Chapter 6 - part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Severus quay trở về đại sảnh Prince, ngay trước bữa tối. Cầm lá thư Hogwart của Harry trên tay, ông tìm thấy cậu bé vẫn còn ở trong phòng vũ khí và với thanh đao bị bỏ rơi. Thay vào đó, cậu bé đang ném những con dao nhỏ vào một mục tiêu cách đó 5 mét, trong lúc bóng ma Chúa tể Hắc ám quan sát và đưa ra chỉ dẫn.

Cả hai người họ quay lại, cảm nhận được dấu hiệu phép thuật của Severus. "Nhìn kìa, Severus," Harry là người đầu tiên lên tiếng, ra hiệu cho mục tiêu.

Đánh giá theo mục tiêu chính xác ấn tượng, đây không phải là lần đầu tiên Harry tập ném dao. Sau đó Severus nghiên cứu những con dao găm nhỏ, chúng không lớn hơn lông của Hedwig. Ông chấp thuận sự lựa chọn của Chúa tể Hắc ám về vũ khí đường dài. Những con dao nhỏ rất linh hoạt và dễ giấu.

Trong bữa tối, Severus được thương lượng về tài khoản hàng giờ trong ngày của Harry. Cậu bé dường như nói mà không cần phải thở hay thậm chí nhai thức ăn trước khi nuốt. "... và Marvolo nói rằng thầy có thể dạy con cách pha chế độc dược để con có thể thắt những con dao ném..."

Severus nghẹn lại một chút khi nghe thấy điều này. Dạy Harry Potter cách pha chế độc dược! Điều đó nghe còn tệ hơn cả việc đưa một thanh đao lớn vào tay cậu bé. Chuẩn bị mở miệng để nói như vậy, một cái nhìn nghiêm khắc từ Chúa tể Hắc ám đã khiến Severus từ bỏ ý định. Severus có thể chỉ mới gặp bóng ma một tuần trước, nhưng ông đã có thể thấy được trường sinh linh giá này phục vụ mọi nhu cầu của Harry như thế nào. Dường như không có giới hạn cho những gì bóng ma sẽ làm, miễn là Harry mỉm cười vào cuối ngày.

Nó cũng không chỉ là một mặt. Harry, người mà Severus được biết là một thiếu niên rất kín đáo và không dễ tin tưởng, đã hoàn toàn cởi mở với Chúa tể Hắc ám. Cậu cho phép bóng ma chạm vào, dù là thân mật hay sở hữu, một cách không phòng bị. Sau đó, Severus biết rằng Harry liên tục và tự nguyện cho bóng ma hấp thụ phép thuật của mình. Đối với Severus, mối quan hệ ký sinh này có vẻ không lành mạnh, nhưng ông chưa bao giờ thấy Harry hạnh phúc hơn khi ở bên bạn mình.

Khi mà Harry cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Chúa tể Hắc ám quay sang hỏi cuộc họp của Severus với Hiệu trưởng đã diễn ra như thế nào. Severus đã thuật lại cuộc trò chuyện bực bội. Trong tất cả thời gian làm việc tại Hogwarts, Severus không bao giờ nhớ rằng đã rời khỏi văn phòng đó.

"Có vẻ như tất cả chúng ta đang chờ đợi ai đó thực hiện một động thái," Marvolo kết luận.

"Ngài có lo lắng về việc Lucius đang cố gắng tiếp quản mọi thứ?" Severus thắc mắc.

Lúc này, Marvolo khịt mũi. "Lucius là một phù thủy tầm thường hắn chỉ hữu dụng trong lĩnh vực chính trị," anh trả lời. "Nhưng với Harry ở bên cạnh, ta không cần một người nghĩ mình ở trên vị trí của cậu bé. Nếu Lucius dám phản bội ta, cũng không phải là một mất mát lớn gì."

Ngày hôm sau, Harry nhận được lá thư Hogwarts của mình. Bởi vì tất cả sự hỗn loạn xuất phát từ cuộc bạo loạn nên tất cả các Thư Hogwarts đều bị trì hoãn, nhưng nhờ Severus, Harry đã có được từ sớm. "Áo choàng?" Harry hỏi một cách thắc mắc, nhận thấy món đồ bất thường trong danh sách 'yêu cầu'.

"Đó là một truyền thống của giải đấu Tam Pháp Thuật, một điệu nhảy được tổ chức trong thời gian nghỉ Đông," Severus trả lời.

Đôi mắt của Harry mở to. "Nhảy?" cậu hỏi.

"Đúng vậy," ông trả lời, thích thú với vẻ mặt ngạc nhiên của Harry. "Đã có ai rồi?"

Lúc này, Harry liếc nhìn Marvolo và khó chịu. "Ừm, không. Khi nào con có thời gian để tìm người con thích?" Cậu hỏi, bối rối. Đột nhiên, hình ảnh của Ginny Weasley hiện lên trong tâm trí cậu và cậu rùng mình. "Con sẽ đi chuẩn bị đồ."

Severus đã đợi Harry đi trước khi quay sang Chúa tể Hắc ám. "Tôi không nghĩ ngài sẽ để Harry đi khiêu vũ."

"Và tại sao không?" Marvolo trở lại. "Miễn đó là một cô gái mà em ấy chọn và là một trong những người có địa vị đáng kính, ta không quan tâm đến điều khác."

"Ah..." Điều đó đã trả lời cho bí mật về định hướng của Harry. Tất cả các pháp sư và phù thủy đều là bisexual, có thể là nam hoặc là nữ (1). Theo hiểu biết của Severus, Harry chưa bao giờ thể hiện sự quan tâm lãng mạn đối với bất kỳ người bạn cùng lớp nào, và cũng không phải vì thiếu cố gắng. Nhưng nếu Harry thích người đồng giới, thì Chúa tể Hắc ám sẽ không cảm thấy quá cạnh tranh với các bạn đồng hành nữ.

Họ gặp Sirius ở Hẻm Xáo, nhấm nháp bia bơ ở một góc khá khuất của Quán Cái Vạc Lủng. Chú đã khăng khăng rằng chú đã bỏ lỡ việc mua sắm cho Harry suốt những năm đó, và thậm chí chính Bộ trưởng Bộ Pháp thuật cũng không thể giữ chú khỏi nhiệm vụ của cha đỡ đầu.

Severus nhận thấy đôi mắt của Sirius đảo quanh phòng như thể đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc ai đó. "Anh đang trông chờ người khác sao?" ông hỏi, thầm cầu nguyện rằng đó không phải là gia đình Weasley.

"Huh?"

"Hiệu quả như mọi khi." Severus đảo mắt. "Tôi hỏi anh đang chờ ai?"

Sirius lơ đãng gãi gãi đầu. "À không, nhưng tôi có cảm giác giống như ai đó đang theo dõi tôi, anh biết không? Hay ai đó đang nhìn tôi."

"Theo dõi?" Harry lặp lại hoảng hốt và cúi thấp xuống ghế một chút trước cho quán rượu u ám một cái nhìn nghi ngờ.

"Ừ. Mới sáng nay, sau khi tôi rời Hogwarts, tôi thậm chí còn nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng bùa phát hiện không tìm thấy gì." Chú nhún vai bất lực.

Đôi mắt của Harry mở to, nhưng Severus chỉ gật đầu, dường như không hoảng hốt vì điều này. "Anh có suy nghĩ gì?"

Sirius nhìn lại đầy tội lỗi. "Giữa Bộ và Hogwarts, tôi chưa tìm thấy chính xác câu trả lời."

"Tên hề ngu ngốc," Severus mắng. "Không có gì lạ khi anh trông nhút nhát như tên trộm Knockturne trong một cửa hàng đồ cổ."

"Hey!"

Severus phớt lờ sự phản kháng của Sirius và rút ra một lọ dược. "Đó là một chất ổn định tâm trạng. Uống đi. Tôi sẽ đưa một lô đến văn phòng Hogwarts cho anh."

Nhận ra sự hoang tưởng của cha đỡ đầu chỉ là do ảnh hưởng của giám ngục kéo dài, Harry đứng dậy, cảm thấy hơi ngớ ngẩn vì đã làm việc quá sức. "Vậy giờ chú đang ở Hogwarts?"

"Đúng vậy, cún con," Sirius trả lời. "Quá nhiều việc phải làm khác. Er...trừ khi con cần chú trở lại đại sảnh Prince?"

Harry lắc đầu. "Con ổn." Có lẽ tốt hơn nếu Sirius để họ một mình trong khoảng còn lại của Mùa hè thì Harry sẽ không phải lo lắng về việc tập luyện với Marvolo. "Vì vậy, chú đã hoàn thành kế hoạch lớp học của mình chưa?" Harry hỏi, nhấm nháp tách trà đá của mình.

"Con đang đùa à? Chú vẫn đang cố gắng hiểu những gì mà giáo sư của con đã dạy!" Sirius trả lời, và rồi chú quay sang Harry với sự hoài nghi không thể tin được. "Ý chú là, pixies (yêu tinh)(2)? Thật sao? Chú thậm chí phải đi hỏi cô McGonnagall để xem liệu mình có đúng giáo trình không. Không có gì lạ khi không ai bắt gặp chú khi chú là một kẻ chạy trốn, ngoại trừ cưng, cún con."

Harry cười thầm. "Chà, không như chúng ta từng có một người hướng dẫn đấu tay đôi thích hợp. Một lần chúng con có một cuộc trình diễn, Severus đã hạ gục giáo viên DADA của tụi con bằng một câu thần chú vô hiệu hóa. Có lẽ chú có thể đưa nó vào kế hoạch của mình. Ồ, và những lời nguyền nữa. Lupin là người dạy tốt nhất trong số những người đã dạy tụi con, nhưng tất cả những gì thầy ấy dạy đều bao quanh những sinh vật bóng tối. "

"Điều đó tốt," Sirius trả lời. "Là một cựu thần sáng, chú có đủ điều kiện để dạy là dù đấu tay đôi hay phòng thủ phép thuật."

Sau khi họ uống xong, Harry chỉ cho cha đỡ đầu của mình danh sách đồ dùng học tập cần thiết. Đôi mắt của Sirius sáng lên 'áo choàng', và vui vẻ kéo Harry đến Khu kim cương. Đó là khởi đầu của cơn lốc mua sắm của Harry. Tiền, tất nhiên, sẽ không phải là một vấn đề, khi bạn có gia chủ Black làm cha đỡ đầu của bạn.

Harry rất vui khi biết rằng cậu đã cao hơn hầu hết quần áo mà cậu mua năm ngoái. Với cả năm ăn đều đặn, cuối cùng cậu cũng có được sự tăng trưởng chừng 3 inch, đưa cậu lên 1m58 (3)- được hỗ trợ bằng cách sử dụng các loại dược dinh dưỡng. Đối với một đứa trẻ mới 14 tuổi, cậu vẫn còn hơi nhỏ tuổi của mình, nhưng cậu không còn trông giống như một anh chàng chú lùn hay một người có tổ tiên là yêu tinh. Ngoài ra, cả một mùa hè rèn luyện thể chất đặt cơ bắp cuồn cuộn lên khung hình nhỏ bé của cậu.

O o 0 O 0 o O o 0 O 0 o O o 0 O 0 o O

Ngày 31 tháng 8 năm 1994

Harry rất vui khi được đi chuyến tàu tốc hành của Hogwarts. Cậu có thể cùng với Severus trực tiếp tới Hogwarts vào tuần trước cho cuộc họp nhân viên đầu năm. Nhưng khi cậu tận hưởng khoảng thời gian ở đại sảnh Prince cùng Severus và Marvolo, thì có một chút căng thẳng khi một cậu bé 14 tuổi liên tục phải đối mặt với những người dữ dội như vậy. Vì vậy, cậu cảm thấy một chút cô đơn về cuộc hội hợp của đám bạn bằng tuổi mình.

Harry đến bằng xe buýt kị sĩ, cậu đã cố gắng lên tàu muộn một chút. Ngay khi cậu tìm thấy tất cả những người bạn của mình đều tập hợp ở một khoang, tàu đã bắt đầu lăn bánh. "Chào mọi người," Harry chào khi cậu mở cửa khoang. Tụi nhỏ đều ngước lên và vẫy tay chào đón cậu, ngoại trừ Ron ở góc xa. Khi mắt họ chạm nhau, Ron trở nên tối sầm và cậu ta cố tình quay đi để lôi kéo Neville vào bất cứ điều gì họ đang nói trước khi Harry ngắt lời họ.

Cảm nhận được sự căng thẳng giữa Harry và người bạn thân cũ của mình, Neville có vẻ bối rối và Hermione trông có vẻ xin lỗi. "Họ đã ở đây kể từ khi Ron phát hiện ra Neville bỏ lỡ World Cup," Hermione thì thầm, trông khá bực tức với tất cả cuộc nói chuyện Quidditch này.

"Và đó là vở kịch SkyHawk của Ireland," Ron nói, cố hết sức để giả vờ Harry không ở đó. "Xem Moran khắc như thế nào."

Chà, Harry sẽ không để thái độ của Ron vì đã vứt cậu ra khỏi nhóm. "Vậy bồ đã không được đi?" Harry chen vào.

Neville nhìn giữa Ron và Harry, cảm giác như hai người kia thực sự đang chiến đấu vì cậu ta, điều chưa từng xảy ra trước đây. "Ummm....Gran không muốn đi," cuối cùng cậu nói, trông thật đau khổ. "Không mua vé. Nghe có vẻ tuyệt vời."

"Đó là," Ron tiếp tục. "Hãy nhìn xem mình có gì..." cậu ta lục lọi trong rương đựng quần áo của mình và lôi ra nhân vật thu nhỏ của Victor Krum.

"Ồ, wow," Neville nhìn chằm chằm khi Ron đưa bức tượng vào tay cậu. "Anh ấy trông như thế nào?"

Ron bắn một ánh sáng khó chịu về phía Harry. "Hỏi cậu ta," cậu cười khẩy. "Tất cả cầu thủ đã bay lên VIP Box và Harry đã ở trong đó. Đáng lẽ tụi mình cũng vậy, nhưng ai đó đã đánh cắp chỗ ngồi của tụi mình."

Harry mở miệng cãi lại, nhưng Hermione quyết định nhảy vào trước khi những lời nguyền bắt đầu bay. "Chà, mình nghĩ rằng Neville thật may mắn. Bồ ấy đã không bị cuốn vào cuộc bạo loạn sau đó", cô run rẩy, đôi mắt trông như bị ám ảnh. "Nó hoàn toàn khủng khiếp."

Rất may, sự phân tán của Hermione đã có tác dụng. Chủ đề của cuộc bạo loạn World Cup vẫn là một chủ đề rất nóng. "Severus đưa mình đi trước khi mình thực sự thấy bất cứ điều gì," Harry phải nói. "Nhưng nhà tiên tri đã nhận được bức ảnh họ đeo mặt nạ và áo choàng đen."

Cả Ron và Neville đều rùng mình khi nhắc đến Tử thần Thực Tử. "Ba vẫn đang chạy quanh Bộ để đối phó với sự sụp đổ," Ron khẽ nói. "Và Percy chỉ chạy xung quanh những gì cảm thấy quan trọng, anh ta nịnh hót Crouch hoặc bất cứ ai khác ở xung quanh."

"Ít nhất một người nào đó trong gia đình mày biết ai là người phù hợp." Tất cả cuộc trò chuyện đóng băng khi Draco Malfoy xuất hiện ở ngưỡng cửa. Đằng sau cậu ta là Crabbe và Goyle, những người bạn thân to lớn, côn đồ của cậu ta, cả hai dường như đã phát triển ít nhất một chân trong suốt mùa hè. Rõ ràng, họ đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện qua cánh cửa ngăn, mà Harry lơ đãng rời đi.

"Đừng nhớ yêu cầu mày tham gia với tụi này, Malfoy," Harry nói lạnh lùng.

Có thể đoán được, Malfoy chỉ phớt lờ Harry như thể cậu bé chưa nói gì. Kể từ khi Harry thắng vụ Buckbeak năm ngoái, Malfoy đã cẩn thận hơn một chút khi đối phó với Harry. Nhưng những cái khác trong khoang đều là trò chơi công bằng, đặc biệt là Ron. "Vậy...tham gia chứ, Weasley? Cố gắng và mang lại một chút vinh quang cho gia đình chứ? Có tiền cũng liên quan, mày biết rằng mày có đủ khả năng mua một số áo choàng đàng hoàng nếu mày thắng được"

"Mày đang nói về cái gì?" Ron chộp lấy.

"Mày sẽ tham gia chứ?" Malfoy lặp lại như thể Ron là một đứa trẻ bị tâm thần. "Tao cho rằng mày sẽ, Potter? Mày không bao giờ bỏ lỡ cơ hội thể hiện, phải không?"

Trước khi Harry có thể trả lời, Hermione đã nhảy vào. "Hoặc là giải thích những gì mày đang nói hoặc là cút đi, Malfoy," cô nói một cách đầy thử thách.

Một nụ cười hớn hở nở trên khuôn mặt tái nhợt của Malfoy. "Đừng nói với tao là tụi mày không biết?" cậu ta nói một cách thích thú, quay lại với Ron, người đang ngày càng đỏ mặt hơn. "Mày đã có một người ba và một người anh ở Bộ nhưng mày vẫn không biết gì? Merlin, ba tao đã nói với tao về điều đó từ lâu trước khi nghe tin từ Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp thuật. Vì, ba luôn kết giao với những người đứng đầu tại Bộ... Có lẽ ba của mày quá thấp bé để biết về điều đó, Weasley, đúng vậy, có lẽ họ không nói những điều quan trọng với ông ta đâu... "

"Nếu như mày đang nói về giải đấu Tam Pháp Thuật thì đó là tin cũ," Harry ngắt lời, cảm thấy tự mãn khi nghe thấy tiếng hàm của Malfoy nhấp vào im lặng. Đó là cho đến khi cậu nhận ra bạn bè của mình cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, và không phải là một cách tốt đẹp. "Gì?"

"Có nghĩa là bồ biết điều gì đó đang xảy ra, và bồ đã không nói với tụi mình?" Hermione hỏi.

"Ừm, mình nghĩ cả hai bồ đều biết," Harry trả lời một cách phòng thủ và liếc nhìn Ron. "Ý mình là ba của bồ" Harry bỏ đi, quá muộn để nhận ra rằng cậu chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. "Chà, ông ấy đang nói về một cơn bão với Ludo Bagman tại World Cup!"

"Bagman có liên quan gì," Ron hét lại. "Và mày không dám đổ lỗi cho ba tao. Ông ấy có thể có thăng chức bất cứ lúc nào nhưng ông ấy chỉ thích nơi đó."

Harry giơ hai tay lên, như thể chống lại cơn giận của bạn mình.

"Đừng có vặn đũa phép chứ, Weasley," Malfoy cười, tận hưởng sự căng thẳng bất ngờ từ Tam giác Vàng. "Potter cuối cùng cũng nhận ra gia đình mày thực sự thấp đến mức nào. Tao đã mất khoảng bốn năm để nhận ra điều đó, nhưng muộn còn hơn không, tao giả sử. Tốt hơn là mày nên cẩn thận nếu không thằng đó sẽ rời khỏi nhóm nhỏ của mày."

"Im đi, Malfoy," Harry rít lên, cáu kỉnh về cách Malfoy chỉ làm mọi thứ trở nên trầm trọng hơn. "Dù sao thì ai cũng biết chuyện gì xảy ra, khi rõ ràng mày sẽ không được bình chọn cho Quán quân của Hogwart." Không muốn điều này thoái hóa hơn nữa, Harry lập tức đóng cửa khoang và niêm phong nó một cách kỳ diệu. Nhưng đã quá trễ rồi. Họ có thể nghe thấy Malfoy và những người bạn thân của cậu ta đang cười điên loạn dưới hành lang.

Căng thẳng trong phòng kín là ngột ngạt. Ron ở trong góc, lườm cả vào cửa khoang, nơi Malfoy đã đứng, và nhìn Harry, gần như cậu ta không biết mình đang giận ai hơn. Hermione khoanh tay, tỏ vẻ khó chịu với mọi thứ. Và Neville tội nghiệp lún sâu vào ghế của mình như thể cậu ta có thể biến mất ngay sau đó. Nhưng đúng với bản chất Gryffindor của mình, cậu là người nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng.

"Er...Gran ở trong Hội đồng thống đốc, và mình cũng không biết về giải đấu," Neville bắt đầu ném cho Ron một cái nhìn thấu hiểu trước khi quay sang Harry tò mò. "Bồ có thể cho tụi mình biết tất cả những gì về nó?"

"Được rồi, Harry, xin hãy khai sáng cho tụi bạn tầm thường này đi," Hermione nói thêm một cách lén lút. Rõ ràng là cô ấy đã bực mình vì ai đó biết điều mà cô ấy không biết.

Harry nổi giận với giọng điệu của cô nàng. Xem xét cách họ tiếp tục nói chuyện sau lưng cậu năm ngoái, cậu nghĩ rằng việc cô ta phạm tội là một chút giàu có. "Hãy nhìn xem, không giống như mình đang cố giữ bí mật," cậu cáu kỉnh và quay sang Neville. "Nó được gọi là giải đấu Tam Pháp Thuật, nơi ba trường học phép thuật tốt nhất là Hogwarts, Beaubaton và Durmstrang kết hợp với nhau. Một quán quân sẽ được chọn để đại diện cho mỗi trường theo một nghi thức đặc biệt và ba nhà vô địch thi đấu với nhau để giành giải. Giải đấu Tam Pháp Thuật cuối cùng là khoảng một trăm năm trước và giải đấu đã bị bãi bỏ vì nó rất nguy hiểm. Ý mình là, các sinh viên đã chết! Cá nhân mình nghĩ rằng Hiệu trưởng là một kẻ ngu ngốc vì đã khêu gợi lại nó. "

"Vậy nên...bồ sẽ cạnh tranh, sau đó?" Ron hỏi, giọng cậu ta nhỏ và giận dữ. "Mình chắc chắn họ sẽ không ngăn Harry Potter thi đấu."

Harry lườm lại. "Bồ không nghe thấy những gì mình vừa nói à? Mọi người đã chết!"

"Ừ, nhưng không phải là Cậu Bé Sống," Ron cãi lại.

"Bồ không thể!" Harry giơ tay lên không trung. "Bồ muốn mình nói cái quái gì vậy? Mình đã xin lỗi gia đình bồ đã không nói với bồ bất cứ điều gì. Họ có thể muốn đó là một bất ngờ. Nhưng đó không phải là lỗi của mình. Mình chỉ phát hiện ra vì mình đã ở với Severus. " Tất nhiên, cậu sẽ không nói rằng cậu đã phát hiện ra qua tầm nhìn mà Marvolo có.

Lúc này, Hermione liếc nhìn Ron một cách khó chịu. "Gia đình bồ đã chọc tức tụi này về điều gì đó xảy ra tại Hogwart năm nay và về việc tụi này không muốn trở về nhà vào kỳ nghỉ Giáng sinh, nhớ chứ?"

Rõ ràng là Ron biết những gì cô bé đang nói, nhưng dù sao thì cậu ta cũng đã bị nhục nhã và quay lưng lại với tất cả. Tâm trạng tồi tệ của cậu ta tiếp tục cho đến cuối cuộc hành trình. Cậu ta không nói chuyện khi họ thay đồ, và vẫn có vẻ bực tức khi chuyến tàu tốc hành của Hogwart chậm lại và cuối cùng đã dừng trong bóng tối của nhà ga Hogsmeade. Hermione đã cố gắng một vài lần để lôi kéo cậu ta trở lại cuộc trò chuyện, nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc, lẩm bẩm 'trò đùa bướng bỉnh'.

Khi cửa tàu mở ra, có tiếng sấm sét ầm ầm trên đầu. Mưa bây giờ đã trút xuống rất dày và nhanh đến nỗi như thể những xô nước lạnh như băng đang được làm đổ đầy liên tục trên đầu họ. Vài chục cỗ xe, được kéo bởi những con Vong Mã(4), mà chỉ một vài người như Harry có thể nhìn thấy, đang đợi họ bên ngoài nhà ga. Bốn người biết ơn leo lên một trong số chúng, cánh cửa đóng lại với một cái búng tay. Một lát sau, với một sự lắt léo lớn, đám rước xe ngựa nối đuôi nhau chạy ầm ầm và văng nước tung tóe lên đường ray tới Lâu đài Hogwarts.


A / N: Trải nghiệm đầu tiên của tôi với vũ khí rất giống với Harry. Sau một cuộc biểu diễn tuyệt vời, tôi đã đi nhặt thanh kiếm lớn nhất, ấn tượng nhất được trưng bày. Tôi choáng váng vì nó nặng và suýt đánh rơi nó lên đôi chân của mình! Bây giờ, tôi thích cung hơn kiếm, nhưng Harry là một Gryffindor, vì vậy cậu ta có một thanh kiếm.LOL.

Về khoảnh khắc hoang tưởng nhỏ bé của Sirius, tôi nghĩ các bạn có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Một miếng bánh quy cho những người đoán chính xác!

Và xin lỗi một lần nữa cho các bản update chậm, và thậm chí nhiều lo lắng hơn vì đã không trả lời tất cả các đánh giá tuyệt vời của mấy bạn. Tôi đang tính trung bình 93 đánh giá / chương vượt quá mọi mong đợi ngông cuồng nhất của tôi. Nhưng với mọi thứ diễn ra trong cuộc sống thực, tôi không thể theo kịp họ và cập nhập thường xuyên cùng một lúc. Tôi đã đọc từng bài một, và mỗi bài trong số đó - ngoại trừ một hoặc hai bài hiếm - làm tôi vui như các bạn nhận được bản cập nhật.

Tiếp theo - Sirius là Giáo sư DADA!

.

(1) nguyên văn: All wizards and witches were bi-sexual, but leaned stronger towards one gender or the other

(2) Pixie (cũng được gọi là pixy, pixi, pizkie, piskie, và pigie ở ) là tên gọi cho một dạng trong . Các Pixie được cho là tập trung đặc biệt ở các khu vực đồng hoang (moorland) xung quanh và , từ đó gợi ra một số nguồn gốc xuất xứ về niềm tin và tên gọi.

Pixie được cho là sống trong các khu vực ngầm cổ của tổ tiên như các vòng tròn đá, gò mộ cổ, , pháo đài hình vòng tròn hoặc đá dựng (menhir).

Trong truyền thuyết địa phương truyền thống, pixie nói chung là lành tính, tinh nghịch, thấp bé và hấp dẫn đối với trẻ con; họ thích nhảy múa và tụ tập ngoài trời với số lượng lớn để nhảy hoặc đôi khi là vật lộn, suốt đêm, thể hiện sự tương đồng với lễ kỷ niệm dân gian của Cornish plen-an-gwaryBreton Fest Noz (Cornish: troyl) bắt nguồn từ thời . Trong thời hiện đại, họ thường được mô tả với đôi tai nhọn, và thường mặc trang phục màu xanh lá cây, đội mũ nhọn mặc dù những câu chuyện truyền thống mô tả họ mặc những chiếc giẻ rách bẩn thỉu mà họ vui vẻ vứt đi để tặng quà, cho quần áo mới. Đôi khi đôi mắt của họ được mô tả là hướng lên trên hai bên thái dương. Tuy nhiên, đây là những quy ước dưới thời Victoria và không phải là một phần của thần thoại ban đầu.

(3) 5'2" = 158cm

(4) Thestral (vong mã) là loài ngựa nguy hiểm và chỉ những ai đã từng chứng kiến cái chết mới có thể nhìn thấy chúng. Có người cho rằng khi xây dựng hình tượng Thestral, J.K. Rowling đã lấy cảm hứng từ Pegasus, loài ngựa có cánh trong Thần thoại Hy Lạp.

.

tui đã cố chạy dealine cho xong để dịch chap này, đừng bỏ rơi tui chứ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro