Another Wound, Another Warmth

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một vết thương khác, một hơi ấm khác

Nagumoxreader.

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/56479930?view_adult=true 

Summary:

Sau khi vết thương ở bảo tàng lành lại, Nagumo tìm thấy một ai đó để cầm máu trong đêm. Bất cứ ai cũng sẽ làm điều đó.

Có lẽ chảy nhiều máu như thế này là một điều không tốt. Vỗ ngực mình, Nagumo bắt đầu nhìn chằm chằm vào vết thương ở da thịt trên vùng ngực trong tấm gương phòng tắm và ngâm nga trong hơi thở. Dối trá, chính đôi mắt của anh ấy lại đang nói dối anh ấy. Chúng đã không nhìn thấy bất cứ  màu đỏ thẫm rỉ ra từ những cái lỗ không bao giờ lành giữa xương sườn của anh ta, không có ánh sáng trắng của xương lộ ra—

Những tiếng cười vui vẻ vang lên từ tầng trên của phòng khám nơi một gia đình đang có một bữa tối ăn mừng cùng nhau. Một trong những giọng nói từ những tạp âm đó khá quen thuộc, một giọng nói mà anh đã biết trong suốt một nửa cuộc đời, mặc dù hiếm khi nghe thấy tiếng cười khúc khích trong im lặng của anh ấy. Hoặc có thể Sakamoto luôn cười như vậy, không phải là chỉ khi đi cùng anh. Dòng nước chảy xuống trước ngực anh và nó tạo nên những vệt đỏ trên thành rửa bằng sứ trắng. Nagumo chớp mắt. Oh, số lượng này chắc chắn nhiều hơn lượng máu mất được khuyến nghị thông thường. Có thể điều này không tuyệt cho lắm....

Hình ảnh phản chiếu của anh trong gương mỉm cười, và nhún vai cài lại cúc ảo lỏng lẻo. Nagumo nở nụ cười kéo dài hai bên khóe mép trước khi quay người và bước ra đường. Anh đã cư xử đủ đàng hoàng, nằm trên giường như một đứa trẻ lịch sự cho đến khi Sakamoto đánh thức. Nhưng điều đó cực kỳ nhàm chán, và giờ anh ấy đang mong chờ một cuộc phiêu lưu nho nhỏ.

Cuộc phiêu lưu bắt đầu trong quán bar, anh đã tản bộ vài dặm từ phòng khám quen thuộc mà họ được đưa đến sau những sự kiện ở bảo tàng. Nơi đây có vô số cơ sở bán đồ uống nhỏ ở lân cận, nhưng họ cảm thấy không ổn nên Nagumo cứ đi lang thang cho đến khi tìm thấy một cơ sở phù hợp. Giờ đây anh đang đứng với một ly đồ uống lạnh trên tay, quan sát không gian đông đúc với một vẻ thích thú nhẹ nhàng. Đó là school night nhưng có rất nhiều thanh niên ở mọi lứa tuổi cũng như người lớn và thậm chí cả một cặp vợ chồng trung niên đang chia nhau chiếc bánh nướng nhỏ có ngọn nến cắm trên lớp kem phủ mờ nhạt của nó. Nhìn chằm chằm vào vệt khói mỏng bốc lên từ ngọn lửa mới tắt, Nagumo chớp mắt nhận ra.

( Said adventure began in the bar he strolled into a couple miles from the familiar clinic they'd been taken to after the events at the museum. There had been countless smaller drinking establishments in the vicinity, but they hadn't felt right, so Nagumo had just kept wandering until he found one which did. Now he stood, a cold drink in hand, surveying the crowded basement with mild amusement. It was a school night but there were youths of all ages in the place as well as adults and even a middle-aged couple sharing a cupcake with a candle stuck in its pale frosting. Staring at the thin trail of smoke rising from its freshly extinguished flame, Nagumo blinked with realization.

Mình thực không rõ nên thay từ "school night" bằng từ nào, kiểu đại khái là nó là buổi tối trước ngày đi học ấy, thường ở Việt Nam là đêm chủ nhật chẳng hạn.)

Anh đã quên mất sinh nhật của Shishiba. Có thể anh có lý do rằng lúc đó anh đã bất tỉnh và sắp chết nhưng điều này quả thật là một nỗi xấu hổ, một cơ hội bị bỏ lỡ để trêu chọc đồng nghiệp của mình và nhìn mặt anh ấy đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. Bây giờ anh ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi? Hah, vẫn luôn trẻ hơn Nagumo một tuổi. Năm ngoái, vào ngày 24 tháng 9, Nagumo đã ngẫu nhiên gọi Shishiba là "Kohai" khi đi ngang qua anh ấy trên hành lang và phải cúi xuống khi một chiếc búa khoét một mảng lớn ra khỏi vách thạch cao nơi đầu anh từng ở đó. À, những kỷ niệm đẹp!

Có lẽ Osaragi đã tổ chức cho anh ấy phiên bản tiệc sinh nhật của riêng cô ấy—anh ấy đang đùa ai vậy? Có lẽ cô ấy thậm chí còn không nhớ ngày sinh của chính mình. Thở dài, Nagumo đưa tay vuốt tóc và chớp mắt khi nhận ra sự thật rằng anh đã quên cải trang trước khi rời đi. Đó... chắc chắn là một sơ suất, lỗi của anh ấy, mặc dù thành thật mà nói, những người dân hàng ngày trong thành phố của họ hầu như không tinh ý đến mức không thể hiểu được. Số lượng những điều họ đã chứng kiến ​​và chỉ nhún vai trước khi tiếp tục công việc hàng ngày của mình thật đáng kinh ngạc. Chỉ khi một sát thủ nhìn thấy anh ta thì Nagumo mới phải lo lắng, và anh không cảm thấy có bất kỳ ánh mắt nào theo dõi mình trong suốt chuyến đi đến đó. Tất cả những gì anh phải làm bây giờ là đeo một chiếc vào, và sẽ không có cơ hội để một cuộc chiến nổ ra. Anh sẽ làm điều đó. Trong một khoảnh khắc...

Đầu tiên, anh liếc nhìn quanh quầy bar một lần nữa, chọn ra một vài người đang ngồi một mình. Việc loại bỏ các lựa chọn của anh ấy thật dễ dàng từ những chi tiết nhỏ mà đôi mắt tinh tường của anh ấy đã chú ý tới. Nhẫn cưới, trông giống như một cái đầu thịt, vừa hét lên thống trị, có lẽ đang sử dụng ma túy, v.v. V.v. Tự đứng vững trên mặt bàn, Nagumo nhắm mắt lại, hít một hơi. Bất cứ ai cũng sẽ làm. Kén chọn như thế cũng chẳng ích gì. Điều này không giống anh ấy. Những âm thanh chói tai bắt đầu khiến anh đau đầu. Anh cần phải chọn ai đó và thoát ra— 

Suy nghĩ của Nagumo bị cắt đứt khi ánh mắt của anh lướt qua một người khách đang cầm ly đá trên tay, một chân của cô ấy gác lên chiếc ghế quầy bar mà cô ấy đang ngồi. Vâng, cô ấy sẽ làm vậy. 

Nhấc cốc nước táo đang uống dở, anh thản nhiên bước tới, ngồi xuống chiếc ghế trống bên trái cô và vỗ nhẹ vào vai cô trong khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi trong cuộc trò chuyện giữa cô và một chàng trai trẻ với mái tóc màu nâu nhạt. tóc. 

"Em đang uống gì vậy? Có vẻ ngon."

Người phụ nữ quay lại, giữa chừng giơ ly lên cho anh xem nội dung bên trong trước khi dừng lại và mở to mắt. Chúng không có màu vàng rực rỡ như của Akao cũng không phải màu nâu ấm áp đến khó tin của Sakamoto mà ở đâu đó ở giữa. Một màu sắc dễ tiếp cận hơn. Miệng cô mím lại thành hình tròn, nhưng trước khi cô có thể bắt đầu nói, anh tiếp tục, gõ ly của mình vào ly cô và uống một ngụm. "Vậy, điều gì đưa em đến khu vực này của thị trấn? Đợi đã, không, để tôi đoán... Công việc? Trông em có vẻ có khả năng làm người mẫu nhỉ?"Một loạt biểu cảm hiện lên trên khuôn mặt cô. Im lặng, cô đặt ly xuống quầy bar và khoanh tay chờ đợi vở kịch tiếp theo của anh. "Này, tôi có thể lấy một cái khác được không?" Người pha chế gật đầu và cô vẫy tay cảm ơn.Lần ngón tay quanh mép nước táo như thể đang lo lắng, Nagumo đưa tay ra với nụ cười ngượng ngùng. "Tên tôi là Nagumo, còn em?"Nhìn xuống những hình xăm của anh, cô nhếch mép cười. "Tôi không bắt tay người lạ phải không Nagumo? Chắc chắn cũng không về nhà với họ dễ dàng như vậy. Không phải không có...""Không phải không có?" Anh nhắc nhở, nụ cười của anh giãn ra trước câu trả lời của cô. Một chiếc ly thủy tinh đặt xuống quầy trước mặt họ và anh quay sang cô chờ đợi. "Cho tôi?"Một bàn tay mảnh khảnh móc qua phần trên của đồ uống mới trước khi anh có thể với lấy nó, kéo nó về phía cô và thay vào đó đẩy món đồ chua đã uống dở của cô về phía anh. Đó là vở kịch đầu tiên của cô ấy. Một chút adrenaline làm nhịp tim anh tăng lên một bậc. "Đoán xem có gì trong đó," cô nói.Nagumo làm rất tốt việc kiểm tra bên ngoài ly, lắc chất lỏng nhẹ và đá bên trong rồi nhìn nó qua chiếc đèn treo của quán bar, ngửi mùi hương thơm ngào ngạt đó bay vào mũi, trước khi đưa lên môi và nhấp một ngụm. . Đồ uống có đá mát lạnh, chua chua và ngọt ngào trên đầu lưỡi, nhưng không hề gây cảm giác bỏng rát, khiến anh phải dừng lại. "Nước chanh, nước cốt chanh, si-rô đơn giản, club soda, anh đào maraschino... chỉ vậy thôi à?""Sợ thử thách à?" Liếm mép ly, cô đặt đồ uống vào miệng và uống cạn toàn bộ chỉ trong vài giây.Sau đó, anh uống cạn phần đồ uống còn lại của mình (ban đầu của cô). Đẩy ghế ra sau, Nagumo đứng dậy và trả số tiền khá thấp vì ít cồn. Anh đi qua quán bar đông đúc, thở ra một hơi nhẹ nhàng khi nghe thấy tiếng cửa trước của tòa nhà cọt kẹt sau lưng khi anh bước xuống vỉa hè. Khi cô kéo khóa áo khoác để chống chọi với cái se lạnh đầu thu, Nagumo đã quay lại với hai xiên gà từ xe bán đồ ăn đậu bên ngoài quán bar và đưa cho cô một chiếc."Vậy, hãy làm điều này thường xuyên nhé? – Ồ thứ này hay đấy – Đón phụ nữ từ các quán bar giống như một con cá câu đang dụ con mồi?" Cô nuốt khan, ra hiệu cho anh ăn phần của mình."Ôi! Trời nóng!" Lè lưỡi như thể đang tự thiêu, Nagumo đưa xiên thịt về phía cô. "Thổi nó cho tôi nhé?"Đôi môi nhếch lên vẻ bực tức, trong thích thú. Một chút tức giận vụn vặt vẫn còn đó khiến vẻ mặt cứng đờ, nhưng cô ấy đã nhượng bộ. Anh đã biết cô sẽ làm thế. Mặc dù sự tự mãn của anh đã bị cắt đứt bởi sự phẫn nộ khi hành động thổi của cô chuyển sang cắn và cô xé toạc vài miếng thịt gà. "Chào!""Phí dịch vụ." Lời giải thích đi kèm với một nụ cười tự mãn, một cái liếm ngón tay.Khi anh cố gắng giằng được phần còn lại của xiên thịt khỏi tay cô, anh nhìn lên tòa nhà mà họ đã dừng trước khi cô rút chìa khóa ra. Tiếng kim loại kêu leng keng phản chiếu vẻ bối rối trên khuôn mặt anh vì cô dừng lại, thở dài. "Không phải ai cũng đủ giàu để mua một phòng khách sạn đâu, Nagumo. Cậu chỉ cần dọn dẹp căn hộ của tôi thôi."Có phải vậy không? Không hẳn, anh quyết định, theo cô vào căn hộ nhỏ và liếc nhìn xung quanh với vẻ tò mò như trẻ con. Khi cô quay trở lại phòng khách sau khi cởi áo khoác và ủng, anh đang nằm uể oải trên chiếc ghế dài của cô và lướt qua các kênh truyền hình như thể anh là chủ sở hữu nơi này. Thời tiết, một trận đấu thể thao, tin tức, những nguồn cấp dữ liệu đầy màu sắc nhấp nháy trên màn hình. Tóm lại, tivi chiếu một đoạn tin tức về sát thủ trong đó có danh sách tiền thưởng của anh, Uzuki và Sakamoto, và anh ré lên, lóng ngóng chuyển kênh lần nữa.Thay vì thở hổn hển hay một câu hỏi, câu trả lời của cô đến dưới dạng một chai nước bằng nhựa đập vào một bên đầu anh. Kêu lên, Nagumo nhặt nó lên và ném lại cho cô. "Đau quá, đồ bắt nạt!"Một bàn tay rắn chắc bắt lấy nó giữa không trung, mở nắp chai và đổ nó xuống cổ họng cô. Ném nó vào thùng rác đối diện phòng, cô thở dài, ra hiệu cho anh rời khỏi ghế. "Cố lên. Việc này không nhất thiết phải mất cả đêm đâu.""Cái gì cơ? Sau đó cô sẽ đá tôi ra ngoài à? Thật hèn hạ!""Anh ở lại từ khi nào thế?" Không có gì tệ hại cho nó. Những lời nói nhẹ nhàng, gần như nhuốm màu tò mò thực sự liệu tối nay có khác không. Có lẽ chúng thậm chí sẽ hơi nhức một chút nếu cú ​​trượt chân phía sau không khiến khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười toe toét."Điểm đầu tiên là của tôi. Rốt cuộc thì có một số thứ vẫn không hề thay đổi.""Ai nói tôi đang chơi?" Một biểu hiện hơi khó chịu, hơi xa lạ hiện lên trên khuôn mặt cô. "Mọi thứ đã thay đổi rồi, Nagumo. Tôi. Bạn. Quốc gia. Chỉ có kẻ ngốc mới nói khác."Khẽ đóng cửa phòng ngủ lại, anh băng qua phòng, vòng tay ôm eo cô từ phía sau, tựa cằm lên đầu cô. "Nhưng cậu vẫn chưa cao thêm chút nào. Vẫn là một tên lùn."Cô gây ra một tiếng động khó chịu, lẩm bẩm điều gì đó về hươu cao cổ, nhưng ngay cả khi anh trêu chọc cô, anh biết cô nói đúng. Có lẽ còn đúng hơn cả Sakamoto và Akao. Thế giới đã thay đổi. Và anh ấy cũng đã thay đổi. Có lẽ không bằng những người bạn cũ của anh, không bằng người bạn cùng lớp cũ mà anh đang vùi mặt vào cổ, nhưng anh vẫn khác.Cô ấy đang dùng một loại nước hoa khác, có mùi cam quýt nhẹ, trái ngược với những loại nước hoa nữ tính ngọt ngào mà cô ấy ưa thích hồi trung học. Tóc cô đã dài ra từ chỗ cô đã cắt ngắn vào mùa hè năm thứ hai để chọc tức mẹ cô. Và cô không còn gọi anh là "Yoichi" bằng cái giọng trêu chọc mà cô chỉ dùng khi muốn thứ gì đó từ anh nữa. Thành thật mà nói, có lẽ cô đã quên tên anh hoàn toàn trước khi anh tự giới thiệu lại, sự ô nhục của gia đình anh chỉ là một đốm sáng trong quá khứ mà cô đã vứt bỏ khi rời khỏi thế giới đẫm máu từng chung của họ. Loại bỏ ký ức về âm tiết đầu tiên mà môi cô đã hình thành khi cô quay người trong quán bar, Nagumo đùa giỡn với gấu áo sơ mi của cô, trượt tay lên và chạm vào hai bên sườn bên dưới của cô.Anh không chắc mình đã mong đợi điều gì khi đến gần cô - có thể là một cuộc chiến, tâm trí anh đã cung cấp. Thành thật mà nói, một cuộc chiến vẫn chưa hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. "Dạo này cậu định làm gì thế?""Không đoán được? Nghĩ rằng diễu hành xung quanh như Sherlock Holmes là chuyên môn của anh."Nagumo thực sự nhăn mặt vì điều đó. "Nào, tôi không tệ đến thế đâu... Chỉ là đang giải đố thôi.""'Không tệ đến thế đâu.' Ừ? Bạn chắc chắn? Mr.'Tôi xăm sách giáo khoa toán lên da vì tôi rất yêu thích hình học?' Siêu thuyết phục.""Không phải tất cả đều là hình học!" Giọng anh cao lên thành tiếng rên rỉ, những ngón tay anh thọc sâu vào bụng cô để cố gắng phản công. Khi điều đó không hiệu quả, tay anh di chuyển lên trên trượt xuống dưới dây áo ngực của cô. Lưng cô cong lên dựa vào anh, và đột nhiên mọi thứ lại trở nên quen thuộc.Anh ấy mười bốn tuổi và họ đang chạy đua quanh hòn đảo vào ban đêm trong một cuộc thi ngu ngốc nhưng hoang dã, những ngọn cỏ mùa xuân và những vòi phun nước ban đêm vẫy chào trên đường bay của họ. Cô đang viết nguệch ngoạc dạng "của bạn" trên những tờ rơi dán trên hàng chục bảng thông báo xung quanh khuôn viên trường để quảng cáo một câu lạc bộ nào đó trong cơn khó chịu bướng bỉnh, và anh đang đi theo cô, vẽ nguệch ngoạc bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu bằng bút đánh dấu màu tím sáng. Họ đang sắp xếp lại các nam châm hình bảng chữ cái trên bảng thực đơn của căng tin để đánh vần những từ chửi bới, nén tiếng cười bằng gấu áo sơ mi để cô phục vụ bữa trưa không nghe thấy khi họ chạy đi chạy lại phía sau, thách nhau chơi trò chơi gà để xem ai có thể gây ra tiếng ồn lớn nhất khi cô ấy không quay lại. Nắm đấm của cô ấy thọc vào bụng anh đúng lúc cú đá của anh quét chân cô ấy ra khỏi người cô và họ đáp xuống thở hổn hển và chửi thề trên tấm thảm tập thể dục khi sensei nhìn xuống họ, một nụ cười kiên nhẫn trên khuôn mặt cô ấy để trao cho họ cuộc đấu tập điểm.Nagumo chạm vào cô và anh trở lại mười bốn tuổi. Cô ở bên dưới anh, gọi tên anh khi hông họ chạm nhau. Anh đè cô xuống, chiếm lấy đôi môi có vị ngọt ngào như son dưỡng môi trái cây. Họ còn trẻ, bừa bộn và bốc đồng. Họ mười bốn tuổi và Akao vẫn còn sống.Rồi cô quay lại, nhẹ nhàng kéo anh trở lại hiện tại với nụ cười bắt đầu xuất hiện trên khóe miệng. Sự thật là họ đã hai mươi tám tuổi và thế giới xung quanh anh đã sụp đổ từ lâu. Khi Akao biến mất, khi Sakamoto đã tìm được ai đó tốt hơn, khi cô khoanh tay chống chọi với cái lạnh vào một buổi sáng, cầm vali trên tay và tuyên bố rằng cô sẽ rời đi dù có hay không có anh theo cách đơn giản, thẳng thắn đó của cô. Lúc đó anh đã nghĩ cô thật ngây thơ, nhưng lúc này đứng trong phòng ngủ của cô, Nagumo không thể không tự hỏi liệu anh có phải là người trẻ con từ trước đến nay không.Cô đã trải nghiệm điều gì ở thế giới thực trong khi anh được bao bọc trong cuộc đổ máu an toàn và thoải mái? Cô ấy đã hẹn hò à? Tìm thấy ai đó có thể đáp lại tình yêu của cô ấy? Lần này cô ấy có đi học lại bình thường không? Những gì về công việc? Cô ấy đã sống, chuyển đi, đi nghỉ ở đâu? Cô đã nhìn thấy những thắng cảnh nào, đã ăn những món ăn gì? Cô ấy đã tham dự bao nhiêu đám tang rồi? Có bao nhiêu lễ rửa tội? Đám cưới?Nhưng ngày hôm đó Nagumo đã bỏ đi trên đường băng nên anh không có quyền hỏi. Thay vào đó, anh liếc quanh phòng ngủ, nhận xét về kiểu dáng của tấm chăn bông của cô, trên bức tượng nhỏ bằng nhựa vinyl đặt trên bàn của cô. Có lẽ anh đang tìm kiếm manh mối mà anh không biết điều gì. Nhiều năm làm công việc sát thủ đã ăn sâu vào sự tỉnh táo của anh, và tâm trí anh vô thức ghi lại những chi tiết trần tục mà anh tìm thấy.Dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cô đưa tay lên, kéo mặt anh xuống để chạm vào mặt cô, cắt ngắn tầm nhìn của anh về căn phòng. Cô vẫn mềm mại, mặc dù hương vị của son môi giờ đã được thay thế bằng một chút vị chua của chanh."Em đang che giấu điều gì đó." Anh thở ra lời buộc tội trên môi cô, không chắc mình muốn cho bao nhiêu nọc độc vào đó.Thay vì tỏ ra khó chịu hay tội lỗi, cô chỉ kéo anh vào một nụ hôn khác, trượt vào miệng anh. Đôi mắt cô đang quét khắp căn phòng trong khi lưỡi cô cố gắng đánh lạc hướng anh. Nhận thấy mí mắt mình khép lại trước nhịp tim đều đặn của cô, anh để cô kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ, giả vờ như không nghe thấy tiếng động của một vật thể nhỏ giống như thú nhồi bông nào đó bị đá vào gầm giường và khuất tầm nhìn. Khi miệng cô cuối cùng đã rời khỏi miệng anh, Nagumo không còn muốn lời giải thích của cô nữa, nhưng cô vẫn đưa ra lời giải thích, một tiếng thì thầm nhẹ nhàng trên đường cong của tai anh. "Một số lời nói dối được nói ra để bảo vệ. Anh là kẻ lừa gạt, Nagumo. Anh biết điều này."


"Là vậy sao?" Giọng anh trầm trầm, bàn tay anh như một con rắn tinh nghịch luồn xuống dưới cạp quần cô, lần theo làn da mỏng nơi chân cô nối với phần còn lại của cơ thể. Cô rên rỉ nhẹ nhàng, xoay người để khuyến khích tiếp xúc nhiều hơn, nhưng chẳng bao lâu sau anh đã lùi ra, thả mình xuống giường cô và nằm dài trên đó như thể mệt mỏi. "Tôi bị tổn thương khá nhiều trong công việc gần đây nhất. Có phiền không nếu tôi chợp mắt một lát?"

Sự im lặng trong phòng có thể cảm nhận được. Cô gần như há hốc mồm nhìn anh. 

"Em sẽ giết anh. Thu thập tiền thưởng đó trên đầu của anh. Nghiêm túc đấy." 

 "Tôi là kẻ lừa gạt." Anh ta lặp lại một cách ngây thơ.

 "Em phát ngán với cái túi xách của anh rồi, Na—" Lời nói của cô bị cắt ngang khi cô nhìn thấy đôi lông mày nhướng lên của anh, nụ cười nhếch mép chế giễu trên môi anh. "Đừng đưa cho tôi thứ đó. Không phải ai cũng có thể hành động như thể mình vẫn đang đi học, có thể bước qua tuổi hai mươi. Mọi thứ đã thay đổi, không chỉ việc tôi cố gắng không chửi bới nữa." 

Có lý do cho điều đó. Tâm trí anh theo bản năng bắt đầu xâu chuỗi các mảnh lại với nhau để đưa ra một suy luận mà anh không muốn đưa ra, và anh cố gắng dập tắt cơ quan đang gây phẫn nộ này bằng cách lần theo làn da trên cổ tay cô, kéo cô về phía anh. "Có hình xăm mới nào không?"

"Không." Âm tiết cuối cùng bật ra khỏi môi cô."Em lại nói dối nữa rồi... Không phải vậy à? Để tôi kiểm tra?" Nagumo ngồi dậy, luồn ngón tay vào gấu áo cô và kéo nó ra, chớp mắt khi không có nắm đấm nào đập vào mặt anh để ngăn anh lại. Đó lại là một vấn đề khác - anh chỉ không chắc chắn với ai.Vào lúc cô bò vào lòng anh, vào lúc anh ấn cô xuống ga trải giường, anh đã mất dấu trạng thái của bảng điểm. Cánh tay cô vòng quanh cổ anh, giọng cô thúc giục anh đi nhanh hơn, và anh quyết định điều đó là ổn. Dù sao thì điểm cũng không thực sự quan trọng lắm.



Sau đó, mồ hôi nguội dần trên làn da đỏ ửng, Nagumo nghiêng đầu, cằm tựa vào bàn tay chống lên. Hành động này thể hiện sự tò mò, một chút trêu chọc - không hoàn toàn là sự thật. "Không hút thuốc à?"Cô dịch chuyển bên dưới anh một chút, rồi thở dài mà không cần nỗ lực nhiều để thoát ra. Với cơ thể anh nằm đè lên người cô như tấm chăn có trọng lượng nặng nhất thế giới, có lẽ sẽ phải nỗ lực rất nhiều để làm được điều đó. Shishiba sẽ giận dữ đẩy anh ta ra ngay lập tức, và Nagumo sẽ để anh ta làm vậy. Thay vì cố gắng, cô ấy chỉ mỉm cười, khóe môi nhếch lên gần như có ý nghĩa, "Cái gì, thiếu chất gây ung thư đã qua sử dụng mà anh thường than vãn về nó à?""Một vài chất gây ung thư không bao giờ làm tổn thương ai..." Mí mắt anh như đang trượt xuống. Hơi ấm truyền qua làn da trần của họ khiến anh buồn ngủ. Là một con rắn nằm phơi nắng trên tảng đá sưởi ấm, Nagumo uể oải gục đầu xuống xương ức của cô, cảm nhận nhịp tim đều đặn của cô trên má mình."Thật ra là em đang cố gắng bỏ cuộc." Cô thừa nhận, tay cô lơ đãng vuốt tóc anh. "Em đã có cái cuối cùng cho ngày hôm nay rồi. Tuy nhiên, nếu anh nói với em rằng anh sẽ xuất hiện thì anh đã lưu nó rồi.""Và chính xác thì tôi sẽ nói với em thế nào?" Ngẩng đầu lên, hắn cau mày hờn dỗi. "Chỉ là tình cờ mà chúng ta gặp nhau thôi. Số cũ từ thời học sinh của chúng ta thậm chí không còn dùng được nữa.""Vâng?" Cô mò mẫm trên tủ đầu giường và chộp lấy chiếc điện thoại của mình, đưa cho anh. "Vậy tốt nhất là anh nên cho em số mới của anh."Không chần chừ gì nữa, Nagumo tạo một mục liên hệ mới và đưa lại cho cô với nụ cười tán tỉnh. Anh chỉ dừng lại một chút khi cô cố đẩy nó lại cho anh mà không hề nhìn vào màn hình và nói, "Người thật của em."Cô lại tức giận. Véo đôi má phồng lên của cô ấy một cách thích thú và để đánh lạc hướng, Nagumo nghiêng người tới, hôn lên cái bĩu môi trên mặt cô ấy. Anh không có ý định cho cô số điện thoại của mình, nhưng thật khó để không nhăn mặt khi lông mày cô nhíu lại với nghị lực của một con chó cỡ pint và có vẻ như cô có thể cắn đứt mặt anh như một con chó. "Nếu em thắng ván tiếp theo, tôi sẽ cân nhắc?"Sau đó, chiếc điện thoại rơi xuống thảm và Nagumo cũng càu nhàu ngã ngửa xuống nệm. Hai bàn tay khóa chặt cổ tay anh khi cô đáp xuống anh, nghiêng người về phía anh, một nụ cười tự mãn hiện trên môi cô. "Mong được xem. Ngoài ra, anh còn nợ tôi một lời xin lỗi."Đôi mắt Nagumo mở to như cái đĩa trước thủ thuật mới của cô. Anh kiểm tra những chiếc dây trói tạm thời của mình và nhịp tim của anh bắt đầu tăng lên khi nhận thấy cô vẫn còn khỏe. "Vậy hãy đặt cược những thứ đó nhé. Ai thua thì xin lỗi trước."Một tay cờ bạc giỏi không bao giờ đặt cược mà họ không biết mình sẽ thắng. Nhưng khi ở bên cô, Nagumo cảm thấy trẻ trung, bốc đồng và ngu ngốc. Đó là một canh bạc mà anh không thể để thua. Nhưng đó là một trò chơi mà anh không thể không chơi.Vậy thì chỉ cần một tay nữa thôi. Đưa tay lên, những ngón tay anh tìm thấy khuôn mặt cô, cơ thể anh tìm thấy hơi ấm của cô, và anh chia bài cho họ với một nụ cười lặng lẽ. Chỉ một cái nữa thôi.Và... có thể một cái nữa sau đó. Dành cho những cuộc vui!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro