Chương 18: Tôi không cần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Yukimura biết chuyện đã là sau bữa cơm trưa. Thân làm bộ trưởng, hắn phải quan tâm đến tất cả các vấn đề của bộ viên. Bởi vậy, hắn tới tìm Akashi Katsumi để xin lỗi——Tất nhiên, cũng không thể loại trừ hắn có tư tâm.

Các bộ viên thấy hắn muốn đi xin lỗi cũng lục tục đi theo. Mary Sue vừa nghe đến tên của cô đã có phản xạ co rụt lại, bởi thế cô ta không muốn đi. Nhưng Yanagi Renji nhìn cô ta như vậy, cười lạnh: "Gây hoạ rồi muốn người khác dọn dẹp à?"

...Dù không muốn đến đâu, cô ta cũng phải đi theo.

Lúc họ tìm đến, Akashi Katsumi đang ngồi đọc báo. Yukimura nhìn thiếu nữ dưới tàng cây, than nhẹ một tiếng, lại gần:

"Xin lỗi, Akashi-san." Yukimura hơi cúi đầu: "Akaya quá đơn thuần, cậu ấy rất dễ bị lừa—"

"Ồ." Katsumi lạnh nhạt lên tiếng, chính sự lạnh nhạt này lại khiến cho Kirihara và Mary Sue bên cạnh tức giận.

Mặc dù Kirihara không có phản ứng quá khích nào, cô vẫn nhìn hắn, cười nói:

"Sao nào? Cậu tức giận ư?"

"..."

"Lỗi là của cậu, tại sao cậu ấy phải xin lỗi? Chỉ vì cậu ấy là Yukimura Seiichi, bộ trưởng CLB Tennis?"

"..."

"Lời xin lỗi rất dễ nói ra khỏi miệng, thậm chí nó còn chẳng có chút giá trị nào. Ai quy định—" Katsumi nheo mắt lại: "Nhất định phải tha thứ cho người khác khi người ấy xin lỗi đâu?"

"Cô!" Kirihara trừng mắt.

"Tôi? Tôi làm sao?" Cô cười nhạo nhìn hắn: "Bây giờ tôi bẻ gãy tay cậu rồi xin lỗi nha? Cậu tha thứ cho tôi chứ?"

Nhìn khuôn mặt đầy tức tối của thiếu niên, Akashi Katsumi lạnh lùng nhếch miệng cười. Cô gái xoay người, nhàn nhạt đảo mắt nhìn thoáng qua người ở đây, bình tĩnh mà nói rằng:

"Lời xin lỗi của cậu,"

"Tôi không cần."

"Akashi-san—!" Yukimura không muốn như thế. Hắn có cảm giác, cô gái này không muốn qua lại với hắn lần nào nữa. Rõ ràng, rõ ràng hắn...

"Mary...Sue, phải không?" Akashi Katsumi đi ngang qua cô ta thì dừng lại. Cô vươn tay vỗ vai cô ta một cái, cảm nhận được cơ thể của Mary Sue co rúm vài cái, Katsumi lạnh lùng nhếch miệng:

"Có can đảm nói thì có can đảm chịu trách nhiệm." Vào lúc cô ta định phản bác, như nghĩ đến cái gì, cô nói thêm: "Bạn của tôi đã tra được một thứ rất thú vị... Nào là Kurokawa, Midonana, Asakura, Fujiwara, Fujika,... Cô nhớ không?"

Thân thể Mary Sue cứng ngắc, cô ta làm sao có thể quên! Đây là những người đã từng bị cô ta hại trong quá khứ...

"Kufufu." Thấp giọng cười vài tiếng, thiếu nữ với mái tóc xanh rêu tuỳ tiện ném tờ báo trên tay vào thùng rác, ra khỏi địa phận của bọn họ.

"Chờ đã!" Kirihara gọi lại, hắn không cam lòng nói: "Rốt cuộc lời của cô là có ý gì?!"

"Ý gì..." Cô gái xa xăm thở dài: "Ai biết được đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro