Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Dâm độc đã giải, sư tôn lại giả vờ như còn đang trúng độc.

Diệp Sùng còn nhớ rõ khi hắn vừa đến thế giới này, lúc đấy bởi vì nạn châu chấu và ôn dịch, người nhà đã mất hết khi hắn năm tuổi, sau đó hắn theo nạn dân lưu vong, khi đó hắn nếm đủ nỗi khổ nhân gian, bất cứ lúc nào cũng có khả năng chết đi.

Nhưng mặc dù thống khổ như vậy, hắn cũng không hối hận việc bản thân lúc trước đã từ bỏ hết thảy mà lựa chọn nơi này.

Làm một người bình thường được sinh ra, lại làm một người bình thường mà chết đi, đây là nguyện vọng của hắn. Nơi này là thế giới cuối cùng mà hắn lựa chọn, hắn sẽ nỗ lực tồn tại, nhưng tới thời điểm phải chết, hắn sẽ không kháng cự.

Thẳng đến một ngày kia, yêu thú ăn thịt người tập kích nạn dân, hắn cho rằng chính mình xong đời rồi, nhưng bỗng nhiên có mấy vị tiên nhân từ trên trời giáng xuống, chém chết yêu thú, cứu mọi người thoát khỏi nguy hiểm, sau đó chỉ đường cho nạn dân đến nơi non xanh nước biếc thích hợp định cư tị nạn.

Tất cả mọi người đều quỳ xuống tạ ơn tiên nhân, trong miệng hô to lời cảm tạ, chỉ có duy nhất một mình Diệp Sùng đứng thẳng.

Không phải hắn cho rằng chính mình bất phàm, mà là hắn lần đầu tiên nhìn thấy người tựa trích tiên như thế, bọn họ sử dụng tiên pháp mà hắn chưa từng thấy qua, vì thế hắn nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.

Lúc năm tuổi vóc dáng hắn đặc biệt nhỏ gầy, mọi người đều quỳ, hắn đứng cũng sẽ không dễ bị phát hiện trong biển người.

Tóc tựa cỏ khô, quần áo rách tả tơi, gương mặt gầy ốm, làn da bị bùn đất dơ bẩn che lấp, nguyên bản hắn hẳn là không khác mấy so với những dân chạy nạn kia, nhưng đôi mắt hắn đen nhánh sáng ngời lại mang theo sự bình tĩnh thành thục không tương xứng với tuổi tác, vậy nên Phó Ngọc Sơn liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn trong biển người mênh mông.

Kia đại khái là vận mệnh đã chú định.

Đó là sư tôn của hắn, người cho hắn thêm một sinh mệnh, dù thiên phú hắn thấp hèn bị mọi người cười nhạo, sư tôn cũng chưa từng ghét bỏ hắn.

Mà hiện tại, vị sư tôn tựa trích tiên kia cơ thể lại trần trụi ngồi trên đùi hắn, đôi tay ôm cổ hắn, đôi chân thon dài vắt lên thắt lưng hắn, ngón chân căng chặt cuộn tròn, cả người phiếm hồng, ánh mắt mê ly, cặp môi hồng nhuận hơi hơi hé mở, lồng ngực trắng nõn do thở hổn hển mà phập phồng lên xuống, eo nhỏ bị tay Diệp Sùng chế trụ, mông y không an phận mà vặn vẹo, cổ họng rên rỉ vài tiếng ngâm khẽ, thanh âm câu nhân, mê loạn lòng người.

Lúc này, vị sư tôn trước mắt so với trong ký ức kia như hai người khác nhau. Không biết vì sao, nhìn thấy dáng vẻ đó của đối phương, Diệp Sùng lại nhớ tới thời điểm hắn được mang về môn phái. Sư tôn nắm lấy bàn tay nho nhỏ của hắn, đưa hắn đi xem cảnh đẹp, đến những nơi có đồ ăn ngon. Ăn, mặc, ở, đi lại, sư tôn đều vì hắn suy xét, lúc nào sư tôn cũng đối xử tốt với hắn. Thậm chí vì tư chất của hắn quá kém bị mọi người ác ý nói sư tôn sớm muộn gì cũng vứt bỏ hắn, nhận đệ tử khác có thiên phú cao hơn kế thừa sơn môn, khi đó sư tôn lại nói với hắn, đời này chỉ cần duy nhất một đồ đệ là hắn.

Diệp Sùng nghĩ đến những việc sư tôn làm vì hắn, trong đầu hiện lên từng hình ảnh, là cảnh tượng thầy trò ấm áp ở chung hằng ngày, hắn bỗng sinh ra áy náy khi làm những chuyện này với sư tôn, nhưng đồng thời hắn lại cảm thấy khoái cảm hưng phấn khó tả về mặt sinh lý lẫn linh hồn.

Hắn đang thao lộng sư tôn của mình.

Trước giờ, trong lòng Diệp Sùng không hề có cảm giác gì khi làm tình sự, chỉ có lần này là đặc biệt. Thậm chí, nếu không phải hắn dùng lý trí mạnh mẽ khắc chế bản thân, thì cái thân thể mười tám năm chưa được "ăn no" này đã sớm theo bản năng đem sư tôn áp ở trên giường thao lộng thỏa thích.

"Ách a......" Sư tôn đang treo trên người hắn hơi dùng sức mà vặn vẹo, nhục huyệt nguyên bản đã được khuếch trương bơn trơn kỹ càng bỗng bị ép ăn cả cây côn thịt của Diệp Sùng, toàn bộ đều ăn vào, kích thích đến mức không kiềm được mà cất cao giọng rên rỉ.

Diệp Sùng hô hấp hơi đình trệ trong chớp mắt, đôi tay đặt trên eo đối phương không khỏi nắm thật chặt.

Phó Ngọc Sơn vì trúng độc nên cả người vô lực bủn rủn, lại phải tự mình động một lúc, sức lực toàn thân càng dùng hết, lúc này vì quá kích thích mà y hoàn toàn mất đi sức lực, cả người mềm nhũn vô lực ôm cổ Diệp Sùng, mềm mại không xương dựa vào lòng hắn.

Thân thể bởi vì bị côn thịt đỉnh lộng đến chỗ kích thích nằm sâu bên trong, hơi hơi run lên, hậu huyệt kiều nộn cũng vì vậy không thích ứng bị xâm lấn, theo bản năng co rút muốn đuổi đi kẻ xâm lược kia đi, lại không ngờ ngược lại đem côn thịt ăn càng sâu hơn, làm côn thịt càng thêm không rời được nơi mềm mại này.

Không biết là vì quá mức sảng khoái hay không khoẻ khi bị xâm lấn thân thể, Phó Ngọc Sơn dựa vào lòng ngực Diệp Sùng, phát ra âm thanh nức nở của ấu thú, tay ôm Diệp Sùng nắm nhẹ thành nắm đấm, đập vài cái vào lưng Diệp Sùng nhưng lực lại nhẹ đến mức như đang vuốt ve.

Tim hắn bị động tác này gõ đến nhảy lên vài cái.

Diệp Sùng nhịn không được cúi đầu nhìn y, nhìn gương mặt đang tràn đầy xuân sắc, ánh mắt mê mang chứa đựng sự thống khổ cùng ẩn nhẫn, môi đỏ khẽ nhếch, chiếc lưỡi mềm mại như ẩn như hiện sau môi.

Trong lòng Diệp Sùng đa số thời điểm không thể nào đồng bộ với khoái cảm thân thể mang lại khi làm tình, thậm chí có đôi khi thân thể hắn phản ứng nhưng trong lòng hắn lại thập phần chán ghét. Nhưng lần này, cũng không biết có phải vì hắn ở thế giới này tu dưỡng đã nhiều năm hay không, hắn phát hiện tâm lý cùng sinh lý đã đồng bộ.

Hắn không phải là hài tử vừa mới thành niên không hiểu cái gì cả, nhưng nếu có người nói về sinh hoạt thì có khả năng hắn hoàn toàn không biết gì, chứ còn thảo luận về những vấn đề làm tình thì hắn có thể tự tin mà nói chính mình thông hiểu hơn bất cứ ai.

Hắn nhìn sư tôn bị thao đến không còn sức trong lòng ngực, dục vọng trong thân thể như thiêu đốt, khát vọng được yêu thương.

Vì thế liền cúi đầu, mạnh mẽ hôn xuống.

Phó Ngọc Sơn cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại, liền tích cực chủ động đáp trả, cùng môi lưỡi đồ đệ dây dưa, dưới thân cũng đem côn thịt thô tráng của đồ đệ cắn chặt gắt gao, một tia dâm dịch theo động tác ra vào của côn thịt mà từ bên trong tiểu huyệt chảy xuôi ra bên ngoài.

"A......" Khóe miệng Phó Ngọc Sơn chảy nước miếng, thoạt nhìn dâm loạn đến cực điểm, thời điểm môi lưỡi tách rời, một sợi chỉ bạc mỏng xuất hiện, một lát sau liền đứt đoạn.

Diệp Sùng bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển, một bàn tay đỡ lấy bờ mông của sư tôn tùy ý mà bóp nắn, hắn khống chế nửa người dưới, côn thịt mỗi lần rút ra đều mang theo từng sợi dịch màu bạc, hắn nâng mông y hướng lên trên, côn thịt rút ra thọc vào nhục huyệt nhịp nhàng, ngay cả khoang miệng của người trước mặt hắn cũng không buông tha, đầu lưỡi không ngừng ở trong miệng y dây dưa mút mát.

Nếu nhìn từ xa, sẽ thấy một nam nhân có khung xương nhỏ nhắn đang bị người có thân hình cao lớn ghì chặt trong lòng ngực, vòng eo người này tinh tế nhỏ gọn, tóc dài che phủ nửa tấm lưng nõn nà đung đưa theo từng nhịp va chạm.

Ánh nắng qua miệng giếng trời tưới xuống người họ, làm cảnh tượng này trở nên mỹ diệu, thần thánh.

Diệp Sùng cảm nhận được hậu huyệt sư tôn bị thao nới rộng một chút, côn thịt ở bên trong có thể hoạt động trong phạm vi lớn hơn, vì thế hắn liền cố ý ở thời điểm đối phương không có chuẩn bị chậm rãi rút côn thịt ra, đôi tay bỗng ấn chặt eo sư tôn, dùng sức mà thao vào.

"A ha......" Bỗng nhiên bị tiến công mạnh mẽ như thế, Phó Ngọc Sơn trừng lớn đôi mắt, cằm ngưỡng lên cao, mũi chân căng thẳng, đôi tay ôm chặt lấy Diệp Sùng, vách trong mẫn cảm bị quy đầu thô to tàn nhẫn nghiền qua, sướng đến mức chảy nước mắt.

"Là nơi này sao?" Diệp Sùng nghĩ thầm, điểm mẫn cảm của sư tôn có chút sâu, nhưng may mắn là với hắn mà nói, căn bản là không thành vấn đề.

Diệp Sùng ôn nhu hôn nước mắt sư tôn, giữa háng bắt đầu một nông một sâu ra vào, hoàn toàn không theo quy luật nhấp hông, nhưng mỗi một lần đều nhất định sẽ chiếu cố đến vị trí mẫn cảm kia, sau đó hắn dần dần nhấp càng lúc càng nhanh, sư tôn rên rỉ cũng càng ngày càng uyển chuyển, tiểu huyệt cũng chảy dâm dịch ngày càng nhiều.

"Sùng Nhi ân a...... Nơi đó a...... Đừng...... A...... Không...... Không thể ân...... Ngô...... Sùng Nhi...... A...... Không cần...... A a a...... Sùng Nhi......" Y vừa thoải mái kẹp chặt chân, co rút tiểu huyệt theo bản năng khát vọng muốn càng nhiều, vừa lắc đầu như là biểu đạt nguyện vọng không muốn điểm mẫn cảm của mình bị chà đạp tàn bạo như thế, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Cằm và cổ Phó Ngọc Sơn khi ngưỡng lên nhìn thật sự quá đẹp, cơ thể trắng nõn được che sau mái tóc đen dài tựa thác nước, cộng thêm cảnh tượng dâm loạn lúc này càng tô điểm nên vẻ đẹp của y, quả thực đẹp đến mức không gì có thể sánh bằng. Diệp Sùng càng nhìn càng thích, liền thuận theo tâm ý mà hôn lên cổ y, liếm qua hầu kết, mút nhẹ vào xương quai xanh, nơi môi hắn chạm vào đều sẽ để lại một vết hôn đỏ nhạt.

Diệp Sùng cứ như vậy trái phải trên dưới chơi trong chốc lát, nghe được tiếng rên rỉ của y dần dần chuyển cao, liền biết y sắp cao trào, vì thế ngừng đùa bỡn, hai bàn tay to trái phải hai bên chụp lấy mông thịt sư tôn, lực đạo có chút mạnh, véo bờ mông căng mộng của người trong ngực.

Hắn biết sư tôn tu tiên nên làn da luôn luôn rất đẹp, chạm vào trên trơn nhẵn mềm mại vô cùng, nhưng không nghĩ rằng mông sư tôn xúc cảm cũng tốt như vậy, làm hắn khi đâm thọc nhịn không được mà xoa nắn đùa bỡn bờ mông kia, yêu thích đến mức không nỡ buông tay.

Theo biên độ động tác ngày càng nhanh, âm thanh bạch bạch từ nơi hai thân thể giao hợp va chạm vang lớn.

Mỗi một lần va chạm, sư tôn sẽ phát ra một tiếng rên rỉ dễ nghe, va chạm càng nhanh, rên rỉ liền càng nhanh, thanh âm liền càng cao vút.

Cảm giác muốn bắn đã không sai biệt lắm, Diệp Sùng liền nheo mắt lại, điều chỉnh tư thế hai chân, cơ thể hơi hơi ngưỡng ra sau, một bàn tay chống ở sau lưng, một cái tay khác đỡ eo sư tôn, sau khi giam cầm đối phương chặt chẽ, hắn bỗng nhiên tăng tốc, thanh âm bạch bạch bạch càng lúc càng nhanh, hậu huyệt sư tôn bị cắm đến dâm thủy chảy bốn phía, giữa đùi hỗn độn bất kham, mông bị va chạm đến hơi hơi phiếm hồng, tạo thành một mảnh dâm mị, côn thịt Diệp Sùng ở hậu huyệt ra ra vào vào động tác nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh.

"Sùng Nhi...... A...... A...... A...... A a...... A a a a không...... Sùng Nhi...... A không...... A a a a Sùng Nhi Sùng Nhi Sùng Nhi a a a a!!!!"

Cùng với tốc độ thọc vào rút ra ngày càng nhanh của Diệp Sùng, Phó Ngọc Sơn cơ hồ phát ra tiếng thét chói tai, côn thịt thật sâu chôn vào nhục huyệt, hai người đồng thời lên đến cao trào, Phó Ngọc Sơn nặng nề mà cắn ngực Diệp Sùng, ở trên ngực nam nhân để lại một dấu răng, cơ thể bởi vì dư vị cao trào từng đợt mà run rẩy, đặc biệt là bụng nhỏ, từng đợt mà co rút lại, ngọc hành dưới thân cũng bắn ra chất lỏng màu trắng đục, từng luồng mà phun lên cơ bụng Diệp Sùng.

Hai người nặng nề thở hổn hển, Diệp Sùng khôi phục bình tĩnh trước, trên người bởi vì vận động kịch liệt, lúc này không ngừng phát ra nhiệt lượng. Hắn nhìn sư tôn cả người run rẩy nhắm mắt lại ghé vào trên người hắn, cảm nhận được nhục huyệt còn đang ngậm chặt côn thịt hắn co rút lại, hắn mới vừa bắn xong, lo lắng bị kẹp như vậy có thể sẽ không khống chế được, vì thế liền ôm người nhẹ nhàng giật giật, rút côn thịt ra, ánh mắt đã khôi phục thanh minh.

"Sư tôn, người sao rồi?" Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt sư tôn, nhìn vào mắt sư tôn, nghiêm túc hỏi.

Một lúc sau Phó Ngọc Sơn mới chậm rãi mở mắt, xuân sắc nơi đáy mắt còn chưa hoàn toàn tan đi, nhưng đã không còn mê ly như trước, xem ra y đã thoát khỏi một ít độc tính ảnh hưởng của dâm độc, ánh mắt nhu nhu, nhìn Diệp Sùng tựa hồ tràn ngập...... Tình yêu?

Diệp Sùng không thể nào hình dung được, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được ánh mắt này không bình thường. Sư tôn tuyệt đối không sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.

Hắn hoang mang chớp chớp mắt, lại kêu hai tiếng, thấy sư tôn vẫn là như vậy, vì thế mày hơi hơi nhăn, thở dài một tiếng, lo lắng nói: "Xem ra còn chưa giải độc hoàn toàn, sư tôn, người nhẫn nại một chút, làm thêm một lần nữa chắc sẽ ổn thôi."

Ôm sư tôn chuẩn bị đổi tư thế, Diệp Sùng không có chú ý tới khi hắn nói xong những lời này cơ thể sư tôn cứng đờ trong chớp mắt, thần sắc kia, rõ ràng là đã thoát khỏi khống chế của dâm độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro