Chương 20: Tiệc Okonomiyaki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng tư, tuần lễ cả đất nước mong đợi rốt cuộc tới.

Lúc Hiro tỉnh dậy đã hơn tám giờ sáng một chút. Tiến lên kéo rèm, lập tức bị ánh sáng chiếu xuyên qua người.

"Ai ya!" Không có ai thấy được vẻ khốn khổ căng mắt của cô.

Hiện tại Hiro cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp, phòng cô có cửa sổ lớn, theo thói quen mở ra. Không nghĩ tới gió bất ngờ thổi bay rèm. Chết hơn là gió nóng.

Cô lại mặt vô biểu tình đóng cửa lại.

Ân, điều hoà thật tốt.

Vì chưa ăn sáng nên Hiro chủ động đi xuống nhà sau khi đánh răng.

Trong nhà vắng tanh, Takemichi đi từ sớm, tối hôm qua bố mẹ hỏi nhưng Hiro nói cô muốn ở nhà, thế là hôm nay hai người kia đã đi du lịch ở Okinawa.

Nhìn thoáng qua thức ăn thừa trong tủ, Hiro đột nhiên cảm thấy muốn làm Okonomiyaki để ăn trưa. Thuận theo ý tưởng đó, Hiro phết bơ đường để ăn bánh mỳ.

Một buổi sáng đọc tiểu thuyết cũng như gặm bỏng ngô qua đi nhanh chóng.

Xuống dưới phòng bếp, Hiro đã dự tính trước hết vật dụng lẫn nguyên liệu. Cuối cùng chỉ còn việc rán bánh.

Vốn dĩ định ăn một mình, bất quá nhớ tới Saiki có vẻ cũng ở nhà một mình. Lòng tốt của Hiro bỗng trỗi dậy.

"Ring!"

"Cạch!"

Cánh cửa màu nâu mở ra, người đi tới không phải là Saiki Kusuo. Hiro nheo mắt lại, mượn thị giác tốt trước hết nhận dạng người tới.

Vừa lúc hắn gần cổng, đập vào tầm nhìn là quả đồi chẻ đôi núng nính tách hẳn thành hình hai viên bi nhưng lại dính vào nhau đến kỳ lạ nơi cằm của nam sinh cao lớn. Hiro vẻ mặt mộng bức, sườn mặt cứng đờ, khoé mắt khẽ liếc một vòng.

Lùi về sau một bước, bề ngoài nam sinh quái dọa người.

Vẻ mặt hung thần ác sát, một đầu tóc cạo chỉ để lại chỏm tóc mao phía trên nhuộm màu vàng chói loá. Hắn mặc áo phông họa tiết cây dừa, quần đùi không dài đến nửa bắp chân. Xuyên dọc mắt bên trái là vết sẹo dài với chiều ngang không quá một cây kim, râu ria mỏng ngắn phân đều đều hai mép.

Hắn lúc này đã đứng ở trước mặt cô, không biết là ảo giác hay gì, Hiro rõ ràng cảm thấy tên này có điểm nguy hiểm, đồng thời lại cảm thấy tên này có điểm bất thường.

Chưa đợi Hiro nghĩ nhiều, nam sinh cúi đầu xuống nhìn cô, chiều cao 1m56 vẫn đang tăng của Hiro tức khắc đo ván dưới nền đất vô hình. Khuôn mặt nam sinh nửa khuất dưới bóng tối, nói: "Em gái tới đây làm gì?" Bằng một thanh giọng không thể hàm hồ hơn.

"Em-"

"Này em gái tới đây làm gì?!" Nam sinh ghé đến càng gần, Hiro mặt vô biểu tình lùi lại một bước.

"Saik-"

"Này này em gái..."

"Em gái tới đây làm gì?!" Nam sinh làm mặt quỷ hơi rống thanh.

Ngơ ngẩn hay đơ đẫn đều bị thể hiện ra tròn trĩnh trong mấy chữ ngu xuẩn. Đột nhiên Hiro ngộ đạo trần thế.

Saiki Kusuo: "....."

"Từ-" Hiro bình tĩnh chuẩn bị giải thích.

Nam sinh cắt ngang: "Oi!"

Trước khi nam sinh lại tiếp tục quát, mang đôi mắt đạm mạc, Hiro gằn giọng: "Im một lát!"

"Anh trai, tôi tới tìm Saiki-san."

Nam sinh hơi há mồm, mắt chớp chớp, "Cộng sự!!!!".

Tương đương, hắn hướng phía nhà ở để kêu.

Saiki Kusuo vốn đã xem hết toàn bộ đối thoại, nghe thấy tên mình thì ló đầu khỏi cửa.

"Yade yade, tìm tôi có chuyện gì sao?" Biểu tình một môn.

Hiro nhìn về phía hắn, tóc dài phất qua phía vai trái rồi rũ xuống như nếp thường, thái độ hữu hảo: "Hai người ăn trưa sao?"

Saiki có vẻ thụ sủng nhược kinh, mặc kệ Nendou Riki ở bên cạnh lải nhải truyện Hiro là ai.

"Em có mục đích gì?" Đáy mắt khó che dấu nổi sự nghi ngờ, mấy chữ đề phòng bị suy diễn tới hoàn hảo. Bất quá, thanh âm vẫn trầm cảm theo lệ thường.

Tại sao người xung quanh cô có thể biểu đạt cảm xúc dễ dàng như thế vậy?—Hiro thầm nghĩ.

Thực ra Hiro cũng không tức giận vì bị nghi nghờ lòng tốt, cười nhẹ một tiếng, giống như gió xuân bỗng thổi về: "Em có làm Okonomiyaki, không phiền thì hai người có thể nếm thử giúp em chứ?"

Saiki Kusuo đánh giá vẻ đạm nhiên của cô, dừng một chút mới nói: "Vậy thì làm phiền rồi."

"Không có gì, em cảm ơn mới đúng."
(...)

"Xèo!" Âm thanh mặt chảo nóng áp cùng hỗn hợp bột chiên truyền ra.

Mùi thơm nức phả vào trong không khí, bay khắp căn nhà. Hiro thao tác hai căn dụng cụ có đầu vuông một cách thuần thục.

Saiki ngồi cạnh Nendou ở phía đối diện, trong bát trống không, đũa để bên rìa, đây không phải lần đầu tiên hắn sang nhà Hiro nên không quá câu nệ. Còn tên ngồi kế bên thì càng không phải nói, vô tư tự do ngây thơ ngu ngốc.

Nendou Riki nhìn qua nhìn lại một vòng rồi kêu: "Nhà em gái cũng rộng thật đấy."

Không đợi được mọi người đáp lời, Nendou không quá để tâm, hắn thay vào đó nhìn chằm chằm chảo rán trước mặt.

"Đây là em gái tự nấu sao? Thật giỏi nga!" Thật lòng khen ngợi.

Hiro nhấp môi cười cười thế cho câu cảm ơn, không nghĩ tới hắn khá nhận người thích.

Nhân lúc Nendou hứng thú một mình độc thoại với bản mặt chết của Saiki Kusuo, Hiro cẩn thận từng li từng tí một lật bánh.

Tay vừa đảo, cổ tay hơi gập, mặt bánh đổi hướng, rau bắp cải cắt nhỏ làm kết cấu có chút thiếu cân bằng. Theo đó, tiếng động réo qua mặt chảo câu lấy sự chú ý người ăn.

"Xèo!"

Xuyên suốt thời gian xem mấy video nấu ăn, Hiro rút ra được một kinh nghiệm xương máu chính là, mặt chảo lúc này khác với mặt chảo ban đầu tích nhiệt, nó thừa nhiệt để nhanh chóng gián vàng mặt còn lại.

Vậy nên, tay nghề điêu luyện cầm lấy sốt Okonomiyaki gia truyền của mẹ, phết một lớp hơi dày phủ kín mặt hướng ra ngoài vàng rượi, một tay khác cầm lấy chai Mayo, nhiều đầu phun phủ xếp trồng như tính toán.

Bởi Hiro động tác nhanh quá, hai đối tượng phá lệ dán mặt vào cảnh tượng ẩm thực trước mặt. Thấy Hiro đã đến bước rải cá bào, không tự giác được, cầm lấy đôi đũa.

Kỳ thật, Nendou không phải người đặc biệt ham thích ăn uống gì, Saiki ngoại trừ đồ ngọt thì đối với ẩm thực không có quá lớn khát khao. Nhưng là trong mỗi con người, không có ai là không có niềm đam mê cháy bỏng với vị giác thăng hoa. Chỉ khi nào thực sự nếm thử kỹ thuật điêu luyện có linh hồn ẩm thực, con người mới có thể thức tỉnh cảm giác thèm khát trong mình.

Có lẽ, làm cho vị khách khó tính nhất cũng phải cầu khẩn có được món ăn, là nguyện vọng của tất cả đầu bếp đi?

Hiro bấy giờ đột ngột có loại cảm giác lâng lâng. Như thể đã có thứ gì nảy mầm trong im lặng.

"A, có thể dùng rồi." Nhấc lấy đế bánh bỏ ra đĩa, Saiki cùng Nendou dùng dao cắt thành hình pizza rồi rời vào bát. Sau mới đụng đũa.

Saiki thổi một hồi lâu cho bớt nóng, Nendou Riki thì lỗ mãng bỏ vào miệng. Hắn tức thì hiện vẻ thống khổ. Mở ra miệng thổi thổi, đầu lưỡi có vẻ đã tê dại.

"Phu phu, bỏng lưỡi." Miệng đảo liên hồi.

Saiki Kusuo bất biến sắc mặt, thời điểm bỏ vào miệng thì miếng bánh đã nguội phần nửa, còn ấm, dù sao thì hắn thực sự đủ ngạc nhiên đến mở to mắt. Phần sốt Okonomiyaki khá khác lạ, bình thường ăn quen loại sốt bán trong siêu thị khiến việc phân biệt hãng và hương vị trở nên phi thường dễ dàng. Bất quá vị sốt Okonomiyaki hay bị lấn vào vị Mayo, khi ăn thì cảm giác đánh sâu vào là cảm giác tàn lưu duy nhất.

Một hai lần còn ngon miệng, nhiều lần sẽ biến ngán. Ngặt nỗi, công thức sốt Okonomiyaki nhà Hanagaki là loại sốt thần thánh mà Yumeko dùng trong mọi loại công thức đồ Nhật. Tuỳ theo đó, công thức này đã bị cải tiến không phải một hay hai lần, nếu đếm nghiêm túc, Hiro cảm thấy hẳn sẽ khoảng 126 lần.

Thế nên sốt Okonomiyaki luôn là linh hồn của món Okonomiyaki này, Hiro khẳng định sẽ không để Mayo lấn vị. Lớp bột bánh được chuẩn bị từ năm tiếng trước chứa nguyên liệu quen thuộc như bột mì đa dụng, bắp cải thái nhỏ, khoai mỡ, nước cá ngừ luộc.

Thịt cùng tôm được Hiro bỏ vào khi đảo mặt bánh, lý do mà Saiki phải ngạc nhiên vì hương vị, có lẽ là thịt sông khói. Cô chọn loại thịt xông khói nặng nhất mà khi ăn vào là phẩm được vị mặn, tôm ướp hỗn hợp bột ớt Mexico, mang vị cay đặc trưng chỗ cuống họng. Không nhiều nhưng đủ kích thích vị giác.

Không phải Hiro cuồng phô mai hay gì, cô bỏ thêm để lợi dụng giá trị thẩm mỹ của nó. Hơn nữa Mayo đổi sang loại nhạt sẽ kéo xuống phần ngậy mặn tổng thể, có thể nghĩ, để giữ nguyên giá trị tổng thể, cũng để làm mỗi hương vị cân bằng lẫn nhau và riêng biệt, Hiro phải nghĩ nhiều đến mức nào.

Phần hỗn hợp bột gần như không bỏ hơn 1 thìa cà phê muối, bù lại, vị sốt Okonomiyaki chủ đánh hương ngọt, Mayo ngậy chua, phô mai dẻo dai, thịt sông khói mặn mà, tôm cay nhẹ ngăn độ hăng của thịt, lớp bánh xéo ngọt vị bột giòn tan phần bắp cải thái sợi.

Hoà quyện vào nhau, kết cấu quá phức tạp, khiến người ăn vào rồi chỉ muốn ăn thêm để tận hưởng được hết.

Saiki thích thạch cà phê cũng một phần do kết cấu đắng ngọt phức tạp của nó. Hiro lại thích giờ trà bánh. Ngoài đồ ngọt ra, giờ trà bánh phụ thuộc vào loại trà được sử dụng nghiền ngẫm. Lúc đó cả thế giới đều đơn giản đi rất nhiều.

Mỗi đũa không ngừng, mặt Saiki càng lúc càng mềm nhũn, vẻ thỏa mãn hiếm thấy hiện lên. Đây là vẻ mặt Hanagaki Hiro chỉ mới nhìn qua mấy lần hắn ăn đồ ngọt.

Nendou Riki nhìn vậy chứ không phải vậy, nghiêm túc ăn xong còn đưa lời bình: "Em thay đổi không ít nguyên liệu thông thường, kết cấu bánh cũng có vẻ giòn hơn bình thường, mềm mại dẻo dai, mặn ngọt lưu luyến vị giác. Anh tò mò ở chỗ, bột bánh em đã chuẩn bị kiểu gì?" Nendou Riki, hắn thường ngày bản chất là một thằng ngu. Nhưng, ưu điểm của hắn chính là, có thể làm công việc nội trợ rất tốt.

Nguyên nhân chủ yếu là do tình cảnh gia đình đơn thân, cha qua đời từ sớm, cha kế ăn hại sớm đã tách ra, mẹ phải cực nhọc vất vả nuôi hắn lớn lên. Thế nên Nendou thường xuyên phụ mẹ làm chuyện lặt vặt trong nhà. Mà nấu nướng, là kỹ năng mà hắn tâm đắc nhất.

Hiro đã đổ mẻ mới, nghe vậy, trả lời: "Khoai dẻo, em có trộn thêm với khoai tây chiên còn thừa tối hôm qua."

"Oa nga, cho nên tính giòn được bổ sung thêm, thêm nữa với vị khoai tây thì khoai dẻo bớt ngấy đi nhiều." Nendou lấy búa đập lên bao, mắt sáng như hai căn đèn pha trưng trưng.

"Nendou-san, là bạn học cùng lớp Saiki-san sao?"

"À, ừ, đúng thế. Saiki là cộng sự của anh!"

"Là vậy sao Saiki-san?" Hiro kinh ngạc chuyển tầm mắt.

Động tác cứng đờ, Saiki quay đầu, đột ngột bị cue không làm hắn thay đổi biểu tình, nhưng là Hiro thế nhưng cảm thấy hắn đang truyền đạt lại cảm xúc:

Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa!
——————————
Còn tiếp~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro