Chương 69: Tiểu công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẳng đến buổi chiều, Manh Manh biến thành một đứa bé mập mạp, Trình Tiểu Mễ đóng gói bé đưa đến trước mặt ba nam nhân đang mở họp lúc này mới cho bọn họ giải nỗi khổ muốn ôm tiểu bảo bảo.

Manh Manh vừa tỉnh, sau đó đã bị người vây xem, bé cảnh giác và khẩn trương, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo mẹ tỏ vẻ kháng cự.

"Đừng sợ, mọi người chỉ là thích con mà thôi. Manh Manh, đừng sợ."

Kệ việc Trình Tiểu Mễ nói với con gái mình đừng sợ, nhưng làm một đứa bé còn chưa được một tháng tuổi căn bản là không hiểu gì, cuối cùng bị xem đến bùm một tiếng biến thành một bé mèo con.

Còn may Trình Tiểu Mễ phản ứng nhanh ôm lấy, tổng đốc đại nhân cũng vội vàng ở bên cạnh giúp bắt lấy bộ quần áo nhỏ và cái chăn nhỏ.

Tiếp theo, mèo con liền kêu meoo meoo mang bộ dáng rất sợ hãi.

Trình Tiểu Mễ cạn lời đành phải kéo con gái mình, lá gan này cũng quá nhỏ đi.

Nhưng không có người sẽ mắng một đứa trẻ con nhát gan, đặc biệt là bé gái. Chỉ là Jason nói: "Con nên luyện lá gan cho con gái đi."

"Luyện thế nào?" Tổng đốc đại nhân khiêm tốn hỏi?

Jason nhìn nhìn cô bé nho nhỏ, há miệng thở dốc, câu ném vào trong quân đội đi tôi luyện nuốt vào trong bụng. Bé gái đó, ông không biết luyện như thế nào.

"Lớn lên thì tốt rồi đi?" Nguyên soái Ian nói.

Trình Tiểu Mễ cảm thấy bọn họ nghĩ hơi nhiều, không khỏi nói: "Con bé nhát gan là không bình thường?" Chẳng lẽ các nữ nhân Gana Tinh đều rất cường đại?

Cũng đúng, bé gái a.

"Gia tộc Scott chúng ta đã bao lâu không sinh con gái?" Jason đột nhiên hỏi một câu, sau đó ba nam nhân trong lòng lập tức đậu xanh lên, bọn họ suy nghĩ, xác thật từ thế hệ của Ian thì đã không có bé gái nào xuất hiện, sau đó lại nghĩ đến đời trước của Ian hình như cũng không có, cho nên bọn họ 囧, hóa ra con gái là bảo vật a.

Trình Tiểu Mễ mắt thấy ánh mắt ba nam nhân này thay đổi, sau đó cùng một bộ dáng giống nhau nhìn Manh Manh nhà mình, không khỏi theo bản năng về rụt người về phía sau nói: "Này, các người muốn làm gì?"

"Tiểu Mễ, em sinh cho chúng tôi một tiểu công chúa." Vui mừng của tổng đốc đại nhân xem như tới muộn, duỗi tay liền ôm hai mẹ con vào trong ngực.

"Vâng, thế ạ?" Trước đó cũng không thấy bọn họ cao hứng như vậy a, chẳng lẽ là bởi vì rất nhiều năm chưa từng có con gái? Quả nhiên, Trình Tiểu Mễ nghĩ đúng rồi, sau đó biệt danh của khuê nữ liền thành tiểu công chúa Scott gia.

Tiếp theo, các loại lễ vật được đưa tới, ông chú hai hoa tâm kia cũng tới xem sau đó tỏ vẻ hắn cũng muốn con gái, nhưng vẫn không có.

Tiểu công chúa Manh Manh sau khi sinh một tháng liền có ID của mình, mỗi ngày đều sẽ quay video những chi tiết nhỏ trong sinh hoạt của bé. Đây là yêu cầu của Trình Tiểu Mễ, bởi vì cô cảm thấy như vậy có thể lưu giữ quá trình trưởng thành của con gái, về sau chờ bé lớn có thể trở thành một hồi ức tốt đẹp.

Tổng đốc đại nhân tự nhiên đồng ý, chỉ là vẫn luôn không đồng ý để tiểu công chúa gặp người, bởi vì phải vì an toàn của bé suy xét.

Trình Tiểu Mễ đồng ý, cô chụp anh rất có cảm giác nghệ thuật, hơn nữa bộ dáng của mèo con Manh Manh thật quá đáng yêu rất nhanh liền có rất nhiều fans. Mà bởi vì sinh lý của Manh Manh là mèo và cũng là người, cho nên lúc bé biến thành mèo vĩnh viễn là bộ dạng của một con mèo con, thân phận nhân loại vẫn là trẻ nhỏ.

Tổng đốc đại nhân hiện tại từ một thanh niên nhiệt huyết biến thành trạch nam, khi không có việc gì liền trở về trêu đùa phu nhân cùng tiểu công chúa của mình quả thực rất thú vị.

Đặc biệt là khi các cô đều biến thành mèo vậy chơi càng vui, một cái yoyo có thể dụ các cô chạy qua chạy lại. Nhất là tiểu công chúa Manh Manh mới biết bò, chân ngắn nhỏ đó căn bản là với không tới, nhưng bé vẫn theo thói quen đuổi theo quả bóng nhỏ, quả thực chiêu thuật lăn lê bò lết gì cũng dùng, không tới một lát liền chơi mệt.

Trình Tiểu Mễ có chút bất đắc dĩ ngậm bảo bảo của mình về, đặt ở trên chiếu meo một tiếng ý tứ là nói cho con mình không thể đi ra khỏi chiếu.

Meoo......

Bé cũng không muốn a, nhưng cầu cầu ra ngoài.

Nhóm thủ vệ ở rất xa xem đến vẻ mặt đỏ bừng, quá manh rồi, đặc biệt là tổng đốc nhà mình thật hạnh phúc, chẳng những có thể ôm mèo lớn còn có thể ôm mèo nhỏ thật là không có nam nhân nào so với anh càng hạnh phúc hơn.

Trình Tiểu Mễ hiện tại cũng có thói quen cắp mèo, có đôi khi mang theo con gái đi hoa viên chơi mà lúc đó không phải ôm mà là ngậm. Trên đường đụng tới vệ binh tập thể bọn họ hành lễ, tổng đốc phu nhân đây là mang theo bé con đi dạo đi, thật muốn giúp cô ôm tiểu công chúa, ngậm như vậy không mệt sao?

Rõ ràng không mệt.

Người ta mệt mỏi còn có thể thả con mình trên mặt đất cho bò trong chốc lát, sau đó lại ngậm lên tiếp tục đi về phía trước.

Hôm nay Ian lấy lòng mang theo món đồ chơi bớt thời giờ tới xem chắt gái nhỏ của mình, thật ra ông đã sớm muốn đến nhưng đáng tiếc quá bận, nếu không đột nhiên có thời gian ông liền trực tiếp đến đây, cũng không kịp thông báo cho cháu trai.

Mới vừa tiến vào trên hành lang thấy được Trình Tiểu Mễ ngậm con trong miệng, chắt gái nhỏ bị cô ngậm ở trong miệng toàn thận cuộn thành quả cầu nhỏ kêu meo meo meo, nhưng vẫn không nhúc nhích ngoan ngoãn cực kỳ.

"Manh Manh, ông cố tới gặp con, xem ông mang cho con cái gì?" Ian ngồi xổm xuống, sau đó đem món đồ chơi lấy ra đặt trên mặt đất.

Độc Lang đi theo sau bĩu môi, trước đó Nguyên soái bản gào rống đâu, lúc này liếm mèo là như thế nào, bộ dáng lấy lòng cũng không giống ai.

Nhưng mà mèo con thật đáng yêu, lúc trước bản thân còn muốn nuôi một con, nhưng hiện tại xem ra không có khả năng, bởi vì nuôi-không-nổi a.

Đừng nói mèo con ngoài ăn còn có mặc, giá những món đồ chơi đó đưa ra một cái cũng bằng nửa tháng tiền công của hắn, tâm thật đau.

Nhìn xem là được, sau đó bọn họ tới hoa viên, nơi này bốn mùa như xuân, sau đó trên mặt đất có một tầng là nơi chơi đùa cho hai mẹ con mỗ mèo mà xây, Ian nguyên soái đem món đồ chơi mới mua đặt lên vỗ vỗ nói: "Manh Manh lại đây ông cố bên này, nhìn xem có thích món quà này hay không."

Mèo con Manh Manh gì cũng không hiểu, chỉ có thể bò qua dùng móng vuốt chạm chạm, sau đó meo một tiếng.

Trình Tiểu Mễ có thể nghe ra ý của con gái, bé cảm thấy ông cố mang đồ vật đến có mùi quá nồng, có hơi sợ. Nhưng ông cố hiểu lầm, cười nói: "Không hổ là tiểu công chúa nhà ta, thực sự có mắt, đây chính là XX đã đoạt giải món đồ chơi được yêu thích nhất."

"......" Miêu ngữ thật không tốt.

Manh Manh cũng không để ý tới ông cố này, bò bò như rèn luyện ở trên mặt đất một chút liền lăn trái lăn phải rồi đứng trước mặt Độc Lang. Độc Lang cảm giác được nhịp tim đập rất nhanh, tiểu gia hỏa này thật sự quá manh, hắn nhịn không được ngồi xổm xuống, sau đó vươn tay.

Hắn biểu hiện thiện ý với bé, sau đó đối phương đi qua đi lại ngửi ngửi một chút, sau đó quay đầu lại meo một tiếng với Trình Tiểu Mễ: Sao, sao nơi này có chó chó......

"......" Được rồi, cô nói chó chó là một loại động vật lớn lên như chó, nhưng vẫn luôn được huấn luyện thành thủ vệ, có một lần bé thấy được còn sờ sờ rồi hỏi Trình Tiểu Mễ đây là gì lúc đó cô nói cho bế đó là chó, vì thế bé nhớ kỹ mùi.

Đừng xem thường chỉ số thông minh của mèo con hơn một tháng tuổi, bé đã nhớ rõ rất nhiều mùi của đồ vật, bao gồm việc đã bắt đầu học được đi thải vào chậu cát mèo, dù vóc dáng còn rất nhỏ căn bản là không thể đi lên.

"Meo." Trình Tiểu Mễ cảnh cáo meo một tiếng, sau đó liền nhìn con gái nhà mình đột nhiên lui về phía sau vài bước, ngoan ngoãn về bên cạnh mẹ. Ừm, con gái vẫn là áo bông nhỏ, chỉ cần cảnh cáo ở cạnh người khác có nguy hiểm bé liền lập tức lui ra sau, thật đơn thuần lại đáng yêu, đáng giá liếm một cái.

Quay đầu nhìn về phía Độc Lang, đôi mắt bi thương như là một con cún lớn bị vứt bỏ.

Nhưng Ian nguyên soái bên kia lại kêu lên: "Manh Manh mau tới, ông cố nơi này còn có ăn ngon, là đường nha, con có thể ăn."

Manh Manh nghe thấy lập tức liền đi qua, mới vừa ngửi đường một chút sau đó meo một tiếng muốn liếm.

Ăn vặt đường như vậy thật sự tốt sao, hàm răng hư rớt làm sao bây giờ.

Vì thế Trình Tiểu Mễ đi qua lập tức đè nhóc con nhà mình lại rồi hướng bên người lay hai cái, ý tứ là không muốn cho bé ăn nó.

Ian nguyên soái nghiêm túc nói: "Ông đã hỏi qua những người đó, cái này có thể ăn, hơn nữa sẽ bị sâu răng."

Trình Tiểu Mễ cảm thấy ông là một nguyên soái hẳn là sẽ không hại chắt gái mình, vì thế đá đá con gái đi lên.

Sau đó Manh Manh liền bò qua đi liếm, một bên Độc Lang nghĩ: Loại đường này dùng một loại tuyến sinh sản làm ra, giá đã không phải người bình thường có thể tiêu xài rồi.

Cái này cũng chưa tính, rất nhanh lại có đả kích hắn đến đây.

Tổng đốc đại nhân vội tranh thủ thời gian bước chân dài lại đây như ngày thường, nhưng hiện tại gương mặt ôn nhu lại tích đầy mồ hôi nói: "Con gái, xem ba ba mang cho con cái gì? Chuột nhảy." Nhẹ buông tay, một con vật như chuột ở cổ địa cầu nhảy trên thảm.

Sau đó, nhảy quá cao nên trực tiếp nhảy tới cạnh Trình Tiểu Mễ. Làm một người địa cầu, vẫn là một thiếu nữ, Trình Tiểu Mễ vô cùng sợ chuột. Đặc biệt là tổng đốc đại nhân hao hết tâm tư làm loại đồ vật này quả thực cùng chuột thật không khác gì nhau, nhảy đến cạnh cô liền dọa toàn bộ mèo nhảy sang một bên, sau đó đối với đồ vật đen sì kia tê một cái, trong thanh âm tràn ngập sợ hãi.

"......" Tổng đốc đại nhân cảm thấy chính mình làm chuyện ngu xuẩn, hôm nay sẽ phải ngủ trên sàn nhà.

Vốn là muốn lấy lòng các cô nên mới làm ra, nhưng xem ra phu nhân mình làm một con mèo sủng vật rất sợ chuột a. Rốt cuộc ai mới là thiên địch a, có phải bản thân đã bị nhóm học giả về động vật kia lừa hay không.

Nhưng mà con chuột kia còn nhảy, Trình Tiểu Mễ thật sự không thấy giống đồ giả, vì thế giơ chân nhảy qua đi ngậm con gái mình lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người thoát khỏi hiện trường, nơi này có chuột, không bao giờ tới nữa, hu hu, thật đáng sợ.

~~~~(>_ <)~~~~

Ba đại nam nhân ngươi nhìn ta ta ta nhìn ngươi cuối cùng đều game over, Ian nguyên soái ném một món đồ chơi lên đầu cháu trai nói: "Anh làm chuyện ngu xuẩn, đều bị anh dọa chạy."

Tổng đốc đại nhân bắt lấy con chuột kia, cạn lời nói: "Đây là giả."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro