potter và chế nhạo nó không ngừng. Draco đã cảm thấy xấu hổ về bản thân khi nhìn thấy chữ viết tay của mẹ.

Nhưng cúp Quidditch thế giới đã đến. Hắn rất phấn khích, hy vọng rằng mình có thể nói chuyện với Viktor Krum trong suốt trận đấu. Hắn đã không mong đợi bất cứ điều gì ngoài một trận đấu quidditch tuyệt vời. Hắn đã rất phấn khích và hạnh phúc, và rồi tâm trạng trở nên chua chát khi nhìn thấy một nhóm tóc đỏ ngồi ở mép hàng ghế trên cùng. Đúng như dự đoán, trong nhóm đó có hai người kỳ quặc, một cô bé tóc nâu và một cậu bé có mái tóc đen tuyền.

"Lucius!"

Hắn nghe thấy vị bộ trưởng Anh ra hiệu cho cha hắn. Draco chưa bao giờ thấy Cornelius Fudge thích hợp làm bộ trưởng. Cha của hắn sẽ tốt hơn người đàn ông đó.

Cha hắn chỉ nở một nụ cười trên khuôn mặt, một ánh nhìn được luyện tập cẩn thận mà Draco đã quen. "Bộ trưởng, ngài khỏe không? Tôi không nghĩ ông đã gặp vợ tôi, Narcissa và con trai chúng tôi, Draco." Lucius giới thiệu, ra hiệu cho họ.

Draco gật đầu, trong khi mẹ hắn là mẫu mực của sự đĩnh đạc và duyên dáng. Fudge lại làm điều gì đó ngu ngốc kéo Arthur Weasley vào cuộc trò chuyện, điều này khiến cả hai người đàn ông gầm gừ với nhau. Draco không khỏi thở dài, có chút chán nản khi nghe cha mình tranh luận với Weasley.

" Zdraveĭ ministŭr Oblansk ."

Draco cứng người khi nghe thấy giọng nói quen thuộc. Đầu hắn quay về phía Bộ trưởng Bulgaria nếu hắn nhớ không lầm. Nhưng sự chú ý của hắn lại đổ dồn vào cậu bé ăn mặc bảnh bao đứng bên cạnh người đàn ông. Mái tóc đen tuyền đã được chải chuốt một chút, màu ngọc lục bảo sống động lấp lánh sau cặp kính tròn của nó.

Harry Potter đã thay đổi trong tháng qua. Hắn không thể hiểu tại sao nó lại có vẻ khác biệt đến vậy. Cứ như thể cậu bé đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Harry Potter mà hắn biết là một người liều lĩnh, táo bạo và có rất nhiều may mắn. Nó không duyên dáng, cách cư xử ít ỏi và chắc chắn chỉ nói được tiếng Anh. Draco nhìn chằm chằm vào cậu bé trước mặt. Mặc bộ quần áo đẹp đẽ hoàn toàn phù hợp với nó, tư thế của nó rất hoàn hảo, ngay cả cách cư xử cũng có vẻ như một người thừa kế lão luyện.

Potter chỉ nói được tiếng Anh. Nó bối rối trước cách phát âm của một số câu thần chú. Harry Potter không được giáo dục tốt về văn hóa phù thủy, đặc biệt là văn hóa bên ngoài nước Anh. Chưa hết... Draco quan sát và lắng nghe Harry nói bằng tiếng Bungari hoàn hảo—Draco đã học tiếng Bungari nhưng Harry Potter lại nói trôi chảy đến mức nghe như thể đó là tiếng mẹ đẻ của nó. Lông mày hắn nhíu lại khi nghe Potter nói chuyện với Bộ trưởng Bulgaria như thể nó đã làm việc đó hàng ngày.

Potter xúc phạm Fudge một cách không quan tâm, như thể ông ta chỉ là thứ rác rưởi.

Potter có khí chất kiêu ngạo và kinh nghiệm mà một tháng trước nó không có. Draco biết điều này vì lần cuối cùng hắn thực sự nhìn thấy Potter là khi nó đang im lặng đọc tờ Nhật Báo Tiên Tri trong đại sảnh. Hắn thực sự đã không dành thời gian để quan sát Potter nhưng bây giờ hắn đã làm vậy. Người cách đây khoảng một tháng không phải là người mà hắn đang nhìn.

Hắn liếc nhìn mẹ mình, người cũng hoài nghi và nghi ngờ về cách cư xử của Potter. Hắn không thể không nuốt nước bọt khi Potter chạm mắt với hắn. Đó không phải là nó. Đó không phải là Harry Potter. Hắn tự nhủ và rời mắt khỏi đôi mắt xanh lục xuyên thấu dường như đang nhìn vào linh hồn hắn. Biết là thế, thật tàn nhẫn.

Bộ trưởng Bulgaria đưa Potter đi, để lại tất cả bọn họ há hốc mồm nhìn chằm chằm. Potter đã dễ dàng liên minh với một bộ trưởng ngoại giao trong khi Fudge vẫn lắp bắp trong lời nói của ông ta như một tên ngốc.

"Narcissa chuyện gì đã xảy ra vậy? Weasley quá phiền phức đến mức ta không để ý những gì Potter đã làm." Lucius gầm gừ khi hỏi vợ mình. Ánh mắt ông lướt qua Potter, người đang nói chuyện với một cậu bé người Nga có đôi mắt đặc biệt.

Narcissa mím môi, "Cậu ta có thể nói tiếng Bungari hoàn hảo. Lucius, cậu ta nói như thể đó là ngôn ngữ đầu tiên của nó vậy."

Đôi mắt của Lucius mở to khi ông liếc nhìn Potter. Draco quan sát Potter nói chuyện với cậu bé kia mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Hắn đã bối rối. Nó cũng có thể nói tiếng Nga ư? Hắn nghi ngờ khi Potter cười nhạo điều gì đó mà cậu bé kia nói.

Cậu bé có đôi mắt độc đáo, Draco ngay lập tức nhận thấy. Potter có đôi mắt xanh lục hoàn toàn khác biệt với những người có đôi mắt xanh lục khác. Viên ngọc lục bảo sống động có thể dễ dàng bị nhầm lẫn là hình ảnh phản chiếu của lời nguyền chết chóc—Draco không khỏi rùng mình. Cậu bé mà Potter đang nói chuyện cùng có đôi mắt gần như độc đáo không kém. Chúng có màu tím.

Nó giống như nhìn thấy ánh sáng của một viên thạch anh tím từ xa. Cậu ta không có ngoại hình đẹp, nhưng đôi mắt của cậu bé là thứ đầu tiên hắn chú ý đến. Điều tương tự cũng xảy ra với lần đầu tiên hắn gặp Potter—đôi mắt ấy là thứ đầu tiên hắn để ý.

"Nó cũng có thể nói tiếng Nga." Draco lẩm bẩm, thu hút sự chú ý của bố mẹ hắn.

Narcissa mím môi, nheo mắt nhìn Potter và chàng trai đi cùng nó. Bà dường như quan sát họ như một con chim ưng, trước khi bà nhận ra điều gì đó. Đôi mắt bà hướng về phía một người phụ nữ có lẽ gần bằng tuổi bà. Cô ấy trông giống cậu bé mà Potter đang nói chuyện cùng, mái tóc màu nâu tro, đường nét sắc sảo và phép thuật có vẻ khá hung hãn. Mặc dù cậu bé có những đường nét mềm mại hơn người phụ nữ.

Draco quay sang mẹ mình, thấy vẻ mặt nhăn nhó của bà. "Con trai của Nadia Markova."

"Nadia Markova?"

"Con không nhớ sao? Cô ấy nổi tiếng vì đã vô địch giải đấu tay đôi khi mới 15 tuổi. Ta nghĩ... cô ấy trẻ hơn chúng ta một chút." Narcissa giải thích, "Con không nhớ sao? Bella đã rất vui mừng khi nghe về Markova."

"Mar... Nadia Markova, một luật sư nổi tiếng đến từ Nga. Cô ấy là ân nhân của Bộ Nga và đã hỗ trợ bộ phận thần sáng của họ." Lucius thì thầm, đôi mắt hơi mở to. "Vậy đó là Nadia Markov."

"Ta nghe nói con trai bà ấy là thiên tài về rune."

Draco nghiêng đầu với cậu bé mà Potter đang nói chuyện. Có vẻ như cậu ta là con trai của một luật sư và là ân nhân của Bộ. Một người rõ ràng có địa vị cao.

Sự ghen tị lại một lần nữa trỗi dậy, hắn mím môi nheo mắt nhìn cuộc trò chuyện giữa hai người. Draco là một người của gia tộc Malfoy, một người có quyền lực trong xã hội. Hắn là con trai của một người có liên quan đến Bộ. Hắn là người được coi là thiên tài trong một số môn học. Sự khác biệt lớn giữa hắn và Nikolai Markov là gì?

Draco cứng người khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, dịu dàng và chân thành trên khuôn mặt Markova. Cậu ta trông giống như một con cún, hắn nghĩ khi nhìn cậu bé cười lần nữa. Có lẽ đó là lý do tại sao. Cậu ta trông đẹp trai... không kiêu ngạo... không tự mãn... không giống mình.

"Mẹ, cha... trận đấu sắp bắt đầu rồi." Hắn lặng lẽ nói, khiến bố mẹ hắn đang đắm chìm trong cuộc trò chuyện về gia tộc Markov giật mình. Hai người chạm mắt nhau, gật đầu trước lời nói của Draco.

Narcissa nắm lấy tay Draco, mỉm cười với hắn khi bà dẫn họ về chỗ ngồi. May mắn thay, nó ở rất xa, rất xa nơi gia đình Weasley đang ngồi.

Linh vật của Ireland và Bulgaria đã được mang ra và Draco không khỏi thở dài với Veela. Gia đình Malfoy có một chút dòng máu Veela do nguồn gốc từ Pháp của họ, do đó, dù là giới tính nào, hắn đều miễn nhiễm với những tiến bộ của Veela.

Draco rất thích trận đấu này, chứng kiến đội tuyển Bulgaria chật vật trước Ireland trong khi Krum trình diễn những chiến thuật tuyệt vời mà hắn chỉ có thể hy vọng đạt được. Thật không may, Ireland đã gần như chiến thắng trong trò chơi nhưng Krum đã chạm tay vào quả snitch. Ireland trên đà thắng nhưng Krum đã kết thúc trận đấu. Hắn gần như đứng dậy khỏi chỗ ngồi để cổ vũ, hét lên sung sướng khi nhìn Krum lao qua sân với quả snitch trên tay.

Sau đó Harry Potter kết bạn với chàng trai trẻ.

"Ôi Merlin!"

_______________

Bọn tử thần thực tử đã đột kích vào cúp thế giới. Mẹ hắn điên cuồng đánh thức hắn dậy, trông có vẻ giật mình, bối rối và kích động khi bố hắn hét lên. Tầm nhìn của Draco mờ đi, nhưng hắn có thể thấy đôi mắt xanh lạnh lùng của ông đang nhìn vào đôi mắt xám của hắn. Hắn bối rối, nhận thấy mẹ hôn lên trán hắn khi bà dìu hắn đứng dậy.

"Mẹ—"

"Draco, chạy vào rừng và trốn. Đừng rời khỏi rừng cho đến khi bọn ta đến đón con. Hiểu không?" Narcissa ngắt lời hắn, mặt tái nhợt hơn bình thường và bà ôm lấy má hắn với vẻ sợ hãi. "Draco, cha con và mẹ sẽ giải quyết chuyện này. Hãy trốn, trốn và thoát khỏi mớ hỗn độn này nhanh nhất có thể. Con có chiếc nhẫn thừa kế, nó sẽ bảo vệ con và dẫn chúng ta đến chỗ con một khi chuyện này kết thúc."

Tim Draco đập thình thịch. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy sự hỗn loạn đang trút xuống khu cắm trại. Những người đeo mặt nạ đang khủng bố mọi người. Draco nhận ra những chiếc mặt nạ đó—mặt nạ tử thần thực tử. Hắn quay sang mẹ mình đang cắn môi, rồi quay sang bố hắn đang đứng đó với tư thế bảo vệ.

"Narcissa, đưa Draco rời khỏi khu cắm trại ngay lập tức!" Lucius hét lên và gọi ra một chiếc khiên để bảo vệ họ.

Narcissa hét lại, hôn lên trán Draco một lần nữa. Bà đẩy hắn về phía khu rừng.

"Mẹ, cha—"

"Draco chạy đi! Bọn ta sẽ tìm thấy con, ta hứa." Giọng bà dịu dàng và đầy yêu thương nhưng Draco có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt bà. Hắn chỉ nhìn lại một lần trước khi chạy thẳng vào rừng.

Hắn chạy và chạy cho đên khi điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến là trốn vào trong rừng. Đó là những gì mẹ đã nói với hắn. Hãy trốn, hãy chạy. Đó là điều duy nhất mà hắn—một đứa trẻ—có thể làm.

Ổn định nhịp tim nào. Bình tĩnh. Che giấu cảm xúc nào, họ sẽ không bao giờ nhìn thấy nỗi sợ hãi của mình. Ổn định nào. Hắn tự nhủ với mình nhiều lần cho đến khi thở hổn hển vì chạy. Tạ ơn Merlin vì đã luyện tập quidditch cho hắn, hắn dễ dàng nghĩ vậy khi hít một hơi thật sâu.

Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra.

Draco dựa vào thân cây, một tay đặt lên ngực và hít một hơi thật sâu. Hắn cảm thấy bụng hơi đau, trước khi lặp lại hành động của mình. Hít một hơi thật sâu, thở ra và lặp lại. Hắn giữ thói quen này trong vài phút trước khi lang thang trong rừng. Hắn cứ tựa vào thân cây, nghịch nghịch chiếc nhẫn thừa kế của mình trong khi tập trung vào nhiệt độ của nó. Nếu nó nóng lên nghĩa là nguy hiểm đang cận kề.

Những âm thanh la hét là tất cả những gì hắn nghe thấy, nao núng khi có vài bước chân tiến về phía hắn. Cây đũa phép của hắn được nắm chặt trong tay, run rẩy và sẵn sàng tấn công. Nhưng hắn đã nghe thấy nó.

" Lumos! " Giọng nói quá quen thuộc đó xuyên qua không khí và theo sau là hai giọng nói khác. Ánh sáng che khuất tầm nhìn của hắn từ phía sau những cái cây khác, cản trở tầm nhìn của hắn về ba người.

"Bọn tử thần thực tử... bọn tử thần thực tử đó, tại sao chúng—Cặp song sinh và Ginny đâu rồi?!" Hắn lại nghe thấy tiếng bước chân theo sau.

"Chúa ơi—Ronald bình tĩnh lại nếu không tớ sẽ đánh bồ!" giọng nói lắp bắp, run rẩy khi hắn lắng nghe.

Hắn điều chỉnh biểu cảm của mình thành bình tĩnh và thờ ơ, chuẩn bị tinh thần để chạm trán với thứ được gọi là bộ ba vàng của Hogwarts. Harry Potter dẫn đầu trong khi Hermione Granger và Ron Weasley nắm tay nhau. Hai người sau bị lung lay, trong khi Potter dường như không hề bối rối đến mức khiến Draco lo lắng.

Sau đó, theo bản năng, điều gì đó ngu ngốc phát ra từ miệng hắn. "Có vẻ như bố của mày đã bảo mày đi trốn. Lũ chồn còn lại đâu rồi?"

Potter quay đầu về phía hắn—Draco không khỏi rùng mình trước hành động đó. Potter nhìn chằm chằm vào hắn, trước khi một nụ cười nở ra trên khuôn mặt nó. Weasley và Granger đang dọa sẽ nguyền rủa hắn—hoàn toàn khác với Potter, người trông rất hài lòng khi nhìn thấy hắn.

"Malfoy, thật tuyệt vời khi được gặp mày."

Draco cảm thấy khó khăn khi nhìn vào đôi mắt avada của Potter.

"Potter."

Potter nhếch mép cười, "Rất vui được gặp lại mày."

Đó chắc chắn không phải là Harry Potter, đó là suy nghĩ cuối cùng của Draco trước khi Hadrian Potter bắt đầu nói chuyện với hắn.

_______________

Harry có thể nhớ rất rõ khi cậu còn là Arcturus, một cuộc sống trong đó gia tộc Black hoàn toàn khác với cuộc sống ở các vũ trụ khác. Gia tộc Black ít thiên vị hơn, ít phân biệt chủng tộc hơn đối với những người gốc Muggle và thừa nhận điều khó khăn trong hôn nhân mà họ gặp phải với các gia đình thuần chủng khác. Đó là khoảng thời gian mà Harry cảm thấy tự hào khi chứng kiến gia tộc Black cao quý và cổ kính nhất phát triển mạnh mẽ.

Bellatrix có một đứa con trai trong kiếp sống đó. Huyết thống được nhận làm khả năng sinh sản của bà gặp nhiều vấn đề. Bà đã khóc, than vãn và tìm kiếm trong thư viện cách chữa trị vấn đề của mình. Nhưng vấn đề sinh sản của bà bắt nguồn từ sự cận huyết từ gia đình. Bà không bao giờ có thể có con với Rodulphus.

Draco có nhiều anh em họ hơn trong kiếp sống đó và biến thể của Harry đã lớn lên cùng cậu bé. Bốn người họ là những người bạn thân nhất, gần như không thể tách rời. James và Lily có một cô con gái hai năm sau khi Harry chào đời— Rosaline Potter rõ ràng giống cha cô hơn bất kể cô ấy trông giống mẹ đến mức nào.

Một nụ cười nở trên khuôn mặt Harry khi cậu nhìn chằm chằm vào Draco—người rõ ràng đang sợ hãi trước nụ cười đó, tất nhiên là Harry phớt lờ hắn. Cậu đã dành thời gian để hiểu cậu bé ở kiếp thứ ba và thứ sáu. Draco chỉ là một cậu bé— Narcissa đã nói nhiều lần khi nghe tin con trai bà sẽ tham gia vào cuộc chiến.

"Sao mày lại ở một mình? Những thời điểm nguy hiểm như vậy có thể làm mày bị thương." Cậu hỏi với giọng điệu rõ ràng là một sự lo lắng giả dối. Harry quan sát Draco mím môi, trừng mắt nhìn cậu nhưng cũng cố gắng hết sức để tránh giao tiếp bằng mắt. Đôi mắt của cậu luôn giống với lời nguyền chết chóc một cách kỳ lạ.

"Cha mẹ mày hẳn đang đeo mặt nạ ngoài kia à? Khủng bố Muggle?" Ron cáu kỉnh, trừng mắt nhìn Draco.

Giữ bọn họ có sự thù địch rõ ràng. Mối quan hệ giữa Malfoy và Weasley luôn luôn khó khăn. Harry đã nghi ngờ nó có liên quan gì đó đến việc một trong những tổ tiên của Weasley đã phá vỡ hợp đồng hôn nhân với con gái nhà Malfoy. Điều đó rất dễ trở thành nguyên nhân gây ra hiềm khích giữa hai gia tộc qua nhiều thế hệ.

Harry nhanh chóng hành động—cậu đã biết hầu hết mọi thứ về gia tộc Malfoy từ kiếp thứ chín của mình. Cậu đứng giữa Ron và Draco, nở một nụ cười để xoa dịu thằng bé phần nào—nếu biết rằng điều đó khiến cậu bé tóc vàng hoàn toàn phát sợ.

"Nào, nào—đây không phải là lúc để tranh cãi. Bất kể cha mẹ mày có đi cùng bọn tử thần thực tử hay không, việc mày đi lang thang trong rừng trong khi các quan chức của Bộ đang chạy xung quanh như những con gà không đầu có thực sự an toàn không?" Harry hỏi, nhướn mày.

Draco nao núng, "Đó không phải việc của mày. Mày nên lo lắng cho bản thân mày hơn." Hắn rít lên, liếc nhìn về phía Hermione. Hàm ý rất rõ ràng, Ron nắm lấy tay cô nàng và đẩy cô ra phía sau. Draco không thể không chế giễu.

Nhưng Harry không nhúc nhích. Cậu chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào Draco trước khi một tiếng thở dài rời khỏi môi cậu. Tất nhiên nó phức tạp hơn những gì cậu còn mong đợi. Cậu bé này không còn là Draco Malfoy hồi cậu còn là Arcturus. Rốt cuộc thì cậu bé đó đã từng là bạn thời thơ ấu với một biến thể của cậu.

Người trước mặt cậu nghi ngờ và không tin tưởng cậu hơn nhiều. Theo lẽ thường thôi, tất nhiên rồi.

"Đừng ở nơi dễ thấy. Nếu Tử thần thực tử săn lùng Muggle thì các quan chức của Bộ sẽ sử dụng bất kỳ mối liên hệ nào mà mày có để tóm được mày. Bọn tao không phải là những người duy nhất gặp nguy hiểm." Harry chế giễu.

Ngu ngốc và ngây thơ. Không phải điều mình thường mong đợi ở Draco, nhưng mình không thể đỗ lỗi cho hắn được. Cậu nghĩ khi liếc nhìn lại Draco, người đã hoàn toàn cứng người trước lời nói của cậu. Hầu hết những thuần chủng đều biết về sự thiên vị giữa các nhân viên của Bộ. Một số coi thường Slytherin và một số coi thường Muggleborn. Draco chỉ có thể hy vọng hắn sẽ gặp được một nhân viên Bộ phản đối Slytherin trong rừng.

Hắn sẽ sống sót, Harry đã dự đoán như vậy. Cậu ngay lập tức kéo Hermione và Ron ra khỏi thằng bé, khiến cả hai ngập ngừng theo sau. Họ không quen với thái độ hiện tại của cậu.

"Harry..." Hermione thì thầm khi cô nắm lấy tay cậu.

Harry gần như nhăn mặt, nhưng vẫn kiềm chế được bản thân và gia cố tấm khiên che chắn của mình. Cậu liếc nhìn cô một cái, siết nhẹ tay cô và dẫn họ đi qua khu rừng. Ánh sáng ở đầu đũa phép của cậu không quá sáng, chỉ đủ để thấy một khu vực nhỏ xung quanh.

"Đừng lo... Tớ sẽ không để chúng làm bồ bị thương đâu."

Bởi vì trước khi bất kỳ ai trong số chúng chạm được một ngón tay vào người bồ, chúng sẽ chết dưới đất. Harry vừa nghĩ vừa kéo tay Hermione. Có điều gì đó ở Hermione đã thu hút cậu đến với cô. Khá đáng tiếc cho cậu vì lý do ấy nằm ở lần cậu gặp cô với tư cách là Orpheus.

"Bồ không cần phải sợ..." cậu thì thầm kéo cô đến bên mình. Hermione là một trong số ít người được cậu quan tâm sâu sắc. Ron giống như một người anh trai đối với cậu, nhưng Harry có thể dễ dàng thừa nhận rằng Regulus đã ngay lập tức thay thế Ron ngay khi cậu trở thành Malcolm.

Hermione thì đặc biệt.

Cậu băng qua khu rừng cho đến khi họ đụng phải một nhóm cô gái đang sợ hãi. Chà... một trong số họ sợ hãi, những người còn lại trông cực kỳ hung ác và vây quanh cô ấy. Cô gái ở giữa có mái tóc màu nâu xám, run rẩy ôm một cô gái cao hơn.

" Oü est Madame Maxime? Nous l'avons perdue (Madame Maxime đâu? Chúng ta đã mất dấu bà ấy)—" một trong những cô gái nói.

"Hả—cái gì vậy?" Ron ngơ ngác nói.

Hermione chớp mắt ngạc nhiên và tiến tới chỗ cô gái với vẻ mặt lo lắng. "Beauxbatons?"

" 'Ogwarts? "

Hermione gật đầu, " Es-tu perdu? Qui cherches-tu? (Bạn bị lạc? Bạn đang tìm kiếm ai vậy?) " Cô hỏi bằng tiếng Pháp trôi chảy. Ron trố mắt nhìn cô, trong khi Harry im lặng lắng nghe.

Cô gái Beauxbatons với mái tóc xoăn dày lập tức rạng rỡ khi nghe Hermione nói, " Oui! Nous recherchons Madame Maxime. (Phải! Chúng tôi đang tìm Madame Maxime.) " Cô gái giải thích với vẻ khó chịu. Một tiếng nổ vang lên từ khu cắm trại, và cô gái với mái tóc nâu ré lên.

" Oh cher! Eleanor, s'il te plait reste calme. Nous retrouverons Madame Maxime puis votre frère. (Ôi trời! Eleanor, hãy bình tĩnh. Chúng tôi sẽ tìm Madame Maxime và anh trai của bạn.) " Cô nói với cô gái tóc nâu đang sợ hãi.

Hermione cau mày quay lại với những người bạn của mình, "Họ đang tìm một người tên là Madame Maxime."

"Hiệu trưởng Beauxbatons." Harry giải thích cho họ. "Nơi này không gần khu cắm trại của người Pháp. Người Pháp ở đâu đó gần phía đông hơn."

"Đúng rồi! Percy đã đề cập đến việc các quốc gia nằm ở những khu vực khác nhau. Thật tuyệt vời khi bồ nhớ được." Ron cười toe toét, vỗ nhẹ vào lưng Harry. "Hơn nữa, từ khi nào mà bồ có thể nói được tiếng Pháp vậy?!"

Hermione gật đầu trước khi quay lại phía cô gái, " Les campings français sont à l'est. Peut-être devriez-vous vérifier là-bas. (Khu cắm trại của Pháp nằm ở phía đông. Có lẽ bạn nên kiểm tra ở đó.) " họ nhìn cô gái gật đầu, chậm rãi cúi đầu tỏ lòng biết ơn.

Nhóm họ chạy về phía đông, làm rơi thứ gì đó trong lúc chạy. Hermione để ý và nhặt chiếc trâm cài bằng sapphire lên. Nó trông có vẻ đắt tiền nhưng Harry nhìn thấy cái huy hiệu được khắc sâu vào viên đá quý. Cậu chộp lấy nó ngay lập tức và kiểm tra, khiến Hermione giật mình.

"Đây là huy hiệu của ai đó." Cậu chỉ nói, "Tớ sẽ trả lại cái này, hai bồ hãy ở yên đó."

"Nhưng—"

"Quá nguy hiểm. Hai bồ hãy bảo vệ lẫn nhau, chuyện này tớ sẽ giải quyết."

Không nói thêm lời nào, Harry chạy về phía đông tìm kiếm nhóm nữ sinh. Cậu nhanh chân, dễ dàng bắt kịp các cô gái.

"Xin lỗi!" Cậu hét lên khiến cả nhóm giật mình. Cậu vẫy chiếc trâm cài trong không trung và một trong những cô gái ngay lập tức chạy về phía cậu. Hơi thở của cậu ngay lập tức nghẹn lại khi thấy đường nét trên khuôn mặt của cô gái rõ ràng hơn nhờ ánh sáng từ cây đũa phép của mình. Nắm đấm của cậu siết chặt lại.

" Ma broche! Merci, merci! (Trâm cài của tôi! Cảm ơn, cảm ơn!) " Cô cảm ơn cậu nhiều lần. Nụ cười của cô chói lóa, rạng rỡ đến mức Harry muốn che mắt lại.

Mái tóc vàng bị bẩn, được buộc thành một búi lộn xộn. Đôi mắt của cô có cùng màu với mắt cậu, nhưng cậu có thể thấy chúng nhạt hơn, dịu hơn và xanh hơn một chút. Cô ấy trông có vẻ lớn hơn cậu vài tuổi. Cô ấy đã trưởng thành nên cô không ngần ngại sử dụng đũa phép của mình, không giống như những người khác.

Harry cố gắng tìm lại giọng nói của mình, nuốt nước bọt trước khi lắc đầu. " Vous pouvez utiliser la magie dans cette situation. Défendez-vous. (Cô có thể sử dụng phép thuật vào lúc này. Hãy vùng lên vì chính mình.) " cậu nói với giọng vội vàng. Cô ngạc nhiên khi nghe cậu nói bằng tiếng Pháp hoàn hảo.

Cậu nhét chiếc trâm cài vào tay cô trước khi lao đi. Cậu không thể nhìn cô. Khuôn mặt của cô gần như giống hệt khuôn mặt của một người bạn cũ của cậu.

"Jennette Sylvain! Đó là tên tôi." Cô gái trẻ—Jennette nói bằng tiếng Anh hơi vụng về.

Harry nghiến răng khi nghe thấy cái tên đó. Cậu tiếp tục bước đi, phớt lời phép thuật của cậu đang muốn quấn quanh cô gái trẻ kia. Khuôn mặt giống nhau, tên giống nhau. Sylvain là cái tên mà cậu quen thuộc.

Vậy ra đó là dì Jennette của bồ... cậu nghĩ khi đoàn tụ với Ron và Hermione.

"Harry, bồ ổn chứ?" Hermione hỏi với vẻ mặt cau có.

Harry chỉ lắc đầu, "Không sao. Tớ chỉ hơi mệt thôi." Cậu giải thích trước khi kéo họ sang hướng khác. Cậu không có thời gian để nghĩ về Sylvian. Đây là một dòng thời gian khác, Sylvian cậu biết không được sinh ra ở dòng thời gian này.

"Đi tiếp nào."

Động tác của cậu vội vàng và có phần điên cuồng, lùng sục khắp khu rừng để cố gắng tìm lối ra. Harry tập trung hơn vào một tên tử thần thực tử nào đó ẩn dưới chiếc áo choàng tàng hình. Cậu phải ngăn mình không làm Ron và Hermione choáng váng và chỉ săn lùng kẻ mà cậu đang theo đuổi. Nhưng điều đó sẽ có rủi ro. Ai có thể nói rằng cậu có thể làm được điều đó khi có ai đó tấn công họ và đánh trượt cậu? Kỹ năng tìm kiếm của cậu sẽ là một lý do chính đáng nhưng nó vẫn đáng ngờ. (Chỗ này mình không hiểu lắm nên để nguyên văn vậy nha)

Cậu tặc lưỡi đút tay vào túi áo khoác. Cây đũa phép thủy tùng mà kiếp trước cậu sở hữu vẫn còn đó, trong khi viên ngọc của Amarantha đang run lên, có vẻ thận trọng và sợ hãi. Harry đưa tay vuốt tóc thì nghe thấy một tiếng rít lớn. Cậu cười toe toét.

"Tìm thấy rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro