Chương 1: Sinh vật đến từ hành tinh không rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tiểu Mễ thông qua quan hệ khó khăn lắm mới có được một cơ hội trải nghiệm ngồi trực thăng, nhưng không nghĩ tới bay được một nửa đột nhiên lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, trực thăng rơi xuống, cô cảm thấy mình lập tức sắp rơi thành từng mảnh vụn rồi.

Khoảnh khắc nhắm hai mắt lại chờ đợi cái chết đó, bên tai cô dường như nghe được một giọng nói kỳ lạ.

Giọng nói đó rõ ràng không phải tiếng Trung nhưng cô lại nghe hiểu.

"Kiểm tra phát hiện có một sinh vật yếu ớt cấp F đang mạnh mẽ xâm nhập vào tầng khí quyển tinh cầu Gana, cảnh báo cảnh báo, thân thể bạn không thể sinh tồn ở tinh cầu Gana, cảnh báo cảnh báo..."

Toàn thân Trình Tiểu Mễ bị áp suất xung quanh làm cho phát đau, hô hấp khó khăn, thậm chí cả đầu óc cũng mơ hồ lên, cô cảm thấy những gì mình nghe được đều là ảo giác.

"Hệ thống căn cứ vào luật bảo vệ động vật quý hiếm của liên minh tinh tế tiến hành điều chỉnh thân thể của bạn để thích ứng với chất lượng mật độ không khí của tinh cầu Gana, xin hỏi có đồng ý hay không?"

Trình Tiểu Mễ căn bản nói không nên lời, cô khó chịu muốn chết.

"Hệ thống phân tích, sinh vật nhỏ yếu cấp F là sinh vật IQ thấp, không thể cho ra phán đoán, cho nên cưỡng chế điều chỉnh và cải cách, đếm ngược 3...2...1..." Trình Tiểu Mễ bị đau đớn bất thình lình mà hét to một tiếng, tiếp theo toàn thân đau đớn như bị tháo ra rồi rắp lại.

Lúc mọi thứ bình tĩnh trở lại, cô cảm thấy mình đã mệt đến nỗi không thể nhúc nhích.

Đồng thời Trình Tiểu Mễ cũng cảm giác như bản thân rơi xuống đất, nhưng thần kỳ là cô còn có ý thức.

Chẳng lẽ mình chưa chết? Cô hưng phấn mở mắt, nhưng lại phát giác mình ngã xuống một mảng cỏ lớn. Xung quanh là cỏ xanh nhỉ, mà sao lại cao quá vậy, hay là rớt vào rừng sâu núi thẳm rồi? Nghe nói thực vật ở rừng mưa nhiệt đới đều rất cao lớn, rất nguy hiểm.

Thế nhưng vào lúc này, một vài thứ lóe sáng đồng thời đến gần mình, đôi mắt cô bị đau, vươn tay dùng sức xoa nhẹ một chút.

Mở mắt lần nữa phát hiện xung quanh cũng không phải rừng núi gì mà là một mặt tường cao ngất trong mây, bốn phía có ánh sáng chớp lên giống như căn cứ quân sự, còn có người cầm vũ khí trong tay đứng ở trên tường cao toà nhà hình tháp giống như quân nhân.

Chẳng qua mấy vũ khí kia là chỉ vào cô.

Trình Tiểu Mễ cảm thấy mình đã rớt vào một nơi khủng khiếp, cả người đều ngây ra.

Bên tai nghe một giọng nói đinh tai nhức óc nói: "Báo cáo tổng đốc đại nhân, đã khống chế được sinh vật đến từ ngoài không gian, chẳng qua là hình dáng của nó..."

Đầu Trình Tiểu Mễ bị va đập cho nên có chút choáng, chờ ổn định xong mới phát hiện bốn phía sao toàn là chân người? Đúng, đều là chân, hơn nữa hình như đều mang giày da, nhìn qua rất chỉnh tề và uy nghiêm, y như quân nhân.

Chẳng lẽ mình rớt vào vùng đất của người khổng lồ, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng xoay người muốn chạy khỏi nơi này, cũng vì quá sợ hãi mà không phát hiện mình hiện tại đi bằng bốn chân.

Nhưng mới vừa chạy vài bước, đầu cô đụng vào một thứ gì đó cứng cứng, cô kêu meo một tiếng ngã hình chữ X trên mặt đất.

Meo?

Cô là con người được không vậy, sao té một cái mà phát ra tiếng meo như mèo là sao? Cuối cùng cô dường như hiểu ra điều gì đó, vươn tay ra nhìn kỹ, kết quả thấy được một đôi vuốt mèo trắng trắng mềm mềm.

Quay lại kiểu gì đây, chẳng lẽ cô ngã chết biến thành một con mèo? Trình Tiểu Mễ hoàn toàn ngơ ngẩn, căn bản không phát hiện người đàn ông bị nó đụng vào hơi hơi nhíu mày, nhưng trong lòng lại thấy vật nhỏ đụng trúng mình quá đáng yêu.

"Đây là con gì?" Anh trầm giọng hỏi.

"Báo cáo tổng đốc, theo hệ thống phân tích thì đây hẳn là sinh vật nào đó cấp F trở xuống. Nó hẳn là ngoài ý muốn xâm nhập vào tầng khí quyển tinh cầu Gana, nhưng vì nhỏ yếu nên không thể sinh tồn ở đây được, cho nên đã được hệ thống điều chỉnh."

"Cấp F..." Yếu ớt quá rồi, một con kiến còn mạnh hơn nó.

Tổng đốc Reuel có chút sững sờ nhìn sinh vật không rõ đang ngơ ngác nằm trên mặt đất kia, vì đôi mắt nó mở to, nhưng có lẽ là bị dọa cho nhũn ra, nằm ở nơi đó run bần bật, bốn cái chân trắng run thành bốn đốm trắng nhỏ, thoạt nhìn vừa vô tội vừa đáng thương.

Anh duỗi tay, nắm lông cục tròn tròn trắng trắng này xách lên.

Nhưng đối phương cũng rất sợ hãi, vẫn không nhúc nhích tùy cho anh nhéo.

"Tổng đốc, cẩn thận có nguy hiểm."

"Cái này mà còn nguy hiểm? Một ngón út của tổng đốc cũng có thể ấn chết nó."

"Nhưng dù sao cũng là xông vào tầng khí quyển."

"Thôi bỏ đi, hệ thống cũng nói là tiến hành bảo vệ động vật quý hiếm, nếu không sớm đã bị đốt thành tro."

Tổng đốc Reuel hoàn toàn không nghe bọn hắn đang nói cái gì, bởi vì vật nhỏ còn chưa to bằng bàn tay anh thế nhưng rớt xuống nước mắt bằng đôi mắt to ngập nước kia.

Anh trầm giọng nói: "Cái này phải làm sao giờ?"

"Nếu không thì tìm người của hiệp hội động vật nuôi đi?"

Người đàn ông tóc đỏ ở bên cạnh mở miệng nói, không biết vì sao anh cảm thấy tổng đốc sắt thép nhà mình dẫn theo một vật nhỏ như vậy cảm thấy có chút sai sai.

"Tôi là nói cái này..." Tổng đốc Reuel chỉ một chút nước mắt mà vật nhỏ chảy xuống.

"..." Một đám đàn ông sắt thép của tinh cầu Gana lắc lắc đầu, bọn họ chưa từng chảy ra thứ như này, không biết phải xử lý như thế nào.

Tổng đốc Reuel nghĩ nghĩ, liền nhét nó vào túi quân phục của mình, sau đó nói: "Tiếp tục luyện tập."

Sau đó tự mình bước nghiêm về văn phòng.

"Cậu nói xem, tổng đốc lấy sinh vật không rõ kia đi làm cái gì?" Người đàn ông tóc đỏ hỏi.

"Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai, tập luyện đi."

Mọi người nói xong liền tiếp tục luyện tập đao thuật laser, nó rất hữu dụng trong cận chiến.

Mà Trình Tiểu Mễ giờ phút này bị người đặt ở trên bàn sách lớn lạnh lẽo, đến tận lúc này cái đầu choáng váng của cô mới khôi phục một chút ý thức.

Tổng kết tiền căn hậu quả lại một chút cô cảm thấy có thể là mình xuyên qua rồi, hơn nữa xuyên thành một con mèo.

Mà nơi này, tuyệt đối không phải thời đại kia của mình, bởi vì phong cảnh cùng bài trí căn phòng hoàn toàn khác biệt.Quan trọng nhất chính là người đàn ông tóc đen ngồi ngay ngắn ở nơi đó thực sự quá dọa người, không phải nói anh ta trông dọa người mà là khí thế của anh ta.

Một đầu tóc đen xuất chúng, đồng tử màu xám bạc kỳ lạ, gương mặt tinh xảo vô cùng lãnh khốc ngồi ở chỗ kia uy phong như là Ma Vương giá lâm, nghiêm túc, khí thế áp người.

Vốn dĩ Trình Tiểu Mễ cũng đã rất sợ hãi, đối mặt với một nhân vật như đế vương hắc ám như vậy cô cảm thấy nhân sinh của mình, không, là miêu sinh có thể cứ như vậy mà đi đến hồi kết.

"A1, kiểm tra xem đây là loại hình sinh vật gì."

"Vâng, tổng đốc đại nhân, kiểm tra đo lường bắt đầu."

"Báo cáo tổng đốc đại nhân, loại này là loài mèo yếu nhất trong động vật họ mèo đã tuyệt chủng của trái đất cổ đại, bình thường làm thú cưng nuôi trong nhà. Giới tính là cái, có năng lực sinh sản cơ bản."

"Hửm?"

Reuel nhìn vật nhỏ này liếc mắt một cái, còn sinh sản? Nuôi không chết là may rồi.

Nghĩ nghĩ lại hỏi: "Nguyên hình là cái gì?"

"Tổng đốc đại nhân, do trước đó điều chỉnh quá mức vội vàng, hệ thống còn chưa kiểm tra ra nguyên hình. Nhưng nói chung là khá nhỏ yếu, hơn nữa chịu tầng khí quyển áp chế, chỉ sợ có thể sống được hay không vẫn là ẩn số."

Reuel nhíu mày, sau đó nói: "Chuẩn bị cho nó chút đồ ăn trước đi."

"Vâng, nhưng tổng đốc đại nhân, xin hỏi phải cho chủng loại hi hữu này ăn cái gì?"

"..."

Cái này làm khó cho tổng đốc đại nhân rồi, anh suy xét một chút rồi nói: "Dựa theo ghi chép loài mèo ăn cái gì thì kiếm cái đó cho nó ăn đi!"

Đây là muốn cho cô ăn, không giết cô sao? Trình Tiểu Mễ nghe xong cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, tuy nói là miêu sinh nhưng còn sống dù sao vẫn tốt hơn là chết.

Vả lại, cô vừa mới nghe được từ trái đất cổ đại, ý tứ kia có phải là mình đã xuyên đến tương lai lúc trái đất đã biến mất hay không vậy?

Đang lúc miên man suy nghĩ thì một người máy có lắp bánh xe giơ một một dĩa thức ăn được đậy nắp ra, đồng thời dùng loại âm thanh của hệ thống này nói: "Tổng đốc đại nhân, đồ ăn cho giống loài quý hiếm này đã chuẩn bị xong, cần cho nó ăn không?"

Tổng đốc gật đầu, sau đó người máy đặt đồ ăn trước mặt Trình Tiểu Mễ.

Trình Tiểu Mễ cũng xác thật bị giày vò đói bụng, bụng có chút đau, cũng rất chờ mong với đồ ăn. Kết quả một khắc cái nắp kia mở ra, cô thấy được một chuột còn to hơn cả cô.

Đúng vậy, kia là một con chuột, nhưng lớn gấp đôi cô, chỉ cần duỗi cái chân chuột ra cũng có thể dẫm chết cô. Mẹ ơi... Này nào phải cho cô ăn, rõ ràng là muốn ăn cô.

Trình Tiểu Mễ meo meo hét thảm một tiếng liền chạy ra sau bàn làm việc, cuối cùng là con chuột vốn dĩ rất sợ hãi kia thấy được sinh vật nhỏ yếu hơn cả mình liền hưng phấn lên, đột nhiên nhấc chân phóng về phía cục bông trắng tròn.

Trình Tiểu Mễ cảm thấy sắp phải kết thúc kiếp mèo của mình, không khỏi dùng móng vuốt che lên hai mắt mình.

Nhưng mà vào lúc này, cô nghe được một tiếng kêu động vật sắc nhọn, sau đó một thứ tanh hôi văng lên đầu lên mặt mình. Trình Tiểu Mễ to gan trợn mắt nhìn lên, chỉ thấy một chiếc ủng da màu đen không biết dẫm lên bàn từ khi nào.

Mà tổng đốc thì vẫn duy trì một tư thế rất đẹp trai đứng trên mặt đất, mày nhăn cũng không nhăn một chút. Nhưng lại rõ ràng có một chút ghét bỏ, vì thế nâng chân lên nói: "Dọn dẹp một chút, đi lấy một đôi giày khác tới đây."

Trình Tiểu Mễ chờ anh lấy chân ra mới thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con chuột lớn mới vừa công kích mình giờ phút này đã bẹp tới nỗi không thể bẹp hơn, nguyên con dính trên bàn, mà cái bàn kia cũng không biết là chất liệu gì mà không bị vỡ. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thứ bắn tung tóe trên người mình vừa rồi chẳng phải là máu thịt của con chuột này, và còn, và còn nội tạng?

Nhìn thấy trạng thái máu chảy đầm đìa xung quanh Trình Tiểu Mễ càng khẳng định hiện tại trên người mình dính cái gì, cô có chút ghê tởm muốn ói, nhiều hơn chính là sợ hãi, vì thế thật sự không chống đỡ nổi mà gào lên "meo" một tiếng hôn mê bất tỉnh.

Tổng đốc trước nay chưa từng thấy động vật nhỏ nào bị thi thể động vật dọa cho ngất, trong lúc nhất thời thế nhưng giật mình tại chỗ, hồi lâu mới nói: "Gọi một bác sĩ của viện bảo vệ động vật quý hiếm qua xem tình hình của nó xem sao."

"Vâng, nhưng có thể xin đưa qua chữa trị."

"... Gọi người tới đây."

Tổng đốc nhìn vật tròn nhỏ té xỉu kia cảm thấy có thể nó đã chết, còn may nhờ nhãn lực hơn người của anh có thể nhìn thấy cái bụng nhỏ của nó còn nhúc nhích mới yên tâm.

Thật ra đúng là anh có thể giao nó cho những người đó trị liệu, sau đó nhận được sự chăm sóc tốt hơn, chẳng qua lúc vừa mới tiếp xúc anh vô tình phát hiện tinh thần thế giới của mình thế mà lại bình thản không ngờ, đây là loại cảm giác anh chưa từng có, cho nên không muốn giao nó cho bất luận kẻ nào.Người máy làm sao hiểu được tâm tư của tổng đốc, vì thế liền vô cùng lo lắng tìm người của viện bảo vệ động vật quý hiếm tới.

Anh ta làm kiểm tra bước đầu cho Trình Tiểu Mễ xong nói: "Không có vấn đề gì, chỉ là quá yếu ớt, hơn nữa còn suy dinh dưỡng nghiêm trọng."

"Ăn cái gì?"

Tổng đốc lạnh lùng hỏi một câu, đồng chí của viện bảo vệ động vật quý hiếm kia bị khí thế anh ép cho thiếu chút nữa dọa ra nước tiểu, nửa ngày mới hòa hoãn nói: "Nếu không thì, cho uống chút sữa bột thử xem, loại cho trẻ con uống ấy".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro