Phần 6: Những bước chân dài ngắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó Wonbin vì mải chơi ở công viên nên bị người ta bắt cóc, rất may là vì nước da anh trắng hồng, đôi mắt to tròn lúc ngẩng nhìn trời sao luôn lấp lánh, khi sụt sùi mũi và hai gò má sẽ đỏ ửng lên, khiến cho rất nhiều người kiềm lòng không được chạy lại thăm hỏi. Nhưng đa số họ đều chậc lưỡi bỏ đi vì gã đàn ông kia tay vuốt lưng anh, môi thủ thỉ rằng "ngoan, con ơi đừng khóc".

Nghe xong câu đó Wonbin càng khóc tợn, má đùi bên phải cũng bị người kia bấu đến tím bầm. Anh nhớ mình đã nức nở một khoảng lâu, cho đến khi nghe thấy giọng của một người đàn ông nọ.

- Bỏ thằng nhóc xuống hay là lên xe tao ngồi?

Gã đàn ông kia không chịu bỏ Wonbin xuống, anh giương lên đôi mắt ướt nước, môi nhỏ mấp máy vài lần hai từ "chú ơi".  Người nọ nhìn Wonbin, rít xong đợt thuốc cuối cùng, ông thảnh thơi ngồi xuống ghế rồi khom lưng dụi tắt thuốc.

- Năm phút, tính luôn cả khoảng đánh mày ngất rồi quăng vào trong xe đưa tới thăm cảnh sát.

Ông ngẩng nhìn tên bắt cóc:

- Tao sẽ nghĩ là mày tốt bụng muốn dắt thằng nhóc kia về nhà, trước khi tao nghĩ khác thì mau chóng cút xéo đi.

Lẽ tất dĩ, Wonbin được thả xuống, khi ấy anh đã rạng rỡ cười, còn người đàn ông kia nhìn anh bảo rằng "kẻ xấu chắc chắn sợ kẻ trông còn xấu hơn mình".

Nhưng người giỏi liệu có sợ người giỏi hơn không? Wombin tự thắc mắc, rồi lại tự nhủ trong lòng chắc câu trả lời sẽ tồn tại lẫn cả có và không.

Park Wonbin trước năm hai mươi mốt tuổi quả thật đã trải qua cái "có", hiện tại thì đang bước đến cái "không". Bây giờ Wonbin rất cần gặp những người giỏi hơn mình, cần vấp ngã để lớn lên, cần hụt chân rơi rớt để biết rằng khi đi đường không nên chỉ nhìn trên nhìn thẳng. Nhưng Song Eunseok hay là Sungchan, cả Nana và Lee Chanyoung lại đều chưa hẳn cần.

Wonbin ngả lưng ra ghế gỗ, ngửa cổ lên bầu trời, tán sồi già giống như đã tiệp hẳn vào màn đêm, khoác lên mình chiếc áo xanh đen buổi tối muộn. Một đợt gió thốc qua vai, hẩy mấy sợi tóc sáng màu nghiêng xiêu vẹo, anh cúi nhìn chùm chìa khoá trong tay.

- Lee Chanyoung đúng không, mày lạnh tanh y như tên đó vậy. Trả lời coi, mắc mớ gì hồi nãy nổi điên?

Đáp lại Wonbin chỉ duy mỗi tiếng gió đưa vài phiến lá khô kêu xạt xào, anh đánh mắt khắp quanh trường, vừa lẩm nhẩm vừa phủi áo đứng dậy.

- Mày mà trả lời thiệt chắc tao sợ chớt luôn.

Nhà kho của trường nằm ở tầng trệt, bên trong có thêm một cái gác lửng. Cả căn phòng tối đen, Wonbin mò mãi mới kiếm được công tắc đèn, nhưng lúc gạt lên thì xung quanh cũng chỉ độc mỗi đường sáng nho nhỏ rót xuống từ lỗ thông hơi. Dời tay đến túi quần cũng không thấy điện thoại đâu, anh chậc lưỡi than thở đúng là đời thường chỉ thiếu chuyện may chứ không bao giờ thiếu mấy chuyện đen đủi.

Hai mấy năm nay Park Wonbin lại không hay gặp những chuyện không may, vậy nên lúc này, ba trên mười phần xui xẻo tích góp bấy lâu cũng phát huy tác dụng.

Trời về đêm trở gió lạnh, cái lạnh của mùa thu không sắc như mùa đông nhưng đủ để nhiều người thấy rùng mình. Chanyoung lướt ngang qua chú bảo vệ, mấy tiếng thở than từ ông len thẳng vào màng nhĩ, vậy mà vẫn bị chặn lại ở đâu chứ không tài nào lan vô trong đầu. Trong đầu Chanyoung khi này chỉ có duy nhất một câu hỏi, rốt cuộc bạn cùng phòng của cậu đang ở đâu làm gì.

Không nhận được nhiều sự quan tâm ngay từ nhỏ, Lee Chanyoung cũng chẳng buồn ban nó cho ai. Cậu từng mặc kệ rất nhiều điều, nhưng sự xuất hiện của người đó khiến thế giới quanh Chanyoung giống như đảo lộn.

- Sunhae?

- Ừ. Lúc đó mọi người về hết rồi, chỉ còn mỗi anh Sunhae, anh Wonbin và tớ. Tớ đang bận việc nên là đàn anh nhờ anh Wonbin đến kho kiểm đồ.

Chanyoung cảm ơn Nana sau đó tắt máy, lúc Chanyoung đặt tay lên vặn chốt thì phát hiện cửa dĩ nhiên bị khoá rồi. Cậu gõ vào mặt kính ba cái, Wonbin ngẩng đầu, Chanyoung nghe giọng anh vọng ra từ trong căn phòng.

- Ai đó?

- Tôi, Chanyoung.

- Em, hộ anh phát này với.

Nghe thêm vài tiếng ma sát lẹt xẹt, chùm chìa khoá cuối cùng cũng rơi xuống trước mặt Chanyoung qua lỗ thông hơi. Cậu nhặt nó lên mở cửa, lúc cánh cửa hé ra, Chanyoung trông thấy mái tóc vàng của Wonbin đã bị vò đến rối tung.

Wonbin ca thán:

- Má nó xui thiệt chứ.

Ngó vào phòng kho, Chanyoung hỏi:

- Sao không bật đèn?

Wonbin đang phủi phui áo quần tức thì ngẩng đầu:

- Có bật được đâu mà!

Biết câu vừa rồi mình nói giống như quát vào mặt Chanyoung, Wonbin hạ thấp giọng.

- Xin lỗi.

Rồi anh ghé đến tai Chanyoung thì thầm:

- Đèn trong phòng không bật được.

Vành tai Chanyoung râm ran ngứa, cậu giật mình đẩy nhẹ Wonbin ra, lúc lướt đến đôi mắt trong veo đang ngơ ngẩn, Chanyoung bỗng dưng hoá ngượng ngùng.

Đôi mắt của Park Wonbin luôn là thứ nguy hiểm nhất đối với Lee Chanyoung. Mùa thu đó nó khiến cậu phải sắm vai thợ săn khi chính anh lại là người tung chiếc bẫy. Mấy mùa thu sau, nó khiến Chanyoung ngờ vực rằng, lẽ nào trái tim chỉ thổn thức vì một người thì phần sai cũng nằm ngay chỗ cậu.

./.

Buổi tối Wonbin không ngủ được, anh là kiểu người sẽ suy nghĩ mãi nếu lỡ như có khúc mắc trong lòng. Chanyoung vẫn đeo tai nghe, nhưng giọng hát của nữ ca sĩ đã ngưng hẳn từ tận nửa tiếng trước.

Mi mắt Wonbin trĩu xuống, Chanyoung mò điện thoại để ấn nghe mười mấy bài nhạc trong danh sách thêm một lần, giọng anh bỗng nhẹ nhàng chạy đến bên tai.

- Chanyoung, sao lúc nãy lại khó chịu với anh. Anh biết gương mặt cậu nhìn kiểu gì cũng giống như đang giận, nhưng lúc nãy ánh mắt của cậu trông thấy ghê lắm.

Khoé môi Wonbin nhếch lên, hai hàng mi dày đan nhau chìm vào giấc. Chanyoung găm mắt lên trần nhà, vài chiếc đèn âm tường xếp dọc lấp loé khi áng trăng từ ô cửa sổ trên đầu bảng lảng ngang qua.

Chốc sau, Chanyoung đáp khẽ:

- Anh luôn tự áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác.

Wonbin không nói gì dù rằng lúc này đã hé mắt, anh chỉ lặng im nghe Chanyoung tiếp lời.

- Người này ở vị trí này sẽ không kham nổi đâu, lúc nghe câu kia chắc người nọ sẽ thấy đau đớn lắm.

Chanyoung khép mắt, bản A little braver vang lên những giai điệu đầu tiên, cậu nghe giọng của mình xen lẫn tiếng đàn trong bài nhạc.

- Đôi khi con người còn chẳng hiểu nổi mình, anh thì có quyền hạn gì chứ.

Mấy người trong câu lạc bộ lập trình có thể sẽ chấp nhận được thất bại giống như lời Lee Chanyoung nói, nhưng dẫu biết rằng thất bại vẫn sải bước như Park Wonbin mới chính là người thật sự soạn đủ hành trang để đi ngang cơn bão.

./.

Những dự liệu mang tính vĩ mô thường dễ dàng tuôn khỏi miệng, việc thất bại theo đó cũng thốt ra rất đỗi êm tai.

- Ví dụ có thua thì sao? Thua thì thua thôi chứ.

Eunseok chọc mắt vào màn hình máy tính, tiếng cạch cuối cùng vừa vang lên, cậu chàng xoay ghế lại.

- Có thắng thì phải có thua. Đó chẳng phải là một chuyện gì đó quá bình thường à? Người đó rõ ràng là rỗi hơi mà.

Sungchan hỏi vặn:

- Giáo sư Kim mới là người ngăn cản tụi mình trước, ý anh là thầy rỗi rãi quá phải không?

Hai má Nana phồng to vì cô nàng vừa nhét vào miệng vài viên kẹo xốp, giọng nói không tròn vành.

- Em với Sungchan chắc chắn là không đủ kinh nghiệm để tham gia rồi đó. Anh-

Nana chưa kịp dứt câu, Chanyoung ở một góc bên kia lên tiếng hỏi:

- Nếu anh muốn tham gia thật thì ngay từ đầu sao không chạy đi năn nỉ giáo sư?

Eunseok ngoảnh lại lườm Chanyoung, cậu chàng "hứ" một cách đầy ấm ức.

- Mấy người muốn tham gia thì tôi đi chung cho có tụ, chứ ai muốn tham gia bao giờ!

Chanyoung ngó sơ đồng hồ trên tay rồi nhấn tắt máy, bỏ lại vài lời sau đó len ra khỏi cửa.

- Sân rộng như R anh nghĩ sẽ ít trò để chơi lắm à, nhiều nữa là khác. Mục đích giống như anh thì tốt nhất không nên chơi từ đầu.

Đợi bóng lưng Chanyoung đã khuất sau một mảng ban mai rơi trên hành lang toà nhà sinh hoạt, Eunseok than oán.

- Mẹ. Chưa được dỗ câu nào đã bị thằng Chanyoung cho ăn mấy phát đạn liền.

- Ai mượn anh giận dỗi vô cớ?

- Ai mượn hai mươi mà tưởng mình hai mươi?

Eunseok ngoảnh đầu nhìn người vừa mới dứt câu, cậu chàng nhiu nhíu mày, Sungchan che miệng bật cười.

- Lộn lộn. Ai mượn hai mươi mà tưởng mình hai tuổi?

Eunseok kề tay đến cổ Sungchan:

- Game over!

./.

Sáng nay Wonbin không có tiết nhưng cũng chẳng ghé qua phòng máy, anh đang ngồi ở kí túc xá dạo loanh quanh trên mạng. Lướt chán chê, Wonbin chợt dưng nhớ đến những lời đêm trước Chanyoung dành tặng mình.

Wonbin thường tự vẽ vời, anh cũng chẳng biết nó được xem là khuyết điểm hay ưu điểm. Khi đã mường tượng được con đường mình sắp đi chắc chắn không êm đẹp, Wonbin sẽ nghĩ đến người bạn đồng hành cùng mình trước tiên. So với một Song Eunseok đã kề cận gần hai năm, Lee Chanyoung đối với Wonbin không quan trọng bằng.

Chanyoung vốn dĩ đã rất kiêu kì, ngoài việc bản thân sẽ nhận lại được gì, cậu không quan tâm nhiều đến những vấn đề khác. Như là người ta nhìn mình bằng con mắt thế nào khi thua cuộc, Wonbin biết Chanyoung cũng mặc kệ. Wonbin chỉ đơn giản nghĩ cậu là người thích hợp để đồng hành cùng anh nhất, nhưng lại vô ý bỏ quên Lee Chanyoung là một đứa trẻ lớn lên khô cằn.

Ít người để tâm tới cảm xúc của Chanyoung, Park Wonbin bỗng dưng xuất hiện đến bên lo lắng, rồi chốt đòn dứt điểm rằng đó là một cuộc đổi chác để kiếm lợi. Chanyoung trải qua nhiều nhưng lại không thể bỏ anh vào danh sách đen như cái cách cậu vẫn từng làm khi trước.

Có lẽ vì Wonbin là người đầu tiên khiến Chanyong cảm thấy cuộc đời vẫn còn tồn tại những điều xinh đẹp.

Chiếc xe đạp bạc lướt trong gió thu; tiếng lá khô vỡ vụn dưới gót giày; bó hoa nằm gọn gàng ở rổ đón nắng ngày rơi xuống; vài sợi tóc vàng nhạt chạy loạn trên đầu hay là dáng lưng gầy gò của một người luôn tràn đầy sức trẻ.

Lee Chanyoung không nỡ mặc kệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro