Thịt cặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng cây buổi sáng không lạnh lẽo giống như ban đêm. Cánh tay Thích Căn ôm Trĩ liền giãn ra. Hắn không thể so sánh với các thú nhân quen bị đông lạnh. Đời trước hắn thật sợ lạnh, thói quen này vẫn còn giữ lại như cũ.

Mặt trời từ từ dâng lên, trong rừng sáng sủa hơn rất nhiều. Nửa đêm qua Trĩ đã tỉnh dậy, khuôn mặt trắng bệch chống đỡ hóa thành nửa hình thú, dùng đuôi loại bỏ nguy hiểm xung quanh. Ngẫu nhiên dùng sức quá độ sẽ xả đến mặt sau, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Thích Căn ngủ không sâu, nhưng may mắn là không tỉnh lại, dựa vào trên cây, đôi tay từ phía sau ôm lấy Trĩ. Hô hấp gần gũi phả bên tai hắn, toàn bộ lỗ tai đều đỏ bừng. Thích Căn vừa mới chiếm thân thể này không lâu còn không có thuần thục, khí vị khống chế không tốt, một tia như ẩn như hiện cơ hồ lăn lộn thảm Trĩ, tiểu huyệt liên tục chảy nước, mặt cũng cực kì hồng.

Bộ lạc của Trĩ không lớn, từ nhỏ hắn đã không phải là người thảo hỉ, thời điểm không hiểu chuyện còn dùng thú hình bắt nạt những tiểu hùng không đi săn thú lại được hưởng thụ. Sau khi lớn lên có thể nghĩ đến hậu quả.

Hắn vừa mới thành niên không lâu đã tự sinh tồn tại mảnh khu vực này. Đừng nói là hùng mang khí vị, ngay cả thư có thể hóa hình cũng chưa từng gặp qua mấy người. Nhưng ai lại không tưởng có một hài tử đâu? Trĩ cũng muốn hài tử, cho dù có cũng không thể trở về bộ lạc đi chăng nữa, hắn cũng cần, vì một người cô đơn thật sự quá khổ sở.

Tối hôm qua là lần đầu tiên hắn bị thao, vẫn là hùng có được khí vị, là một hùng không cẩn thận ăn nhầm Xuất quả. Trĩ liếc nhìn cây Xuất quả không xa, nhẹ nhàng nuốt nước miếng. Vẫn còn đau, cơ bắp cường tráng đã khôi phục nhan sắc bình thường, không để lại dấu hôn ngân, nhưng hai đầu vú hồng hồng, bị gió kích thích dựng lên. Giữa hai chân bị ma sát phá da, cũng đau, cơ thể chua mỏi khó chịu.

Mỗi một hùng đều là bảo tàng của bộ lạc, huống chi vẫn là hùng có được khí vị, Trĩ ngơ ngẩn, trong đầu suy nghĩ những sự tình này, cái đuôi dùng sức tạp nát nhừ một con rắn đột nhiên bò lại. Lần này quên thu lực đạo, phía sau bị xả đến, Trĩ cắn răng phát ra một tiếng tê đau, đuôi cứng đờ không dám động.

Động tác này của hắn quá lớn trực tiếp đánh thức Thích Căn. Nhìn hắn cẩn thận động tác cười khẽ, tay đặt trên bụng nhỏ chuyển qua sờ đuôi rắn, vảy hắc xà lạnh lẽo.

Thích Căn nhẹ nhàng gọi hắn, âm thanh vừa mới tỉnh dậy khàn khàn, lung lay thần trí của Trĩ.

Trĩ cúi thấp đầu, đuôi rắn chậm rãi biến thành hai chân cường tráng. Thích Căn một tay nâng một chân kéo lên, sau đó tách ra hai bên. Tiểu huyệt đỏ hồng lộ bạo lộ hai mép thịt lật ra, run run rẩy rẩy vô cùng đáng thương.

Trĩ vừa nan kham vừa đau, nhưng cắn miệng không kêu lên. Hắn còn nhớ tối hôm qua bởi vì hùng ăn lầm Xuất quả nên mới thượng hắn. Hùng trẻ tuổi ở bộ lạc có bao nhiêu đoạt tay hắn biết rõ, hắn đã khó coi lại còn thành niên, không bị ghét bỏ mới là lạ.

Tối hôm qua Thích Căn hái được không ít dược liệu, tùy tay lấy một cây thuốc giảm nhiệt đưa đến bên miệng Trĩ bảo hắn:

- Nhai nát đừng nuốt.

Thích Căn hai đời lần đầu tiên ngủ ở trên cây, thân thể khó chịu, giọng nói tràn đầy mệt mỏi, còn mang theo rời giường khí. Trĩ không biết vì sao tâm trạng của hắn không tốt, trong lòng hoang mang rối loạn, cũng không biết cây cỏ bên miệng là gì, há miệng liền ngậm vào, đầu lưỡi còn liếm qua ngón tay của Thích Căn. Thích Căn cười khẽ, cười đến cơ thể Trĩ đều cứng đờ, cũng không nếm được trong miệng vừa đắng vừa chát, chỉ cảm thấy tay Thích Căn vỗ về trên miệng hắn.

Chịu ảnh hưởng của khí vị, Trĩ vẫn luôn nửa cứng, Thích Căn vừa đưa tay xoa nắn, Trĩ liền chịu không được cong eo lên. Nhưng lại chậm chạp không đạt được khoái cảm, miệng ô ô kêu, kém chút nữa đã đem cây thuốc trong miệng nhai nuốt xuống.

Thích Căn chậm rì rì, ngón tay đảo quanh, đầu ngón tay lần lượt lướt qua từ trên xuống dưới. Mũi chân Trĩ đều băng thẳng, miệng hơi hơi mở ra, chất lỏng xanh nhạt theo khóe miệng chảy xuống. Thích Căn cau mày nhẹ nhàng chậc lưỡi, duỗi tay che miệng hắn mệnh lệnh:

- Phun ra.

Đột nhiên bị đánh gãy khoái cảm, Thân thể Trĩ nhẹ nhàng run rẩy, ngoan ngoãn dùng lưỡi đem xác thảo dược nhả ra, còn trộm liếm lòng bàn tay Thích Căn.

Thích Căn hơi hơi khom lưng, đưa xác thảo dược dán lên miệng vết thương, còn chọc vào trong một chút, thảo dược số tuổi lớn, hiệu quả so với Hà Bao Thảo tốt hơn rất nhiều. Bởi vì cúi thấp đầu, tóc của Thích Căn có chút chọc trên vai Trĩ. Trĩ hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng bang bang khó chịu.

- Có thể đi sao? Chúng ta đi.

Thích Căn dìu hắn đứng dậy hỏi.

- Có thể.

Trĩ khẩn trương trả lời, tối hôm qua kêu to, cổ họng đến nay còn ẩn ẩn đau, thanh âm phát ra ồ ồ.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Thích Căn tuy có thủ đoạn dạy dỗ người nhưng cũng chưa từng bức bách người khác. Tối hôm qua thật sự là quá đáng, liền có tâm muốn đền bù.

- Tối hôm qua ăn nhầm đồ vật mất đi thần trí, xin lỗi.

Thích Căn giải thích với hắn. Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng mắt Trĩ vẫn nhanh chóng ảm đạm, cúi đầu không xem hắn:

- Cái kia, hoa quả ngươi ăn sai...có còn không?

Trĩ phân thần suy nghĩ đến đệ đệ chưa thành niên của mình, may mà không còn khó chịu như vậy.

Là cá sấu lê khác thường hôm qua?

Tuy rằng không biết hắn muốn cái gì, Thích Căn vẫn là đem nó lấy ra. Trĩ nhìn trái cây trong tay hắn, đập vào mắt đầu tiên là hồng quả bắt mắt kia.

- Chu quả?

Trĩ có chút kinh ngạc, lạc giọng hô. Đôi mắt bất động nhìn chằm chằm quả kia, cố gắng khắc chế mới không động thủ đoạt lấy.

Chu quả kêu là kết quả, Xuất quả chỉ là xác xuất, tăng lớn xác xuất. Mà ăn Chu quả chỉ cần trong kì thích ứng bị hùng thao một lần, chắc chắn sẽ có hài tử, hùng bình thường cũng có thể!

Thích Căn thấy hắn nhìn chằm chằm, liền trực tiếp ném qua cho hắn. Trĩ nâng tay đỡ lấy, nhìn hắn, môi hơi nhấp.

Hắn có biết quả này hay không? Sao có thể tùy tùy tiện tiện ném cho mình như vậy?

- Ngươi thích, cho ngươi.

Thích Căn nhàn nhạt cười, hắn biết quy tắc của thế giới này, cũng thích tiểu hắc xà, liền không lạnh nhạt như vậy.

Trĩ há miệng thở dốc không biết nói gì. Bên tai đột nhiên có một trận gió lớn gào thét qua, đồng tử co rụt lại biến thành mắt xà.

Bóng cây khẽ nhúc nhích, một con báo đột nhiên từ bụi cây phía sau nhào lên, đứng ở trước mặt Thích Căn, thấp giọng hướng về phía Trĩ rống giận, tràn đầy ý vị cảnh cáo. Đuôi báo nện trên mặt đất tạo thành một trận tro bụi. Thích Căn lùi ra sau, nhận được đây là Tạp Thất liền tưởng gọi hắn. Tạp Thất lại đột nhiên xông về phía Trĩ.

Chu quả kia quá nổi bật, liếc một cái liền nhìn đến. Trĩ chật vật trốn tránh hai lần cũng hóa thành thú hình, cố gắng che chở Chu quả. Không có thư nào không tranh đoạt Chu quả, huống chi là thư sắp thành niên nhu cầu cấp bách một hài tử.

Sức chiến đấu của cả hai đều vô cùng xuất sắc, không đến một lát xung quanh đã bị phá đến nát bét. Thích Căn gọi vài lần cũng không ai dừng lại, áp khí của hắn càng ngày càng thấp. Tuổi của Trĩ  so với Tạp Thất lớn hơn nhiều, kinh nghiệm chiến đấu trong rừng cây cũng nhiều. Hẳn là so với Tạp Thất lợi hại hơn mới đúng. Nhưng không chịu nỗi Trĩ vừa mới trải qua một đêm, tiểu huyệt phía sau còn bị thương, trên eo cũng không có sức lực gì. Chỉ trong chốc lát đã rơi vào hoàn cảnh xấu, tốc độ chậm lại không ít. Chật vật bị thương đổ máu.

- Tạp Thất, ngươi dừng lại cho ta!

Thích Căn thấp giọng rống lên, báo bị trấn nhiếp, cẩn thận quay đầu nhìn hắn. Lại nghe thấy phía sau truyền ra tiếng răng rắc. Hồi đầu liền thấy Trĩ đem Chu quả nhai nuốt. Hắn tức giận ngưỡng mặt gào rống, nhào lên lần nữa, lại từ trên không trung rơi xuống. Thân mình run rẩy, đuôi cùng lỗ tai nhẹ nhàng run run, cùng với nhẹ giọng kêu ô ô.

Thích Căn khó thở, khí vị thả ra toàn bộ. Hai thư bị hùng áp chế tuyệt đối, cả hai run run rẩy rẩy.

Trĩ cắn răng nuốt sạch Chu quả, khóe miệng còn lưu lại hồng ngân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro