Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Diệp Sùng bị bắt cóc, sư tôn tới cứu.

Huyền Tông có ba cái tuyệt phẩm, thứ nhất là kiếm quyết cao siêu của Huyền Tông, thứ hai là Huyền Tông có 99 linh tuyền có thể trị thương tu luyện, thứ ba chính là vị đồ đệ của nhị trưởng lão Phó Ngọc Sơn, được dương danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân -- Diệp Sùng.

Hai cái tuyệt trước vốn đã nổi tiếng từ rất lâu của Huyền Tông, nhưng cái tuyệt thứ ba gần đây mới được lưu truyền, hơn nữa không phải do người Huyền Tông tự xưng mà là người ngoài công nhận.

Khi Diệp Sùng mười lăm tuổi, Huyền Tông tổ chức thịnh hội giao lưu Tu Tiên giới, nguyên bản Diệp Sùng không có gì nổi bật, nhưng ở cuộc tụ hội lộ diện vài lần, liền thành danh.

Bề ngoài của mỗi người ở Tu Tiên giới đều không kém, nhưng Diệp Sùng lại có thể ở trong tất cả các mỹ nhân trổ hết tài năng, cũng đủ thuyết minh bề ngoài hắn xác thật là đỉnh cấp.

Hắn có mái tóc đen như mực, hàng lông mày dài, một đôi mắt phượng, chiếc mũi cao thẳng, hình dáng gương mặt nhu hòa, lúc không cười cả người như tuyết liên thanh lãnh, làm người kính ngưỡng lại không dám dâm loạn, khi cười cả người lại giống như tuần lộc trên nền tuyết, làm người nhịn không được yêu thích muốn bắt lại đem về giam cầm chiếm làm của riêng.

Diệp Sùng dần dần trưởng thành, bề ngoài không chỉ không có xu thế xấu đi, ngược lại bởi vì ngày càng thành thục, trên người hắn mang một khí vị nam nhân càng làm cho mỹ mạo thêm lóa mắt hơn.

Cũng bởi vì vậy mà khi Diệp Sùng ở bên ngoài mỉm cười vài lần đã gây ra ồn ào náo động không nhỏ, về sau hắn không bao giờ ở trước mặt người ngoài cười nữa.

Đối với Diệp Sùng, trên thế giới này, người có thể không tính là người ngoài chỉ có thể là sư tôn.

Diệp Sùng nuốt viên thuốc vào bụng, lúc đứng dậy mặc quần áo hắn nhìn thấy sư tôn đã mở mắt, ánh mắt kia nhìn hắn quá đỗi nhu hoà, hắn theo bản năng cười một cái với sư tôn: "Sư tôn, chào buổi sáng."

Phó Ngọc Sơn bị tươi cười trên mặt Diệp Sùng làm cho loá mắt, nhìn đầu tóc hắn có chút hỗn độn, giọng nói cũng mang theo vài phần lười biếng khi chưa tỉnh ngủ hẳn, trái tim y liền đập nhanh hơn.

Để che đậy sự khác thường của mình, Phó Ngọc Sơn đứng lên cầm lấy chiếc lược đi đến phía sau Diệp Sùng, ngữ khí thân mật nói: "Nhìn xem ngươi ngủ đến đem đầu tóc làm rối hết cả rồi, ngồi xuống, vi sư chải đầu cho ngươi."

Diệp Sùng ngoan ngoãn gật đầu ngồi xuống, trên mặt có vài phần ngượng ngùng: "Sư tôn, ta đã lớn như vậy rồi, còn phiền ngài chải tóc giúp ta, thật là xấu hổ."

"Có cái gì phải ngượng ngùng đâu, ta là sư tôn của ngươi, nếu như ngươi cảm thấy thẹn thùng, sư tôn bảo đảm sẽ không đem chuyện này nói cho người khác biết."

Chiếc lược trong tay Phó Ngọc Sơn từng chút một chải chuốt đầu tóc Diệp Sùng, khi chải đến bên tai Diệp Sùng, ánh mắt y nhịn không được dừng lại trên thính tai đang ửng đỏ kia, môi y khẽ mấp máy, yết hầu lăn lên rồi trượt xuống.

Cầm lòng không đậu, ánh mắt y nhìn chăm chú vào tai Diệp Sùng, hơi nghiên người về phía trước.

"Sư tôn?" Tiếng gọi của Diệp Sùng lập tức đánh thức Phó Ngọc Sơn, "Chút nữa chúng ta ra ngoài đi dạo đi, nhưng mà ta phải nghĩ cách che mặt lại, sư tôn giúp ta được không."

Phó Ngọc Sơn lợi dụng việc chải tóc giúp Diệp Sùng, ngón tay vài lần giả vờ như lơ đãng đụng phải vành tai và cổ hắn, nghe vậy, thanh âm y có phần khàn khàn ừ một tiếng đáp lời.

Cùng lúc đó, không một chút chậm trễ, y dùng pháp thuật lặng lẽ thay thế năm viên kẹo mà đồ đệ đã lén ăn đi, giấu vào tay áo của mình.

Lúc chải đầu cho đồ đệ, y nhìn bả vai rộng lớn của người trước mặt, nhịn không được nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua đôi tay y đã vô lực mà treo trên bờ vai ấy.

Y càng không kiềm chế được nhớ tới nhiều chi tiết hơn.

Rõ ràng chỉ là giải độc, nhưng đồ đệ lại vuốt ve y, còn hôn môi y, ánh mắt ôn nhu như vậy. Nếu chỉ đơn thuần là giải độc, thì đâu cần thân mật đến thế.

Có lẽ, kỳ thật Sùng Nhi đối với y cũng không phải hoàn toàn không có tình ý?

Trái tim Phó Ngọc Sơn rung động.

Tuy rằng thời gian hơi lâu một chút, nhưng Phó Ngọc Sơn vẫn chải gọn gàng đầu tóc cho Diệp Sùng, dùng chút pháp thuật làm mặt đồ đệ trở nên mơ hồ, phòng ngừa một lát khi hắn ra ngoài lại gây nên náo loạn.

Chú thuật nhỏ này tuy không hiệu quả với người có tu vi, nhưng ở nơi toàn là phàm nhân như này, vậy cũng đủ dùng rồi.

Đã lâu rồi Diệp Sùng không có cơ hội ra ngoài đi dạo, hiển nhiên tâm tình hôm nay của hắn rất tốt, chơi thật vui vẻ, phải mất nửa ngày sau hắn mới đã thèm, cùng sư tôn tiếp tục lên đường.

Hầu hết thời gian, hai người không bao giờ rời nhau nửa bước, nhưng cũng có ngoại lệ, bởi vì tu vi của Diệp Sùng thấp, thiên phú tu luyện không tốt lắm, cho nên tới nay vẫn chưa tích cốc.

Cho nên vẫn sẽ có lúc hắn bắt buộc phải giải quyết nhu cầu sinh lý, hắn chỉ có thể tách khỏi sư tôn.

Lần này, khi hắn đi tiểu xong vừa mới kéo quần lên thì đột nhiên bị bịt miệng, sau đó cổ tê rần, cả người liền mất ý thức.

Thời điểm mở mắt ra lần nữa, phát hiện mình cư nhiên nằm trên một chiếc giường xa lạ.

Hắn vội vàng đứng dậy muốn liên lạc với sư tôn, lại phát hiện mấy tầng áo mỏng lộ ra một nửa, phù chú cùng pháp khí dùng để liên lạc với sư tôn đều không có, cả người nhũn ra, không thể phát ra một chút pháp lực, hoàn cảnh nơi này cũng rất là xa lạ.

Trực giác nói cho hắn biết nơi này có khả năng nguy hiểm, vì thế liền nhanh chóng xuống giường, bởi vì toàn thân không còn sức lực, hắn đành phải vịn mép tường đi ra ngoài.

May mắn là cửa không khoá, hắn thuận lợi đi ra ngoài, bên ngoài là những hành lang thật dài, mỗi cái hành lang đều phát ra tiếng rên rỉ dâm loạn.

Ngay từ đầu Diệp Sùng còn tưởng rằng nơi này là thanh lâu, tuy nhiên khắp chốn ở nơi này lại làm hắn tràn ngập cảm giác không khoẻ, đủ loại bài trí, nhìn không giống nơi mà phàm nhân có thể tới lắm.

Cuối cùng, hắn ra được bên ngoài, nhìn ánh dương trên cao, đối với nơi này hắn vẫn như cũ không có manh mối.

Mê mang mà nhìn trong chốc lát, chân thật sự mềm đến mức đứng không nổi nữa, hắn đành phải tìm một góc tạm thời ngồi xuống.

Diệp Sùng cảm nhận được có thể bản thân đã bị hạ dược, hắn muốn chờ một chút xem dược lực có thể giảm bớt hay không.

Bỗng nhiên cách đó không xa có một người bị ném ra ngoài, cũng không biết là bị ném ra từ gian phòng nào, ngay sau đó chính là một trận mắng chửi đầy tức giận.

"Cùng lắm chỉ là một tên dâm nô đê tiện, dám chọc gia mất hứng? Nếu không phải nể mặt của tông chủ, hôm nay gia liền sống sờ sờ mà đánh chết ngươi." Người nọ hùng hùng hổ hổ nói xong, phanh một tiếng đạp văng cửa đi vào, bắt lấy nam tử khác bắt đầu tìm hoan mua vui.

Diệp Sùng nhìn cái người bị ném ra kia đang quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày không có động tĩnh, do dự một hồi, cuối cùng có chút không đành lòng, lặng lẽ đi qua: "Này, ngươi không sao chứ?"

Người trên mặt đất giật giật, chậm rãi ngẩng đầu.

Diệp Sùng liếc mắt một cái liền thấy khoé miệng và cổ người này đều có vết bầm, trên quần áo và tóc đều bị tinh dịch che phủ, còn lẫn với một ít máu, hình như là máu của người nọ, một ít đã khô, một ít chưa kịp khô, tất cả đều tản ra mùi tinh dịch nùng liệt gay mũi.

Sau khi đối phương ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Sùng, người nọ ngẩn ra trong chốc lát.

Diệp Sùng nhìn thấy trán người nọ bắt đầu đổ máu, có lẽ vì vừa rồi va chạm với mặt đất.

Hắn cảm thấy nam nhân này có chút đáng thương, liền giơ tay áo lau vết máu trên trán cùng tinh dịch còn chưa khô trên mặt y: "Ngươi không sao chứ? Có thể nói cho ta biết, đây là nơi nào không?"

Đối phương mở miệng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên phía sau truyền đến một thanh âm lớn: "Tìm được rồi, ở chỗ này!"

"Mang đi!"

Cứ như vậy, Diệp Sùng còn chưa kịp nghe đối phương nói, hắn đã bị đưa vào trong một tòa cung điện trải thảm, ngồi ở chủ vị của chính điện là một nam tử dung mạo xuất chúng nhưng ánh mắt tràn đầy dâm tà.

Nam nhân mấy bước đi tới trước mặt Diệp Sùng, ngồi xổm xuống, vươn tay nâng cằm Diệp Sùng, vẻ mặt đắc ý nói: "Quả nhiên là tam tuyệt của Huyền Tông, không tồi không tồi, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của ta, mỹ nhân yên tâm đi, bổn tông chủ sẽ cho ngươi cảm nhận được như thế nào là cực lạc nhân gian."

Diệp Sùng nhíu mày, nhìn đối phương nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta? Ta là tông chủ Mị Tông." Đối phương vừa nói vừa định cởi quần áo hắn.

Diệp Sùng giơ tay định hất tay đối phương ra, trong lòng đang nghĩ ngợi gì đó thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Vẻ mặt của người tự xưng là tông chủ Mị Tông trong nháy mắt trở nên hung dữ: "Ai, cút lại đây."

Cửa mở ra, Diệp Sùng nhìn về phía đó, đột nhiên cảm thấy người tới có chút quen mắt, hắn nhìn kỹ, phát hiện chính là nam nhân lôi thôi vừa gặp, chỉ là lúc này đối phương đã rửa sạch bụi bẩn trên người. Thân thể sạch sẽ, vết thương trên mặt cũng dùng son phấn che phủ, thế nên hắn không nhận ra y từ cái nhìn đầu tiên.

Sau khi đối phương tiến vào, liền quỳ rạp trên mặt đất bò về phía bên này, sau đó vẻ mặt sủng nịnh ôm lấy chân tông chủ kia: "Tông chủ, ta nghe nói ngài mới đem về một tiểu mỹ nhân, ta sợ hắn mới đến không hiểu chuyện, ta làm tiền bối nên để ta làm mẫu cho hắn đi."

Tông chủ lập tức cười rộ lên: "Ngươi tin tức cũng thật linh thông, chạy đến trước mặt bổn toạ tranh sủng sao."

Diệp Sùng thấy đối phương nhân cơ hội trèo lên, thanh âm kiều mị nói: "Cầu tông chủ thương......"

Tông chủ kia đem y sờ soạng vài cái, sờ chán rồi liền ghét bỏ ném sang một bên: "Dù sao cũng bị chơi nát, làm sao còn hương vị giống tam tuyệt Huyền Tông?" Dứt lời lại hướng về phía Diệp Sùng sờ mó.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào, nam nhân đã bò tới, chắn ở trước mặt Diệp Sùng: "Tông chủ, không bằng để ta cùng hắn hầu hạ ngài đi, hắn còn là một đứa bé, làm sao biết hầu hạ người khác như ta được chứ?"

Hiện tại Diệp Sùng cũng nhìn ra một chuyện, nam nhân này là đang bảo vệ hắn sao?

Hình như tên tông chủ kia cũng nhận ra được ý đồ của y, giơ tay hung hăng tát vào mặt y một cái, đánh mạnh đến mức khiến y ngã ra đất lăn vài vòng: "Cút qua một bên, bổn toạ muốn làm gì, đến lượt ngươi nhúng tay? Lại dám cản trở bổn toạ lần nữa, ta sẽ lấy cái mạng chó của dâm nô ngươi."

Diệp Sùng trước đây chưa từng nghe nói đến cái gì mà Mị Tông, nhưng bây giờ nhìn thấy hành vi của người tự xưng là tông chủ này, hắn biết Mị Tông nhất định không phải thứ gì tốt.

Khi hắn đang nghĩ biện pháp đối phó, đột nhiên cánh cửa phanh một tiếng bị đập mở ra, sau đó liền hỏng.

Khi Phó Ngọc Sơn nhìn thấy đồ đệ của mình ăn mặc như vậy lại còn bị một người đàn ông xấu xí đẩy xuống đất cởi quần áo, sợi dây lý trí trong đầu lập tức đứt gãy.

Phó Ngọc Sơn thuấn di qua, một chân đem đối phương đá bay đến vách tường, không đợi đối phương rơi xuống, liền đâm vào trái tim đối phương, thọc một phát lạnh thấu tim.

"Sư tôn!" Diệp Sùng rốt cuộc chờ được cứu tinh.

Phó Ngọc Sơn run rẩy trở lại bên người đồ đệ: "Sùng Nhi, sư tôn đến chậm, làm ngươi chịu khổ."

Sau khi cảm nhận được đồ đệ chỉ bị phong ấn pháp lực, trên người cũng không có vết tích gì khác lạ, biết đối phương chưa có đắc thủ, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt sắc bén nói: "Sùng Nhi yên tâm, sư tôn sẽ đem nơi này phá hủy trút giận cho ngươi."

Nói xong, y nhìn thấy nam nhân bên cạnh nằm trên mặt đất, khóe miệng có vết máu, ăn mặc xộc xệch, y cho rằng đối phương có thể là đồng phạm nên muốn giết luôn.

Diệp Sùng miễn cưỡng đứng dậy bắt lấy cổ tay Phó Ngọc Sơn: "Sư tôn, vừa rồi y có giúp ta, đừng làm y bị thương."

Phó Ngọc Sơn thu hồi sát ý, nói một câu cảm ơn với đối phương, tặng đối phương một túi tinh hạch, đợi sau khi đối phương rời đi liền phóng hoả thiêu rụi nơi này.

Nơi này được xây dựng bằng gỗ, địa phương tàng ô nạp cấu dơ bẩn này, không bao lâu liền bị thiêu thành tro.

Trong ánh lửa, nam nhân chật vật xấu hổ quay đầu nhìn Diệp Sùng lần cuối, sau đó cúi đầu, ôm linh thạch xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro