tòn và bin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

anton thả mình trên giường sau một ngày dài, cậu vừa quay về new jersey tuần trước. trong kỳ nghỉ này, cậu dự định dành toàn bộ thời gian cùng gia đình khám phá thành phố và đi quanh các trung tâm thương mại. mẹ cậu là một người 'đam mê' mua sắm nên họ cứ đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác cả ngày trời rồi mới trở về nhà khi trời đã tối. anton vẫn còn 3 ngày nữa trước khi phải quay về hàn. trước khi đi ngủ cậu quyết định liệt một số thứ muốn làm cùng em trai và mẹ.

anton nhìn lại danh sách những việc cần làm của mình một lần nữa và mỉm cười hài lòng, toan đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ thì thông báo từ trong group chat của họ đột nhiên xuất hiện. anton nhíu mày trước khi mở điện thoại ra lần nữa.

wonbin: mọi người ơi, chuyến đi tới busan của em bị hủy rồi ... giờ em phải quay lại ký túc xá đây

seunghan: buồn vậy :((

shotaro: nhưng mà mọi người tầm 3 ngày nữa mới về cơ. em ở đó một mình 3 ngày ổn chứ?

wonbin: không sao đâu mà, có 3 ngày thôi. ít ra 3 ngày này em không phải nghe tiếng mấy người hú hét và có thể ngủ mà không bị ai làm phiền <33

sohee: ơ anh phải nói nhớ tụi em chứ

eunseok: wonbin bảo trọng nha, đừng nhớ bọn anh nhiều quá

sungchan: nhớ phải gọi bọn anh nếu có gì xảy ra đấy !!

wonbin: em biết rồi mà, mọi người cứ tận hưởng kỳ nghỉ của mọi người đi nha

anton đang chìm đắm trong suy nghĩ đến mức không buồn trả lời tin nhắn trong group chat. cậu lo rằng nhỡ anh wonbin 3 đêm đó không ngủ được vì sợ ở một mình trong ký túc xá rồi sao. nếu giờ hỏi anh ấy thì chắc chắn wonbin sẽ chối bay vì anh không muốn mọi người phải lo lắng mà còn đang trong kỳ nghỉ nữa. anton để điện thoại sang một bên, nhìn lên quạt trần gần 30' trước khi quyết định sang phòng mẹ nói chuyện.

đã gần 10 giờ tối, anton không biết liệu mẹ đã đi ngủ rồi hay vẫn thức nhưng phải làm thôi vì cậu muốn lên kế hoạch sớm cho sáng mai. anton bước đến phòng mẹ và gõ cửa, nghe thấy tiếng mẹ bên trong phòng khiến cậu nhẹ nhõm đi một chút vì ít nhất đã không phá hỏng giấc ngủ của mẹ. cậu mở cửa phòng bước vào thấy mẹ đang ngồi đọc sách cho em trai. "đúng là vẫn còn trẻ con lắm" anton nghĩ vậy trước khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mẹ.

"mẹ. mẹ biết là còn 3 ngày nữa mới phải về hàn đúng không?" mẹ cậu gật đầu.

"ừm, nhưng mà ...". anton đã dành 1 tiếng đồng hồ giải thích cho mẹ và em trai tại sao cậu cần phải trở về hàn sớm hơn dự định. cậu phải suy nghĩ thật nhanh và đưa ra một câu chuyện thuyết phục. cuối cùng, họ đồng ý cho cậu quay về sáng hôm sau.

sau một cuộc trò chuyện dài, anton cảm thấy có chút mệt nhưng cũng nhẹ nhõm phần nào. cậu biết rằng mình đã nói dối gia đình nhưng những suy nghĩ về việc làm những thứ này vì wonbin đôi lúc khiến cậu cảm thấy cũng đáng.

khi nói chúc ngủ ngon mẹ và em trai, anton không khỏi cảm thấy có lỗi. cậu biết mình đã đặt gia đình mình ở phía sau dù họ chỉ có thể gặp nhau 2 lần 1 năm. nhưng cậu đẩy suy nghĩ đó qua một bên và tự nhủ rằng cậu chỉ đang lo wonbin phải ở một mình thôi.

"pshhh mình không có thích anh ấy mà". anton đột nhiên nghĩ vậy. "đây chỉ là cảm xúc bình thường khi mà mày lo lắng cho một người bạn thôi."

khi đóng gói đồ đạc và chuẩn bị cho chuyến bay, anton không thể thoát khỏi cảm giác rằng liệu mình đã có một lựa chọn đúng đắn. cậu biết như vậy là ích kỷ nhưng cậu không thể làm gì khác.

sáng hôm sau, anton đến sân bay, trong tim cậu vẫn còn cảm giác tội lỗi. cậu không dám quay lại nhìn gia đình mình vì biết họ sẽ nhìn cậu rời đi. "mong rằng quyết định của mình là đúng đắn," cậu thầm nghĩ vậy với đống cảm xúc hỗn loạn.

anton hít một hơi thật sâu và đi thẳng đến cửa an ninh, tâm trí cậu chạy đua với những suy nghĩ về wonbin. cậu biết rằng mình đã làm sai nhưng cậu không thể. cậu làm tất cả những thử này là vì wonbin.

anton ngồi ở sảnh chờ, cậu quyết định check tin nhắn group chat nhưng hôm nay mọi người lại im lặng, chắc họ vẫn đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình. cậu mở box chat của cậu và wonbin, nghĩ sẽ nói cho anh biết cậu sẽ về ký túc xá hôm nay. nhưng cậu ngưng suy nghĩ ấy lại, quyết định tạo một bất ngờ cho wonbin. cậu biết anh sẽ không vui nếu cậu chia tay gia đình sớm để về hàn vì mình.

sau khi kiểm tra tin nhắn, anton bắt đầu lướt qua thư viện ảnh trong điện thoại mình. ánh mắt cậu chợt dừng lại ở tấm selca của wonbin mà có lẽ anh đã chụp khi cậu ngủ quên. ngón tay cậu vô thức như vuốt ve màn hình kèm theo đó là một nụ cười chợt xuất hiện.

"anh luôn xứng đáng với điều đó mà," anton vô thức nói, mắt dán chặt lấy bức ảnh.

một lúc sau, mắt cậu mở to, anton nhanh chóng tắt điện thoại, nhận ra điều mình đang làm là gì. "có phải mình thích anh wonbin rồi không?" cậu tự hỏi.

tâm trí anton bắt đầu tranh luận với khả năng này. "không, không, không thể nào. anh ấy chắc chắn sẽ không thích nếu biết mình nghĩ vậy." nhưng khi ngồi đó, suy nghĩ của cậu cứ trôi về những khoảnh khắc wonbin trông thật đáng yêu. giống như lần anh vô tình làm đổ cốc cà phê của cậu rồi giúp cậu dọn dẹp, hay khi anh làm cậu bất ngờ với món snack yêu thích của cậu.

mỗi lần anh cười, trái tim cậu lại đập thình thịch trong lồng ngực. cậu thích cách đôi mắt của anh nheo lại, thích cách giọng nói của anh vang lên khi anh cười. anton không khỏi rung động mỗi khi nghĩ đến wonbin.
cậu ngồi đấy, lạc trong suy nghĩ của mình, anton cuối cùng nhận ra rằng có lẽ, chắc có lẽ, cậu thực sự thích wonbin. dòng suy nghĩ ấy bị cắt đứt bởi tiếng thông báo "tất cả hành khách đi chuyến bay đến hàn quốc, hãy di chuyển lên máy bay." đôi mắt của anton quay trở lại hiện thực. cậu đã quá mải mê suy nghĩ đến nỗi quên mất mình đang ở đâu và đang làm gì rồi.

anton về đến ký túc xá, cảm giác kiệt sức sau khi trải qua một chuyến bay dài và những suy nghĩ dồn dập. lưng cậu đau nhức vì phải ngồi quá lâu, và tâm trí quay cuồng vì nhận ra mình đã cố trốn tránh. khi bước vào ký túc xá, không thấy một ánh đèn, cậu liền đi tìm wonbin. cảm thấy không có dấu hiệu nào là wonbin đang ở đây, cậu nghĩ rằng có lẽ anh đã ra ngoài đi chơi với bạn và quyết định quay trở về phòng và ngủ một giấc, mong rằng wonbin sẽ về nhà khi cậu tỉnh dậy.

anton mở cửa phòng mình và bất ngờ khi thấy một thân ảnh đang nằm trên giường mình. cậu chớp mắt hai lần, thắc mắc liệu có phải mình nhìn lầm không, và quyết định bật đèn. khi đèn sáng, cậu thấy wonbin đang nằm trên giường mình, anh ngủ ngon với khuôn miệng mở nhẹ. trái tim anton đập mạnh trước vẻ đáng yêu của anh, nhưng cũng bối rối tại sao anh lại nằm trên giường cậu.

wonbin hừ nhẹ, từ từ mở mắt, bối rối không biết tại sao trời đột nhiên lại sáng. khi mắt đã quen với ánh sáng, anh nhìn thấy anton đang đứng ở cửa, mắt anh đột nhiên mở to. "chanyoung?" wonbin hỏi với chất giọng còn đang ngái ngủ.

anton không biết phải cảm thấy sao. cậu bất ngờ trước sự xuất hiện của wonbin trên giường mình nhưng cũng không thể ngừng nhìn chằm chằm vào con người đáng yêu đang ngái ngủ kia. wonbin ngồi dậy, dụi mắt hỏi "em làm gì ở đây vậy? không phải tuần sau mới về nhà sao?"

anton ngó lơ câu hỏi của wonbin. ánh mắt của cậu đang dừng ở chiếc hoodie trên người anh. đó là chiếc áo của cậu mà, anton luôn tự hỏi tại sao một số chiếc hoodie của cậu lại có mùi dầu gội của wonbin. lúc đầu, cậu nghĩ chắc do mình tưởng tượng ra thôi, nhưng thời gian trôi qua, cậu nhận ra một điều kỳ lạ. mỗi khi cậu cần một chiếc hoodie nào đấy, nó lại biến mất khỏi tủ quần áo của cậu rồi lại xuất hiện vào ngày hôm sau với mùi hương ngọt ngào của wonbin trên vải.

cậu đã cố gắng gạt đi, tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. nhưng trong thâm tâm, cậu không khỏi tò mò liệu wonbin có liên quan hay không. ý nghĩ wonbin lén lút mặc hoodie của mình khiến trái tim anton rung động, nhưng cậu sợ phải đối mặt với anh về điều đó.

wonbin để ý anton cứ nhìn chằm chằm vào chiếc hoodie mình đang mặc. anh muốn giải thích nhưng mọi thứ cứ mắc kẹt trong cổ họng. anh giữ im lặng, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt bối rối của anton, cố gắng đọc biểu cảm của cậu. anton giận ư? hay thất vọng? wonbin không thể đoán được, anh nghĩ đến những điều tồi tệ nhất. anh bắt đầu khóc, nghĩ rằng anton có thể đã tức giận và phớt lờ anh trong nhiều ngày. nghĩ đến việc bị anton từ chối sau chuyện này là quá sức chịu đựng với anh.

anton bất ngờ trước hành động đột ngột của anh. cậu hoảng hốt ngồi xuống bên cạnh wonbin, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh. "có chuyện gì vậy nè?" cậu nhẹ nhàng hỏi.

nước mắt wonbin vẫn tiếp tục rơi, anh sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe và sưng húp. "đ-đừng giận anh mà" anh thì thầm, giọng run run.

anton cười khúc khích trước vẻ ngoài dễ thương của anh, đưa tay lên lau nước mắt cho anh. "anh nói gì vậy? em đâu có giận anh đâu," cậu ân cần trấn an anh.

tiếng thút thít của wonbin dịu đi một chút, anh ngước nhìn anton với hàng nước mắt vẫn chảy dài trên má. "t-thật sao? thế sao lúc nãy em cứ nhìn chằm chằm anh như thể em sắp mắng anh? như muốn ăn thịt anh vậy?" anh rên rỉ, giọng khàn đi.

vẻ mặt anton dịu đi, cậu mỉm cười. "tại anh đáng yêu quá chứ sao. làm sao em có thể không nhìn chằm chằm vào anh được?" cậu nói, khóe mắt nheo lại.

wonbin ngừng khóc, anh ngước lên nhìn anton với cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa xấu hổ. anh biết mình đã phản ứng thái quá, nhưng anh không thể ngăn được.

wonbin ngẩng mặt lên nhìn anton, mắt anh vẫn còn đỏ vì lúc nãy đã khóc rất nhiều. anh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói.

"anton, anh... anh muốn nói em nghe cái này," anh nói, giọng gần như thì thầm.

anton gật đầu, tập trung hoàn toàn vào wonbin. "anh muốn nói em nghe gì nào?"

wonbin loay hoay với viền chiếc hoodie anh đang mặc - áo của anton. "anh... anh đã mặc hoodie của em khi em không có ở nhà. anh chỉ thích mùi của chúng và chúng khiến anh cảm thấy gần gũi với em hơn, ngay cả khi em không có ở đây."

mắt anton mở to, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khóe môi cậu. "em biết. em đã đoán ra cách đây một thời gian rồi."

wonbin ngạc nhiên. "em biết? và em không giận anh à?"

anton lắc đầu, đưa tay nhẹ nhàng siết chặt tay wonbin. "không, em không giận. sao em phải giận chứ? thực ra, em... em thích như vậy."

wonbin nhẹ nhõm nói, "anh sợ em sẽ khó chịu với anh. anh không thể chịu nổi ý nghĩ em sẽ từ chối anh."

vẻ mặt của anton dịu đi, cậu tiến lại gần wonbin, đưa tay ôm lấy mặt anh. "anh, em không bao giờ có thể từ chối anh. thực ra, em... em nghĩ là em thích anh."

wonbin cảm giác như không thở được, trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. "e-em thích anh á?"

anton gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má anh. "vâng. em đã cố gắng phớt lờ những cảm xúc này, nhưng em không thể nữa. anh có ý nghĩa rất lớn với em, và em muốn ở bên anh, bằng mọi cách có thể."

những giọt nước mắt vui mừng trào ra, anh ngả người vào vòng tay của anton. "anh cũng cảm thấy như vậy, anton. anh cũng thích em...rất nhiều."

anton mỉm cười, kéo wonbin vào vòng tay ấm áp. "em cũng thích anh. và em rất vui vì chúng ta có thể thành thật với nhau về chuyện này."

wonbin dụi mặt vào ngực anton, cảm nhận hơi ấm và sự thoải mái trong vòng tay cậu. anton nhìn anh đầy trìu mến, những ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh. chậm rãi, cậu nâng cằm wonbin, ánh mắt họ khóa chặt trong giây lát.

anton nghiêng người, môi chạm môi. hai người trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng. mắt wonbin khép lại khi anh tan chảy trong những cái vuốt ve nhẹ nhàng. nụ hôn của anton dịu dàng, không vội vã. wonbin thở dài mãn nguyện khi đáp lại anton, tận hưởng sự ấm áp và thoải mái trong vòng tay của em người yêu.

khi họ dứt khỏi nụ hôn, wonbin mỉm cười với anton, mắt anh long lanh. "anh rất vui vì chúng ta đã làm điều này. cuối cùng chúng ta cũng có thể là chính mình khi ở bên nhau."

anton gật đầu, "em cũng cảm thấy vậy."

wonbin dịch sát vào anton hơn, nhận thấy một cảm giác bình yên tràn ngập. họ ngồi đó một lúc lâu, ôm nhau thật chặt.

"này, anh ơi" anton thì thầm.

"sao vậy?"

"chúng ta có thể ôm nhau một chút được không? em chưa muốn để anh đi."

tim wonbin đập thình thịch, anh gật đầu. "ừm. anh cũng không muốn để em đi."

anton mỉm cười, vòng tay ôm lấy wonbin thật chặt. "thật tuyệt vì em không nghĩ mình có thể để anh đi được, wonbin à"

wonbin nhắm mắt lại và cảm thấy mình tan chảy trong vòng tay của anton. có lẽ về nhà sớm hơn dự kiến ​​cũng không phải một ý tưởng tồi, anton nghĩ. cậu đặt một nụ hôn lên trán anh rồi cả chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro