Chương 73: Có em trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy giáo mỹ thuật cũng không đi, tiếp tục ở một bên xum xoe nói: "Manh Manh thật đáng yêu, hóa ra em thích đồ ăn vặt, lần sau thầy mang cho em bánh kem mà mọi bạn gái đều thích nhé?"

Tú Luân chau mày, bánh kem cũng là sản nghiệp nhà bọn họ được không, thế nhưng cầm đồ nhà bọn họ dụ tiểu công chúa, thật quá vô sỉ. Hắn đẩy đẩy mắt kính không mở miệng, lúc này nên biểu hiệnthân sĩ một chút.

"Ta không thích bánh ngọt." Tiểu công chúa Manh Manh bị cha mẹ giáo dục, đồ ăn vặt mỗi ngày ăn cần thiết với số lượng vừa phải, cho nên một bên Tú Luân cho ăn nhiều bé ăn nhiều, không cho thì mắt trông mong chờ ăn cũng không cướp.

"......" Tú Luân cảm thấy bản thân có loại cảm giác nuôi con gái, hắn yên lặng lại bón một miếng thịt viên, sau đó nhìn đối phương ăn như chuột con. Chắc là cảm thấy hàm răng người cắn cái này có hơi khó, đột nhiên liền ở trước mắt hắn biến thành mèo, sau đó ngồi trên đùi hắn chờ ăn.

Quá manh rồi, Tú Luân cảm thấy máu mũi rất nhanh sẽ chảy xuống.

Đã thế vào lúc này máy truyền tin Manh Manh mang theo vang lên, thầy giáo mỹ thuật một bên lập tức đem đồ vật gì đó lấy ra đưa tới tay Manh Manh, cái này là giải khóa gen.

Manh Manh duỗi tay cởi bỏ, liền thấy tổng đốc đại nhân xuất hiện ở bên trong, anh nghiêm túc nhìn con gái nhà mình ngoan ngoãn ngồi trên đùi người khác, đôi mắt lập tức liền trợn tròn nói: "Ai ôm con?"

"Meo?" Thầy giáo ạ, Manh Manh chỉnh thiết bị đầu cuối, tổng đốc đại nhân thấy được gương mặt người kia không khỏi cười lạnh nói: "Tên nhãi, cách xa con gái tôi ra, tinh thần lực mới cấp A liền muốn đánh chủ ý lên Manh Manh, cậu có phải quá tự tin không?"

"Tổng đốc đại nhân, tôi là thầy giáo của Manh Manh nên chiếu cố cô bé. Hơn nữa hiện tại là thời gian sau khi học xong, chẳng lẽ ngài còn quản chúng tôi giao lưu bình thường?" Tú Luân cười, không nhìn ra nửa điểm tức giận.

"Ha? Manh Manh, hai ngày nghỉ thì trở về, ba ba mang con đi công viên hải dương chơi."

"Meo." Được ạ, thật tốt quá. Khó có được gia đình tụ hội, cô bé rất thích.

"Còn có ma ma con."

"Meo meo." Có thể biến thành mèo đi không, như vậy chạy rất nhanh.

"Được chứ, ngày đó vé đều bị ba bao, cho nên các con có thể biến thành mèo chạy khắp nơi, nhưng chỉ cho phép con chạy không thể cho mẹ chạy cùng?"

"Meo?" Vì sao?

"Bởi vì trong bụng ma ma con hiện tại có em trai." Tổng đốc đại nhân ý tứ khoe khoang thật rõ ràng, sau đó khóe miệng khó có được cười lên.

Ấu trĩ, thế nhưng ở trước mặt con gái khoe khoang. Nhưng thật hâm mộ a, có vợ và con gái manh như vậy, lại có một bé trai đáng yêu giống tiểu công chúa Manh Manh, trong lòng Tú Luân dùng sức thăm hỏi tổng đốc đại nhân, hắn sao không lên trời đi.

Tổng đốc đại nhân báo tin xong rồi, liền nhìn thoáng qua Tú Luân, nói: "Manh Manh, nhất định phải tôn trọng thầy giáo, loại hành vi thân mật này chỉ có thể cùng cha và em trai mới có thể làm, với thầy giáo thì không thể như vậy biết không?"

"Meo." Đã biết, thộc tính chủng tộc mèo của bé có tật xấu dính người lại tái phát, theo ma ma nói, mèo Ragdoll ở cổ địa cầu toàn như vậy, vô cùng dính người. Hơn nữa cái loại dính này đi đường đều sẽ vừa đi vừa cọ chân người. Cho nên, hai mẹ con bọn họ có đôi khi biến thành mèo liền sẽ cao ngạo đi cạnh chân cha, làm anh một bước khó đi.

Các cô biết là không đúng nhưng vẫn không thay đổi được thiên tính.

Bản thân xác thật không quá lễ phép, thế nhưng ngồi trên đùi thầy giáo. Nghĩ đến đây tiểu công chúa Manh Manh nghe lời từ trên đùi Tú Luân nhảy xuống, sau đó lại lui về sau đến cạnh ghế dựa, rất có lễ phép gật gật với hắn.

Đứa nhỏ này thật sự rất nghe lời, tổng đốc đại nhân vừa lòng gật gật đầu mà trong lòng Tú Luân lại vặn vẹo. Hắn cũng muốn con gái ngoan như vậy, sủng vật ngoan như vậy, đáng tiếc đều không phải của hắn.

Đúng vậy, tuy nói hắn phụng mệnh tới câu dẫn tiểu công chúa, nhưng lại phát hiện bản thân tiết tấu giống như nuôi con gái.

Lại dặn dò vài câu, tổng đốc đại nhân bên kia mới đóng thông tin. Nhìn thấy đã đến thời gian đi học, Manh Manh liền thả người máy ra, nó thu quần áo vào.

Chỉ là lúc thu quần áo hai vị thầy giáo đều thấy được một cái quần rất nhỏ, bọn họ ho nhẹ một tiếng tập thể quay mặt đi rất thân sĩ không nhìn. Nhưng Tú Luân nghĩ thật nhỏ, mặt trên còn có hình gấu nhỏ, thật sự rất đáng yêu.

Còn thầy giáo mỹ thuật kia lại nghĩ sớm muộn gì bản thân cũng sẽ bắt tiểu nha đầu tới tay, chỉ là không cảm giác được tinh thần lực gì đó trên người cô bé.

Chắc là bị ức chế rồi, nhưng thật ra hắn đối với cô bé trước mắt này không có một chút mong muốn, đơn giản là người trong nhà giao cho mà thôi. Còn nữa, dù sao bản thân cũng không có nữ thần thích hợp, không bằng chờ xem.

Mà Manh Manh rất vui vì việc có em trai, trở về Scott gia phát hiện ông nội và ông cố cũng vô cùng vui vẻ, bọn họ đang uống rượu chúc mừng.

Nam nhân thật là kỳ quái, vì sao cao hứng luôn thích uống rượu chứ?

Cô bé thấy kỳ lạ, nếu cao hứng nên đi xem ma ma mình á.

"Jason, con nói một bé gái giống Manh Manh cũng rất tốt, ít ra rất đáng yêu. Nhưng nếu là con trai, như thế thì quản lý quân đội kiểu gì đây." Manh như vậy, ai còn nghe thằng bé chỉ huy a.

"A, sao lại có vấn đề như thế." Một con mèo chỉ huy đại quân gì đó, làm người khó có thể tưởng tượng nổi.

"Chắc trưởng thành liền biến thành người thôi." Jason vì cháu trai mình tìm cớ.

"Hy vọng như thế." Ian nguyên soái nhìn Manh Manh trước mắt có hơi không lạc quan.

Manh Manh cảm thấy bọn họ nghĩ nhiều, bởi vì cho dù có thể biến thành mèo cũng không nhất định cái gì cũng không hoàn thành a, ví dụ như bé hiện tại không phải đi học sao. Còn nữa, Manh Manh cảm thấy bản thân rất lợi hại, những bạn học trong trường cũng không dám chọc bé.

Trên thực tế, bọn họ căn bản không muốn chọc, bởi vì quá manh nên luyến tiếc đánh.

Mà nói như thế nào cô bé cũng là nữ thần, mọi người nịnh bợ còn không kịp đó.

Lúc nghỉ cô bé liền về biên thành cùng người nhà gặp gỡ, bởi vì lúc biến người chạy quá chậm cô bé liền trực tiếp biến thành mèo bay về phía mẹ, nhưng nửa đường bị mất thăng bằng liền được cha tiếp được.

Bé cảm thấy đầu mình sắp đâm đến hôn mê, rất không thoải mái meo lên, sau đó duỗi móng vuốt bám mẹ mình.

"Bé ngoan, ma ma không cấm đâm đâu." Trình Tiểu Mễ sờ bụng, lần này bởi vì vẫn luôn rất bận rộn, cho nên chờ đến hơn hai tháng mới phát hiện, còn may thân thể của cô hiện tại rất tốt, có hơi vượt qua phạm vi bình thường của người địa cầu, cho nên mới không có gì phản ứng, cũng không lăn lộn giống Manh Manh.

"Meo." Em trai? Manh Manh nhảy tới trong ngực Trình Tiểu Mễ, sau đó nhẹ nhàng thăm hỏi nhìn về bụng của mẹ, còn đem đầu dán lên nghe, bộ dáng này muốn manh bao nhiêu có bấy nhiêu.

"Được rồi, xuất phát thôi." Tổng đốc đại nhân nhấc Manh Manh lên, sau đó ôm cô bé. Quay đầu lại nói với Trình Tiểu Mễ: "Em cũng biến thành mèo đi, đừng đi loạn, sẽ xảy ra chuyện."

"...... Em có thể có chuyện gì chứ?" Trình Tiểu Mễ trừng mắt nhìn anh một cái, vì sao cẩn thận thế, rõ ràng đã sinh qua một đứa rồi mà.

Nhưng lúc ấy Trình Tiểu Mễ luôn làm mèo cho nên tổng đốc đại nhân vẫn luôn cho rằng lúc cô biến thành mèo tương đối an toàn, cũng không biết anh kết luận ở đâu ra.

Nhưng từ sau khi biết cô mang thai, anh liền để cô lấy thân mèo đi tới đi lui.

Thật cực kỳ chấp nhất a, một chút biện pháp Trình Tiểu Mễ cũng không có, vì thế cô biến thành một con mèo. Tổng đốc đại nhân một người ôm hai con mèo một lớn một nhỏ đi về phía trước, thật làm tròng mắt của một đám người hâm mộ đỏ lên.

Tới công viên hải dương rồi, anh liền đặt hai con mèo trên mặt đất, sau đó nhìn các cô đầu tiên là từng người duỗi người, sau đó liếm lông một cái bắt đầu mừng rỡ.

Đúng vậy, vui vẻ khắp nơi chạy.

"Tiểu Mễ, em chậm một chút."

"Manh Manh, không nên nhảy lên."

Tổng đốc đại nhân day day trán, thật là gánh nặng ngọt ngào, vợ con biến thành mèo tính tình liền thay đổi, một chút trầm ổn cũng không có. Nhưng các cô hình như đối với những thứ của biển rất thích, còn đuổi theo chúng nó để nhìn.

Sớm nên mang các cô tới chơi, chờ kỳ nghỉ lần sau lại mang đi chơi nơi khác, nhìn các cô vui vẻ tổng đốc đại nhân cảm giác như đã đủ tư cách là một Sen dọn phân vô cùng thỏa mãn.

Sau đó lòng tràn đầy kiêu ngạo, đây là chính vợ con (sủng vật) mình a, thấy thế nào cũng đẹp.

Nhưng trong nháy mắt anh liền cười không nổi, bởi vì có rất nhiều người ngẫu nhiên gặp con gái và phu nhân của anh. Đặc biệt là nam nhân hai đại gia tộc kia hôm nay giống như đều tổ chức thành đoàn thể đến đây, thật là tin tức linh thông.

Anh tuy rằng mua hết vé, nhưng quý tộc sẽ không tới nơi kiểu này nên anh không để ý, nhưng hôm nay bọn họ lại tới.

Một đám giả bộ cầm ID tạo dáng chụp ảnh, nhưng trên thực tế là chụp vợ và con gái anh đúng không?

Tổng đốc đại nhân rất tức giận, còn muốn bảo trì mỉm cười, cũng không muốn phá hư tâm trạng của hai sủng vật vô tâm vô phế kia. Nếu chụp thì chụp thôi, còn có thể cấm người chụp sao?

Nhưng bây giờ chỉ có hai con, dựa theo lịch cổ địa cầu lúc này năm sau anh liền có thể mang tới ba con, hâm mộ chết đám si hán này.

Tú Luân cũng tới, vốn dĩ hắn không muốn hạ giá tới đây, nhưng thật sự nhịn không được từ bỏ cơ hội tiếp xúc gần gũi hai con mèo, vì thế liền ba ba chạy tới.

Sau đó nhìn hoa văn phía trước rất lâu, lông lớn lên vô cùng giống tổng đốc phu nhân. Khăn lông trên cổ rất đẹp, trắng tuyết ưu nhã, nhìn xoã tung thật sự làm người rất muốn sờ. Sau đó cái đuôi thật thô, giống như một cái bàn chải ở trên không vẫy tới vẫy lui.

Quá đẹp, chờ nhà mình...... À không, ít nhất hiện tại còn chưa phải.

Là chờ tiểu công chúa Manh Manh trưởng thành sẽ là bộ dáng này sao, vậy thật là đẹp làm người không rời mắt được. Trưởng thành thật là kỳ tích, hắn rất chờ mong.

Manh Manh cũng thấy được thầy giáo mình, chạy tới ngồi dưới đất meo một tiếng, cái đuôi vung vung khiến cho người nhìn cảm thấy rất ngoan ngoãn, rất muốn ôm ôm.

Nhưng làm trò trước mặt cha người ta , Tú Luân muốn ôm cũng đã bị một đôi mắt lạnh băng khóa lại, cho nên chỉ có thể duy trì hình tượng quy quy củ củ, ôn hòa mà nghiêm túc nói: "Đi cùng người nhà em chơi đi, ngày hôm qua thầy nghe được các em muốn lại đây mới đến nơi này, cho nên cũng mang theo cháu trai đến chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro