Chương 1: Đơn phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ơi!
Người từ phương nào đến?
Mỹ lệ đến lạ lùng
Thốt bằng cả thanh âm núi rừng
Khen ngợi sắc đẹp mãi không thôi
Nụ cười người đẹp hơn Bao Tử
Cái liếc mắt của người tình tứ hơn cả Điêu Thuyền
Mỗi liếc yêu là phảng phất mùi hương 

Có thật người nói vẻ đẹp của người là Đát Kỷ
Ma mị như yêu hồ ư?
Vậy người nói xem làm thế nào để yêu Hồ Ly?
Ta yêu người vì vẻ đẹp ư?
Người nói xem vẻ đẹp tồn tại đến bao giờ?

Người nói có ch.ế.t cũng chẳng quan tâm đến ta
Dù sao cũng không đớn đau khi nghe câu này là nói dối
Sao không đau được,hỡi người?
Làm sao có thể chịu được sự dằn vặt khi người mình yêu ghét cay ghét đắng mình như thế?
Thật ta không giỏi thơ, chẳng thể dùng thi ca viết gửi người

Ta chỉ có trái tim
Một trái tim dành trọn cho người
Người nói ta sến súa, lố lăng
Vì người ta yêu thì mạng ta cũng chẳng màng
Yêu một người có gì là sai?
Không đáp lại có gì là khốn khổ
Thật tâm đau lòng
Yêu người khiến tim ta đau nhói

Xin người!
Ôm thân ta một lần
Để ta an lòng mà trở về cát bụi
Toàn tro tha hương về nơi xứ sở
Đơn phương là gì?
Là gì mà khiến ta khổ sở
Là gì mà khiến ta nhung nhớ
Là nỗi xót xa khi yêu nhưng đằng ấy chả đáp lại
Là thứ khát vọng xa vời
Là con dao xuyên thủng tim ta
Lựa chọn lại ngàn lần
Ta vẫn sẽ chọn yêu người
Yêu người một cách say đắm
Yêu người thắm thiết cả đời.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro