Chương 4: Mệt nhoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi có cảm giác tôi luôn là người sai
hỡi đời có bao giờ cho tôi mộng
người với người ngoan độc
tôi còn thể sống?
sống vì người tôi yêu
sống vì người yêu tôi
đời có cho giấc say bao giờ
có ai thấy thương phẫn hồn rỗi tôi?
ai ôm thân tôi trong lòng khi tôi uất ức mệt nhoài?
mắt nhìn xa xa nỗi tuyệt vọng không bao giờ vơi
lệ tuôn rơi
mắt tôi còn gì ngoài màu của ánh chiều tàn
tôi sai rồi
sai vì tôi được sống và làm bạn với họ
sai vì đã chấp nhận mở lòng
vốn dĩ có mặt trên cõi đời đã là sai
tôi biết ơn vì cha mẹ cho tôi sự sống
tôi không trân trọng đáng bị vứt đi

nợ đời nợ ơn một câu xin lỗi
để rồi lòng tôi được nguôi ngoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro